Kỳ Ẩn Xuất Hiện
Ngày hôm đó, thế giới như muốn nổ tung vậy, ( cả thế giới ) ai cũng tức giận, căm thù phẫn khích, mất đi người nhân tài, mất đi hy vọng tân tiến cứu sống con người yếu ớt khỏi dịch bệnh.
Sự im lặng lắng xuống vẫn chưa hồi kết.
1 ngày nổi loạn yên tĩnh đã trôi qua, ngày thứ 2 đã có diễn biến kỳ lạ trên biển, sương mù mỗi lúc như đang dày đặc lên chút ít, những chiếc đồng hồ ở khu vực gần bờ biển.
12h đêm, kim dài và kim ngắn của đồng hồ bỗng khựng lại, chỉ riêng kim giây vẫn chạy bình thường!
• Dưới màn đêm của biển, ánh trăng chiếu sáng cùng tiếng sóng chảy ào ào, 1 kẻ sáng gạch ngang giữa không trung xuất hiện, ngay tức khe hở đã mở toạc chiếu sáng cả vùng biển.
• Trong lúc đó, Thiên Long cùng Minh Phong đi với đội trưởng ra Trường Sa có chút việc, từ khi theo đội trưởng lên thuyền đã bị ám ảnh những giấc mơ kì lạ, giữa đêm thức dậy lén đi dạo đêm gần bờ.
Cậu ta cảm giác, giấc mơ rất thật, tự ngủ đi không hay, còn thấy chính tay mình giết bạn bè, đội trưởng và nhiều người lạ mặt nữa, phải đến hàng vạn xác và trở thành tội phạm thế giới.
Bị truy sát khắp nơi, nếm trải bản thân bị dày vò liên tục, chết dở sống dở.
Từ nhỏ cũng hay gặp mấy giấc mơ chân thật thế này nên chả quan tâm lắm, cứ bước đi quanh kề biển mà không để ý đến làn khói dày đặc đã bao phủ kín biển, phía xa, tia sáng lóe lên dưới mặt biển, thấy lạ lạ…
T/long lén mặc bộ đồ bơi kèm bình oxy rồi nhẹ kéo thuyền gỗ ra khơi, cũng không xa lắm, nhưng tiến vào làn khói quay lại không thấy đường ra, mà kệ, cứ xem ánh sáng đó là gì đã!.
• Ngồi trên thuyền gỗ, ánh sáng từ dưới phát lên màu nước biển đẹp lạ, móc sợi dây thừng dài vào thuyền, cột đầu kia vào bụng, cứ thế nhảy xuống không suy nghĩ lâu
mặc dù rất sợ.
• Ùm..., dưới biển, kinh ngạc!..
đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên, con người thấy được cảnh đẹp huyền ảo như này, thật, là thật đấy.
Các phiến đá như mặt gương vậy, chiếu sáng cùng màu nước, soi rọi mọi ngóc ngách dưới biển.
Đứng lơ lửng trong nước ngắm nhìn cảnh vật huyền ảo bên dưới, phía bên kia là ánh sáng kì lạ lúc nãy, có bộ đồ bơi an toàn này, T/long vẫn thẳng tiến đến ánh sáng đó.
• Nhưng kỳ lạ, càng tiến tới gần thì lại có cảm giác xung quanh có thứ gì ấy
mà thôi kệ…
•Wo, 1 thanh kiếm, nó bị kẹp bởi 2 vách đá khổng lồ!
ủa rồi? Vậy sao lấy?
• Dù biết lấy không được, nhưng tay vẫn cứ đưa vào, hết cách này rồi cách nọ, vùng vẫy đập phá, mài dũa đủ thứ, nhặt mấy mẫu đá nhỏ nhỏ, gõ vào mấy góc kẹp để nó lỏng mà rút kiếm ra, thế nhưng làm kiểu gì nó cũng không chịu bể
" ( Nhìn nó chán ông ( ‾́ ◡ ‾́ ) ) "
• Nước bắt đầu chuyển động
T/long: " ( có gì đó méo ổn! ) "
• Thoáng nhìn thấy bóng đen to lớn và dài dài, vụt biến, cứ hết bên này rồi bên kia.
