Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ

Trải qua ba ngày gió yên sóng lặng, cuối cùng gió đã nổi lên rồi.
Đầu tiên gió từ hướng đông nam nhẹ nhàng thổi đến. Không lâu sau gió càng ngày càng mạnh, ba chiếc buồm đều đã căng đầy gió, phồng lên căng cứng, cực kỳ có uy thế , cực kỳ có thần thế.
Khôi Ưng và hai trăm hảo thủ hàng hải được chọn lựa kỹ càng của hắn chia ca mà trực ban giữ tay lái. Thập nhị du nữ của Đạm Như phụ trách mang đồ ăn thức uống lại cho chúng ta. Mọi người đều hăng say làm việc.
Ta và Chiến Hận, Cự Linh cho đến Tây Kỳ đều phải cố gắng học Vu ngữ, đến nói chuyện cũng chỉ cho dùng Vu ngữ, không biết phải chịu bao nhiêu vất vả.
Âm Phong hiệu chậm chạp và rộng rãi , chắc chắn và nặng nề, bình ổn lướt tới trên mặt biển dậy sóng hung dữ, tịnh không hề có chuyện vừa gặp sóng gió là đã ngả nghiêng trái phải như hai chiếc Đế quốc thuyền của Dực Kỳ.
Trong biển rộng mênh mang, chúng ta cảm nhận được cảm giác cô độc không ai trợ giúp một cách sâu sắc.
(Mất một đoạn do bản gốc bị thiếu).
"Một nửa cũng được rồi. Ha! Ấn tượng sâu sắc nhất là cái màu hồng nhạt đó , vào nước là tan , xuân dược kích tình không màu không vị, thật muốn cho các nàng uống một viên, xem các nàng sẽ biến thành bộ dạng gì."
Tây Kỳ cười nói: ”Không cần lãng phí tâm cơ, thiếp và Như tỷ đều không sợ xuân dược, chỉ sợ thủ đoạn gợi tình của chàng thôi.”
Đạm Như kinh ngạc nói: ” Lời lẽ của Kỳ Kỳ ngoan đã trở nên sắc bén rồi, Lan Đặc! Sợ rằng tương lai chàng sẽ phải chịu đựng đó.”
Ta cảm thán: ”Uổng cho ta yêu thương nàng như vậy, vừa có cơ hội là đã không chịu buông tha cho ta rồi.”
Hai nàng đều bật cười, ngoan ngoãn dâng hiến nụ hôn cho ta.
Ta nhàn nhã vô sự bèn quay sang hỏi Đạm Như tình hình thế cuộc của Vu quốc.
Đạm Như tường thuật lại: ”Châu Đại Dương là thiên hạ của Hắc Xoa nhân và Hồng Ma nhân, hai tộc này vốn vẫn trường kỳ chiến đấu với nhau. Sau khi Hắc Xoa vương Nghiêu Địch bị thiếp thu phục, chiến tranh mới kết thúc .”
Ta ngạc nhiên nói : ”Thì ra nàng là Vu thần quản lý Hắc Xoa nhân .”
Đạm Như nói: ”Nếu không phải thiếp có nhiệm vụ khác thì sớm đã cùng chàng giao thủ ở Tịnh Thổ rồi.”
Ta thở ra một hơi lạnh nói: ”May là như vậy, nếu không thì với quân lực của Hắc Xoa nhân, phối hợp với tài trí của nàng, rất có thể sẽ xảy ra một kết cục hoàn toàn khác hẳn.”
Đạm Như nói: ”Cuồng Vũ pháp sư là lãnh tụ chí cao vô thượng của Hồng Ma nhân, tài trí không dưới thiếp. Cho nên chàng nhất định phải vứt bỏ tất cả, biến thành một Âm Phong pháp sư chân chính. Nếu làm hắn sinh lòng hoài nghi, chúng ta nhất định sẽ chẳng có một người nào có thể sống sót mà rời đi đâu.”
Tây Kỳ hỏi: ”Như tỷ! Mục đích của chúng ta bây giờ là gì đây?”
Đạm Như nói: ”Để an toàn, chúng ta có thể lên bờ ở 'Hải Long cảng' trong phạm vi thế lực của Hắc Xoa nhân. Đó là một trong mười thành thị của Hắc Xoa nhân, phu quân a, thiếp sợ chàng không đủ nhẫn tâm mà đóng vai Âm Phong, như vậy thì tệ lắm.”