Sau đó là có cả hàng dãy những con mắt màu đỏ hiện lên.
Nó xoay chuyển nước thành dòng xoáy, hất đẩy mọi thứ.
Cậu ta hiện tại đang rất sợ, nhưng bản thân thì rất điềm tĩnh, muốn trở về thì không biết có gì bên ngoài, ở lại thì cũng không an toàn, thôi thì cái gì đến rồi tính, tiếp tục mọi cách rút thanh kiếm ra.
Nước xoáy mạnh hơn, T/long không thể giữ cân bằng được nữa, nên nắm chắc tay vào cán kiếm, 2 vách đá lớn bỗng rung chuyển nới lỏng.
Mất chỗ bám, T/long bị cuốn theo dòng xoáy, dù được bình khí bảo vệ nhưng cậu vẫn bất tỉnh không hay, trước khi ngất, vì không muốn mất báu vật nên đã nhanh trí cột chặt đuôi kiếm vào tay, trôi theo dòng nước xoáy và biến mất dưới biển sâu.
• Tiếng còi trên đảo vang lên:
" CẢNH BÁO! CẢNH BÁO! NGUY HIỂM! NGUY HIỂM! "
• Giữa đêm khuya tĩnh lặng, tiếng còi cất tiếng vang vọng cả đảo, quân đội đã sẵng sàng vào vị trí chiến đấu, nhưng mọi người còn thắc mắc:
" cái gì đây?, chỉ là sương mù dày đặc thôi mà, có gì nguy hiểm vậy?, hay chỉ là bài tập luyện?...!"
• Đang lúc mọi người xôn xao thì tiếng nổ vang lên, người lính lo bếp núc chạy ra báo cáo,
" các bình ga bỗng dưng rò rỉ, gặp lửa cháy nên phát nổ, các thiết bị điện cũng bắt đầu hư hỏng...!"
• Sau đó quân đội mới để ý, trên tay cầm vũ khí mà không bắn nổi 1 viên đạn, súng ống, dao kéo, thuyền, kể cả bom cũng bể nát, nhận thấy nguy hiểm, mọi người đã nhanh tháo bỏ các vật gây sát thương và trốn vào nơi an toàn, điện tắt, bom, ga cháy nổ.
Sau 1 lúc im ắng, lực lượng đã bố trí công việc, dập lửa, thắp sáng khu vực, chuẩn bị các dụng cụ có khả năng phòng vệ, và báo về trung tâm đất liền để cứu trợ nhưng không thể, đành chờ người tới cứu vậy.
• Lúc mọi người đã bình tĩnh thở dài nghỉ ngơi, vì mệt mỏi dồn hết sức bảo toàn mạng sống và hòn đảo thì tiếng kêu lên trong đám đông,
" Long ơi, mi đâu rồi, giờ không phải lúc giỡn nghe, a lô a lô...!"
• Đội Trưởng giật mình vì giờ mới nhớ đến thằng nhỏ, hốt hoảng chạy vào khu vực sụp đổ, quân đội cũng tập trung chia nhau tìm, thế nhưng câu trả lời là
" Không thấy ".
• Hững hờ chuyện gì thế này, không biết thằng nhỏ có gì mà làm đội trưởng lo lắng đến vậy.
Có 1 vài thứ mang cảm giác gần gũi yêu thương nhất đến người khác, đó là chỗ dựa tinh thần, mọi khi có chuyện, lúc nào cũng chạy đi báo với đội trưởng, dù việc khó hay dễ, có người gần bên cũng ít khi muốn nói, chỉ luôn nghe lời của đội trưởng.
Thế mà giờ không thấy em ấy đâu, ở trên đảo này thì đi đâu được chứ, nước mắt ứ lệ trên mi, nhưng vẫn nghẹn ngào chịu đựng.
Lúc này, 1 người đã quay trở lại báo cáo, ngoài biển tìm thấy các vật được để trên bờ kèm thêm mất chiếc thuyền gỗ loại nhỏ, mọi người nhận
ra 1 điều, chắc chắn cậu ta đã lạc trôi trên biển.
Hiện tại quá khó để quyết định, có cách gì bây giờ không?...
Cảnh vật bỗng rung chuyển, sóng biển trở nên mạnh hơn, ngay lúc này, toàn thế giới ngước nhìn, cái bóng đen hòn đảo khổng lồ cao ngút trời đang di chuyển trong làn khói, thời đại bây giờ chưa thể làm nên điều kỳ lạ này, nó dần mờ đi và không còn thấy nữa.
Trong đất liền, Ông đã cảm nhận được thứ đang chờ, nó đã tới, khoác áo lên và phóng đi trong bóng tối, vài người lính đã thấy vội bật chuông khẩn cấp, lực lượng quân đội không thể bắt kịp, nhưng vẫn điều động theo sao, đi theo thiết bị định vị vị trí luôn được gắn trên các phụ kiện y phục của ông.
Bất ngờ trước mặt là biển bị bao phủ bởi khói, mà ông lại lao thẳng vào đó, bắt đầu rối lên, thuyền lẫn các thiết bị đều hư hỏng cả rồi, sót lại là những chiếc thuyền gỗ đơn sơ, đây là cách cuối cùng, được sự giúp đỡ của người dân, cùng đẩy thuyền ra khơi đưa Phó Chủ Tịch trở về, mọi người không ngờ tới rằng, ngay cả Chủ Tịch cũng biến mất không dấu vết, mọi thiết bị định vị đều vô dụng, giờ chỉ có thể tiến thẳng.
• Cứ thế, những nơi tiếp giáp với biển đều gặp cùng cảnh như vậy, mất đi người đứng đầu nước, lực lượng thế giới chỉ có thể tiến đánh tay không vào biển khói để đem người trở về…
Trên đồng hồ, mãi chỉ có mỗi kim giây chạy mãi, đồng nghĩa việc thời gian sẽ bị giữ lại trong vô hạn?.
Khá lâu rồi nhưng trời đêm vẫn yên ắng, mặt trời không thể hiện lên được, thế giới đang bị giữ lại trong thời gian ảo…
khói mỗi lúc cũng đang tiến sâu vào đất liền, quân đội phải đưa thêm người vào làn khói, nhằm lên hòn đảo " Bóng Đêm " khai phá lời giải.
Đáp án chưa có, chỉ thấy thời gian quá lâu rồi chưa ai trở lại.
Mỗi lúc trở nên khó khăn, không vào thì thời gian sẽ bị giữ mãi, quân vào thì mãi chưa có động tĩnh cũng chưa trở ra.
Mất quá nhiều lực lượng nên thay đổi kế hoạch, phòng thủ tuyệt đối, đưa người dân đến nơi an toàn lùi xa khỏi làn khói, dùng những thứ có thể phòng vệ nhất và chờ đợi.
Ở Trường Sa cũng dần bị chiếm bởi khói, mọi người cũng lùi lại và phòng thủ nghĩ cách.
Đội trưởng do dự nghĩ cách thì Minh Phong đã âm thầm tự ý trốn khỏi đội và lao thuyền vào biển để tìm Thiên Long.
• Kỳ Ẩn Khói Trắng mãi chưa tìm được lời giải, làn khói vẫn đang tiếp tục lan rộng vào đất liền, câu chuyện được lặp lại y hệt và diễn ra trên toàn thế giới tiếp giáp biển, có hơn hàng ngàn hàng vạn quân đội được ứng chiến tay không vào làn khói để cứu người ngoài đảo, để đem các Chủ Tịch đứng đầu nước trở về, giải mã đáp án và diệt trừ hiểm họa.
Làn khói trắng cùng bóng đen của hòn đảo to lớn đó là gì? tại sao nó có thể di chuyển? khói đến từ đâu? liệu 2 cậu nhóc Việt Nam cùng toàn quân đội thế giới có thể tìm ra đằng sau bí ẩn đó và giải nguy cho Thế Giới không, hãy xem tiếp diễn biến phần 2 của Kỳ Ẩn Khói Trắng.