Ta thở dài một hơi nói: ”Yên tâm đi! Ta sẽ y theo lời của nàng mà làm. May là trong Hắc Xoa nhân có một vị mỹ nữ ta rất nguyện ý cưỡng gian, chính là Đái Thanh Thanh.”
Đạm Như trừng mắt nhìn ta nói: ”Thì ra Thanh Thanh cũng không thoát khỏi ma trảo của chàng. Vậy thì được rồi, chỉ cần cưỡng gian thêm mấy mỹ nữ nữa hay cứ mập mờ là qua được. Bất quá sau khi rời khỏi phạm vi thế lực của Hắc Xoa nhân sẽ là nơi của kẻ khác. Lúc đó chàng nhất định phải bộc lộ hành vi tà ác của Âm Phong, nếu không thì ai cũng đều biết chàng là đồ giả. Ác thú quen ăn thịt không thể biến thành ăn cỏ được.”
Tây Kỳ lo lắng nói: ”Âm Phong pháp sư năm năm trước mới đến Vu quốc, bọn chúng có thể từ thanh âm thể hình mà nhận ra Lan Đặc không?”
Vinh Đạm Như nói: ”Cái này chúng ta không cần lo lắng, một là bọn họ thể hình giống nhau, khả năng bắt chước của phu quân lại cao. Thanh âm ư, Âm Phong pháp sư trước nay nói chuyện không nhiều, phu quân trải qua mấy ngày nay luyện tập, ngữ điệu và giọng nói cũng giống như đúc rồi. Chỉ có một chỗ còn sơ hở, vẫn là hành vi dâm đãng làm người ta căm giận của Âm Phong.”
Ta không muốn nói về vấn đề này nữa bèn thay đổi chủ đề : ”Vu quốc trừ hai đại tộc ra hãy còn chủng tộc và Vu thần nào khác vậy?”
Vinh Đạm Như nói: ”Trong Vu quốc có hơn trăm chủng tộc lớn nhỏ, đa phần là phân tán sống trong núi rừng hoang dã, chỉ có 'Bạch Nữ', 'Sắc Nhĩ', 'Trường Thối', 'Thiết Quỷ' mấy chủng tộc đó có thành thị, đem Hắc Xoa và Hồng Ma lưỡng đại tộc tách ra, bốn tộc này vốn do 'Hoán Thiên Vu Thần' quản lý, bất quá Hoán Thiên bốn năm trước vì luyện Vu thuật đi vào đường rẽ nên đã thảm tử. Vị trí đó bây giờ do 'Tiểu Phong Hậu' Ninh Tố Chân kế thừa. Hoán Thiên trước nay bất hòa với Âm Phong, bởi vì Âm Phong từng mấy lần yêu cầu có được con gái ông ta, cho nên lần này nếu gặp phải Tiểu Phong Hậu, Âm Phong pháp sư chàng nhất định phải có biểu hiện mới được.”
Tây Kỳ nói: ”Ninh Tố Chân biết Vu thuật không vậy?”
Vinh Đạm Như nói: ”Ninh Tố Chân nổi tiếng là căm ghét Vu thuật, cũng do đó mà có được sự yêu quý của nhân dân. Cho nên Cuồng Vũ đặc biệt không thích nàng, chỉ là Vu đế muốn nàng làm trung gian hòa hoãn giữa Hồng Ma nhân và Hắc Xoa nhân nên Cuồng Vũ mới không dám động vào nàng. Quan hệ của thiếp và nàng rất không tốt! Ai! Nếu muốn đến được Vu Đế cung, nhất định phải đi qua lãnh thổ của nàng, muốn tránh cũng không tránh nổi. Vì chúng ta cần từ đó ngồi thuyền đi đến thủ đô của Hồng Ma nhân.”
Ta cảm thấy vô cùng đau đầu nói: ”Hồng Ma nhân là chủng tộc cường đại nhất trong tam đại tộc, vậy họ có những nhân tài nào đây?”
Vinh Đạm Như nói: ”Hồng Ma nhân chi vương Đồ Long là đồ đệ của Cuồng Vũ pháp sư, vô cùng trung thành với Vu đế. Con gái của hắn Đồ Giảo Giảo cùng với Ninh Tố Chân , Đái Thanh Thanh và thiếp được xưng là Vu quốc tứ đại mỹ nhân. Nhưng Đồ Giảo Giảo thì chàng tuyệt đối không được động vào bởi vì nàng là người được Cuồng Vũ sủng ái nhất. Thủ hạ Đồ Long có hai kiếm thủ siêu trác, một tên Liễu Khách, một tên Cơ Phong, hai người đều là mãnh tướng trí dũng song toàn, đang tranh làm phu quân của Đồ Giảo Giảo. Chuyện này ở Vu quốc không ai không biết. Nếu chàng nhúng tay vào, cục diện sẽ không thể tưởng tượng được.”
Tây Kỳ nhíu mày nói: ”Chúng ta có thể mượn cớ cần yết kiến Vu đế gấp, mỗi nơi đi qua chỉ dừng lại một hai ngày, như vậy có phải đã bớt đi được rất nhiều phiền phức rồi không?”
Vinh Đạm Như than: ”Ta cũng rất muốn làm vậy, bất quá sợ rằng rất khó làm được. Hắc Xoa nhân là thuộc hạ của ta, Như tỷ rất khó có thể không lý gì tới chuyện của bọn họ mà cứ vội vàng đi qua chỗ bọn họ. Sau khi đến được nơi của Hồng Ma nhân rồi lại phải phụ thuộc vào cách hành sự của Cuồng Vũ. Nếu hắn rắp tâm không để chúng ta đi gặp Vu đế, hay là Vu đế không muốn triệu kiến chúng ta sớm, sẽ lớn chuyện đấy.”
Lúc này thủ lĩnh của thập nhị du nữ Thiến Nhân đến báo rằng bữa tối đã chuẩn bị xong. Đạm Như phân phó: “Gọi Khôi Ưng đến đây cho ta!”
Thiến Nhân lĩnh mệnh đi ngay.
Thập nhị du nữ này vì cần được huấn luyện mỵ thuật, nên phải chọn từ trong nghìn vạn người ra. Chúng đều là mỹ nữ hiếm gặp, sở trường về thuật hóa trang, thêm vào đó là võ công cao cường, lại cực kỳ trung thành với Đạm Như, đó đúng là một lực lượng hỗ trợ rất lớn cho ta.
Đạm Như mỉm cười nói với ta: “Đã biết chàng có lòng hướng về Đái Thanh Thanh như vậy chúng ta có thể thay đổi lộ trình, từ một bến cảng khác lên bờ, để Đái Thanh Thanh không tránh khỏi tên tà nhân dâm nhục chàng.”
Ta đúng là dở khóc dở cười không được, lúc này lại nghĩ tới một chuyện bèn hỏi: “Chiến Hận và Cự Linh trốn đi đâu rồi?”
Vinh Đạm Như nói: “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hai vị hảo huynh đệ của chàng nhàn nhã vô sự cho nên cả ngày cùng với mấy cô bé ngoan của thiếp ăn chơi trác táng rồi. Được sự đồng ý của thiếp, có bốn du nữ không ngăn nổi tình cảm đã thất thân vào tay bọn họ rồi. Chàng nói xem bọn họ còn có thời gian rỗi không?”
Ta nghe xong cảm thấy vô cùng thoải mái, đặc biệt là đỡ áy náy về Cự Linh. Đây có thể coi là sự bồi thường cho hắn khi mất đi Thải Nhu. Hà huống các du nữ tự mình cam tâm tình nguyện, tình chàng ý thiếp còn gì mà vui vẻ bằng?
Vinh Đạm Như liếc mắt nhìn ta nói: “Trong mấy nữ nhi ngoan của thiếp có Thiến Nhân và Tuệ Nhân là tư chất tốt nhất. Hay là chàng thu chúng làm thị tỳ cận thân, cùng với Mỹ Cơ và Lăng Tư ở Tịnh Thổ, cùng nhau thị hầu chàng được không?”
Ta cười nói: ”Nàng không nỡ xa bọn họ sao?”
Vinh Đạm Như nhìn ta quyến rũ, đưa bờ môi thơm lên nói: ”Đương nhiên là không nỡ rồi, tốt nhất là chàng hãy an bài sớm một chút, nếu chậm thêm chút nữa nói không chừng sẽ bị tên Ngạ Lang kia dẫn đi hết đấy.”
Không thể phủ nhận, Chiến Hận và Cự Linh có mị lực nam tính của nam nhân, có lực hấp dẫn vô cùng to lớn với nữ giới. Ta tuyệt không thể cùng bọn họ tranh đoạt tình nhân, bởi vì bọn họ đều là hảo huynh đệ.
Ngoài ra ta có được nhiều mỹ nữ như thế này rồi nên lại càng có lòng muốn nhường nhịn, cười nói: “Chuyện này để sau hẵng nói đi.”
Hai mươi ngày sau đó vẫn không thấy chút bóng dáng nào của đất liền. Sóng gió thì cứ ập đến một cách hung dữ và hỗn loạn.
Chúng ta đều lên đài quan sát trên đỉnh thuyền, nhìn về phương xa.
Chiến Hận và Cự Linh đều chưa có một chút kinh nghiệm về hàng hải nào nên ngạc nhiên nói: “Tại sao thế gió không mạnh mà sóng lại lớn như vậy nhỉ?”
Vinh Đạm Như đáp: “Từ năm mươi dặm phía trước trở ra là ‘Quỷ Tiều’ (tiều là đá ngầm) mà dân hàng hải sợ nhất, không cẩn thận một chút là lập tức thuyền lật người chết ngay.”
Cự Linh biến sắc nói: “Hải dương lớn như vậy, lẽ nào không thể vòng qua nó mà đi sao?”
Khôi Ưng thở dài: “Nếu có thể thì ai muốn gặp nó chứ. Chỉ là dải đá ngầm này dài cả trăm dặm, trên mặt biển lại vô tung vô ảnh. Khi chúng ta bị hải lưu mang đến đây mới có thể từ sự mạnh lên của con sóng mà dần biết rằng mình đang tiếp cận nó, muốn tránh cũng không tránh nổi.”
Chiến Hận thở ra một hơi lạnh nói: “Vậy thì làm thế nào đây?”
Khôi Ưng nói: “Bây giờ gió nam đang thổi, cho nên hi vọng duy nhất là từ phía bắc tránh qua dải đá ngầm. Nhưng nếu gió đột ngột đổi hướng thổi từ phía tây lại thì lúc đó chúng ta coi như rồi đời.”
Lúc này các thủy thủ đã y theo hướng gió mà xoay hướng buồm, xoay bánh lái, nương theo ngọn gió nam biến ảo khó lường từ sau lưng thổi tới đang làm mọi người run rẩy sợ hãi mà tiếp tục tiến đi.
Chiến Hận và Cự Linh đều rất thích Tây Kỳ nên kéo nàng sang một bên nói chuyện huyên thuyên để làm dịu bớt nỗi bất an trong lòng.
Ta và Đạm Như đến bên mép thuyền, tâm tình mọi người đều có chút trầm trọng.
Đạm Như ngả vào lòng ta, nhẹ nhàng nói: “Từ trước đến nay thiếp chưa từng có cảm giác sợ hãi, nhưng từ sau khi gả cho chàng lại lại thường phải sợ hãi mà suy tính hơn thiệt, sợ rằng những ngày vui vẻ sẽ không tồn tại được lâu.”
Ta nắm lấy bờ vai nàng nói: “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng, không ai có thể đoạt nàng đi từ trong tay ta, kể cả vận mệnh cũng vậy.”
Đạm Như yếu ớt nói: “Thật sự có thể như vậy sao?”
Tam mỉm cười nói: “Nếu rơi xuống biển, ta sẽ kéo nàng lên.”
Hơn mười giờ sau, các thủy thủ đã chuẩn bị tất cả các biện pháp đối phó, mang lương thực và nước ngọt đặt trong mười chiếc thuyền cứu sinh nhỏ, tiếp đó quấn chặt tất cả các đồ vật trên thuyền lại để ứng phó với những cơn sóng ngầm và những con sóng bạc đầu đột ngột.
Sau buổi trưa mưa phùn rơi lất phất, phía trước vô cùng mù mịt càng làm tăng thêm sự nguy hiểm.
Chúng ta không dám tránh vào trong khoang thuyền, sợ rằng khi thuyền lật thì sẽ chạy không kịp. Tất cả tập trung lên boong, chuẩn bị để bất cứ nào cũng có thể ngồi lên thuyền cứu sinh mà đi.
Khi trời tối tình hình càng thêm hiểm ác, cách chuyển động của Âm Phong hiệu tựa hồ có chút khác lạ.
Khôi Ưng cho người đứng lên cột buồm, nhìn ra xa chỉ thấy mặt biển vô cùng trầm lặng đen tối. May là mưa đã ngừng lại, dưới ánh sáng yếu ớt của các vì sao vẫn miễn cưỡng có thể nhìn thấy phía trước mặt biển đột nhiên xuất hiện một dải đá ngầm đen sì đang đến gần.
Khi tiếng kêu của các thủy thủ từ trên cột buồm truyền xuống, Khôi Ưng sắc mặt xám như tro tàn, vội cao giọng dùng thổ ngữ của Ưng tộc để gọi họ. Các thủy thủ chạy tới chạy lui chặt cột buồm xuống, giống như ngày tận thế một khắc sau sẽ đến vậy.
Khôi Ưng thở gấp đi đến mệt mỏi nói: “Gió nam ngừng thổi rồi, bây giờ chúng ta bị cuốn vào dòng nước xiết ở phía đông, nếu vẫn di chuyển theo hướng này thì sẽ bị cuốn về dải đá ngầm."
Chiến Hận kinh hãi nói: “Vậy thì làm thế nào?”
Khôi Ưng nói: “Bây giờ chỉ có thể dùng sức người mà cố gắng thôi, dưới khoang thuyền có chở theo thuyền nhẹ, hi vọng có thể thoát khỏi dòng nước xiết này.”
Ta nói: “Để bọn ta tới giúp một tay.”
Khôi Ưng nói: “Không ! Thủ hạ của ta phối hợp với nhau cũng quen rồi, để bọn họ làm cũng tương đối ổn.” Nói xong vội vàng đi ngay.
Âm Phong hiệu nghiêng ngả liên tục, những cơn sóng hung dữ trên mặt biển chắc chắn là do dải đá ngầm tạo thành.
Cơn sóng trước chưa qua cơn sau đã ập đến, Âm Phong hiệu như một khối gỗ nhỏ bập bềnh, mọi người đều mất hứng thú nói chuyện.
Ta ôm chặt lấy Tây Kỳ và Đạm Như, cùng với Chiến Hận Cự Linh và thập nhị du nữ đứng trên đầu thuyền lo lắng về vận mệnh sắp tới trong tương lai.
Lúc này phía trước toàn là những ma ảnh đáng sợ của dải đá ngầm phía trước, nó gần đến mức làm người ta có cảm giác thò tay ra là với được.
Âm Phong hiệu nghiêng qua một bên áp sát thẳng vào dải đá ngầm mà tiến qua.
Dải đá ngầm trong nước nửa ẩn nửa hiện, trên mặt biển bọt nước bắn tung lên trắng xóa.
Lúc này nếu rơi xuống nước sẽ không phải chết chìm mà sẽ bỏ mạng vì liên tục va đập vào đá ngầm.
Khôi Ưng lao đến gọi: “Lên thuyền cứu sinh, chúng ta tuyệt không thể tránh khỏi đá ngầm rồi. Bây giờ phương pháp duy nhất là vứt bỏ thuyền lớn để đào sinh thì mới có một cơ hội mong manh.”
Ta đưa tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tây Kỳ, linh giác hướng về dải đá ngầm ở hai dặm phía ngoài, lắc đầu nói: “Thuyền nhỏ càng không thể chịu nổi dòng nước xoáy này, chi bằng chúng ta lao nhanh qua dải đá ngầm này.”
Khôi Ưng ngạc nhiên nói: “Sao có thể như vậy được?”
Ta quát lớn: “Ta không có thời gian giải thích, kéo tất cả buồm lên, y theo lời của ta tiến lên.”
Đạm Như cũng yêu kiều quát lớn: “Làm theo phân phó của Đại Kiếm Sư đi!”
Trong cơn sóng lớn cuồn cuộn, trên thuyền dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc phong đăng, Âm Phong hiệu vẫn đang hướng về hướng dải đá ngầm có thể nuốt chửng bất kỳ con thuyền nào mà lao thẳng đi, Tây Kỳ sợ hãi nằm phục vào trong lòng ta, đôi tay nắm chặt lấy tay trái ta, nhưng ta vẫn đưa tay phải lên, ngón tay chỉ ra, bình tĩnh chỉ về phương hướng và góc độ mà con thuyền nên đi. Khôi Ưng mắt không hề chớp hành động theo chỉ thị của ta, hô lên góc độ của con thuyền cần đi, làm người lãnh đạo điều chỉnh phương hướng của con thuyền.
Tâm linh của Tây Kỳ và ta hợp thành một thể làm linh giác của ta được tăng cường lên gấp bội, dò ra những nguy hiểm có thể đột ngột xuất hiện trên mặt biển một cách vô cùng rõ ràng, chính xác.
Ta tập trung toàn bộ linh lực để ứng phó với lữ trình đầy gian khổ sắp tới.
Đây là một cuộc chơi giữa sống và chết, nếu để thân thuyền va vào dải san hô sắc nhọn thì cả con thuyền sẽ vỡ tan, những con sóng lớn sẽ cuốn Âm Phong hiệu đi một cách vô tình. Lúc đó tất cả mọi người đều biến thành vật cúng tế cho dòng nước xoáy, không có một ai có thể sống sót.
Trong tiếng ầm ầm, Âm Phong hiệu run rẩy lao vào dải san hô ngầm.
Ta nhẹ nhàng thả lỏng người, đột nhiên phát hiện giữa những dải san hô có một khoảng không gian rất lớn, chân chính nguy hiểm là những dải đá ngầm ẩn tàng dưới mặt nước.
Linh giác không ngừng lan ra, trong nháy mắt tất cả tình hình đã hiện ra rõ ràng trong đầu ta.
Cũng nhìn thấy bãi đá ngầm không có đường đi qua chắn ngang ở phía trước.
Tay ta vội vàng nghiêng về bên trái một góc bốn mươi năm độ rồi hét lớn: “Nguy hiểm, xoay về bên trái!”
Khôi Ưng hét lớn truyền mệnh.
Cơn sóng mạnh mẽ đổ lên đài quan sát, không ai không bị ướt nhẹp toàn thân.
Càng làm người ta kinh tâm động phách là cơn sóng va vào dải đá ngầm tạo nên âm thanh như sấm giật, lại phảng phất giống như tiếng kêu bi thảm của ma quỷ dưới đáy biển, vang lên trong bầu trời đêm đen tối.
Dưới sự chèo lái thục mạng của những thủy thủ và nửa cánh buồm được căng lên, Âm Phong hiệu vòng sang bên trái mà đi, tránh khỏi những tai ách nguy hiểm trong gang tấc.
Những cơn sóng lớn ầm ầm ập đến, đánh thẳng vào những tảng đá ngầm chung quanh. Chúng ta giống như đang ở trong quỷ vực, không hề cảm thấy một chút bình tĩnh và ấm áp nào của nhân gian.
Thân thể mềm mại của Tây Kỳ dán chặt vào người ta, không ngừng run lên.
Âm Phong hiệu xuyên qua hai cơn sóng giống như hai ngọn núi lớn mà đi, lộ trình cứ y theo chỉ thị của ta mà rẽ trái ngoặt phải, tránh khỏi những tảng đá ngầm dưới nước, những ngọn sóng lớn kẹp vào hai bên bãi san hô, càng cuộn càng cao. Sóng và bụng sóng sâu thẳm ở giữa làm chúng ta không thể không bám chặt vào mấy vật như cột buồm hay dây chão gì đó đề phòng rơi xuống biển.
Lúc này chúng ta không nghe thấy tiếng gầm thét giận dữ từ mạch đá ngầm truyền đến, trong tai chỉ có tiếng bình bình từ dãy đá ngầm to lớn từ hai bên ập đến.
Trên lưng Đạm Như quấn một sợi dây thừng, từ phía sau ôm chặt lấy ta, Chiến Hận và Cự Linh từ hai bên đỡ lấy ta, giúp ta có thể giữ nguyên tư thế đứng thẳng.
Đột nhiên, một cơn sóng lớn không biết từ đâu ập đến. Âm Phong hiệu bay lên vô lực lao thẳng lên không, dùng tốc độ kinh nhân mà đè lên đầu ngọn sóng, cả con thuyền phát ra tiếng kêu răng rắc, năm người chúng ta lập tức không trụ được, nhất tề lăn lông lốc trên đài quan sát.
Âm Phong hiệu rơi xuống, theo cơn sóng dữ dội từ phía sau ập đến mà lao về phía trước như ngựa phi.
Thời khắc này ngay đến ta cũng bó tay chẳng thể làm gì, chỉ có thể xem xem lão thiên gia an bài thế nào thôi.
Ta không thể nắm chắc vận mệnh trong tay nữa rồi.
Lại một cơn sóng lớn như ngọn núi từ phía sau đổ đến, khi Âm Phong Hiệu rơi xuống, sóng biển từ phía sau lại độc ác lao lên va mạnh vào con tàu, cả thuyền lẫn người đều trầm mình vào trong nước.
Lực hút kéo cường đại đã làm chúng ta lăn lộn không ngừng trên boong tàu.
Bất ngờ áp lực giảm đi, ngọn sóng lớn vừa tạo ra những tiếng kêu đinh tai nhức óc giống như một vị ác khách không mời giờ đã đi qua rồi.
Cánh buồm cột buồm của Âm Phong hiệu vẫn còn nguyên vẹn trên đầu như một kì tích, ngay cả ngọn đèn gió cũng không hề tắt.
Mọi thứ bỗng nhiên im ắng.
Âm Phong hiệu nhấp nhô lướt về phía trước .
Chúng ta không thể tin được trèo lên xem.
Không biết Khôi Ưng từ đâu lao tới hét lớn: “Đi qua rồi! Đã đi rồi! Chúng ta đã xuyên qua được rồi.”
Mọi người trên thuyền đều hoan hô như sấm động, vui vẻ như điên, ôm chặt lấy nhau mà chúc mừng, ngay cả Vinh Đạm Như cũng để cho Chiến Hận thừa cơ ôm lấy.
Khi trời sáng ra, mặt biển đã hồi phục lại vẻ gió yên bể lặng.
Ta và Đạm Như, Tây Kỳ trở lại đuôi thuyền, hưởng thụ sự vui vẻ và yên bình sau tai kiếp.
Tây Kỳ hướng về ta cười nói: “Lan Đặc, vừa rồi khi tâm linh của thiếp và chàng kết thành một thể, thiếp cảm thấy rất hưng phấn, lại có chút cảm giác giống như đang cùng chàng ân ái vậy.”
Ta ngây ngốc một chút rồi nói: “Thật không vậy? Có thể do ta phải phân tâm lên bãi đá ngầm cho nên không có loại cảm giác này, chỉ đành đợi lúc khác cùng nàng làm thử vài lần để bồi thường lại những tổn thất này vậy.”
Khuôn mặt mỹ lệ của Tây Kỳ đẹp đến mức làm người ta hoa mắt lộ ra một biểu tình làm người ta cảm thấy không biết là đang tức giận hay đang buồn cười, nàng trừng mắt nhìn ta một cái rồi quay lại nhìn về bãi đá ngầm xa xa phía sau.
Đạm Như khẽ thở dài: “Đến bây giờ thiếp mới hiểu chàng thật sự có thể nắm chắc vận mệnh của mình, từ trước đến giờ chưa từng có con thuyền nào dám lao qua bãi đá ngầm đáng sợ này.”
Chiến Hận, Cự Linh, Khôi Ưng ba người nhất tề đi về hướng đuôi thuyền, báo cáo tình huống tổng quát trên thuyền, Khôi Ưng nói: “Thuyền bị hủy hoại không nhiều, có thể sửa chữa rất nhanh. Vấn đề lớn nhất là lương thực đã bị nước cuốn đi, tất cả đồ ăn đều trôi mất rồi. Lương thực đặt trong thuyền cứu sinh cũng không còn lại chút nào. Hành trình còn tới hơn bốn chục ngày, lương thực có thể trở thành vấn đề lớn nhất.
Ta mỉm cười rút một ngọn lợi tiễn từ trong hộp tên dặt bên cạnh chiếc ghế bạch dương ra, đứng lên tìm một sợi dây thừng buộc vào đuôi tiễn, đầu kia buộc vào tay vịn của ghế, cầm lấy “Xạ Nhật” đại cung, đi đến đuôi thuyền.
Chúng nhân hiếu kì đi đến bên cạnh, xem xem ta làm thế nào mà lấy được thức ăn từ trong biển ra.
“Vút!”
Kình tiễn bay vào trong nước. Sợi dây thừng cũng thẳng như ngọn bút lao theo, tiếp đó rung lên.
Khôi Ưng hét lớn: “Trời! Sao ngài có thể nhìn thấy vật ở dưới nước vậy?”
Ta cười lớn nói: “Con cá này ít nhất cũng nặng bằng một người. Các trợ thủ, giúp ta lôi nó lên nào.”
Chúng nhân đều hưng phấn lên, tranh nhau đến kéo dây thừng.
Ta mỉm cười nói: “Nếu chúng ta chết đói , ai sẽ đi nói với người khác chúng ta đã từng băng qua được bãi đá ngầm kia?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui