Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Hạng Hạo hô hấp một hơi sâu, biểu tình nghiêm túc.

- Việc Hạng mỗ đến Hằng Nhạc Sơn Mạch kỳ thực đều có nguyên do cả, liên quan rất lớn đến vận mệnh của Hạng mỗ. Tinh Hồn huynh, Hạng mỗ xin phép được hỏi một câu, huynh có cảm nhận được sự bất thường nào khác trong cơ thể của Hạng mỗ không?

Bất thường Hạng Hạo nói đến, dĩ nhiên chính là nguyên nhân gây ra căn quái bệnh của y.

Từ trước đây, lần đầu tiếp xúc với Hạng Hạo, mặc dù chỉ là một lúc thoáng qua, nhưng Tinh Hồn đã nhìn ra được sự khác thường rồi. Khác thường đó chính là cổ chủng đang ký sinh trong cơ thể Hạng Hạo.

Chuyện y bị mắc phải quái bệnh này, dường như tất cả mọi người tại Phong Lâm thành đều biết cả rồi, nhưng thực chất nguyên nhân bên trong thế nào thì chỉ có một vài nhân vật mới biết đến.

Có lẽ ngay chính bản thân hắn ta cũng không rõ nguyên nhân. Điểm này, Tinh Hồn có thể nắm chắc.

Đối với câu hỏi kia, Tinh Hồn cũng chẳng có ý định tránh né, gật đầu nhẹ, ý bảo hắn nhìn ra được. Còn về căn nguyên thì Tinh Hồn từ chối cho ý kiến, bởi hắn ẩn ẩn cảm nhận được, đằng sau vụ việc này có bàn tay của một đại nhân vật nào đó.

Thấy Tinh Hồn thừa nhận, Hạng Hạo mới tiếp tục câu chuyện.

- Kỳ thực, việc Hạng mỗ mắc phải căn bệnh này, nguyên nhân thế nào thì chính bản thân Hạng mỗ cũng không rõ. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn rằng đây chính là một phần trong số mệnh của Hạng mỗ, không có cách nào trốn tránh được.

- Hạng huynh biết trước việc này?

Tinh Hồn có chút ngạc nhiên, bỗng hỏi.

- Ban đầu Hạng mỗ cũng không biết, về sau thì mới được phụ thân Hạng mỗ cho hay. Phụ thân Hạng mỗ có lần đã nói với Hạng mỗ là, khi Hạng mỗ ra đời, vô tình có một ông lão đi ngang qua, tự xưng là Thiên Cơ lão nhân. Thiên Cơ lão nhân đã nói với phụ thân của Hạng mỗ rằng khi Hạng mỗ hơn năm trăm tuổi, tu vi tiến vào trung kỳ Phàm Tiên Cảnh sẽ gặp đại nạn, gần như tám phần sẽ phải chết.


Hạng Hạo dừng lại một chút, trong mắt dường như đang hồi tưởng lại, rồi kể tiếp:

- Thiên Cơ lão nhân thần bí khó lường, phụ thân Hạng mỗ cảm nhận được ông ta nhất định là một nhân vật bất phàm, liền cầu xin Thiên Cơ lão nhân tính toán cho Hạng mỗ một con đường sống. Thiên Cơ lão nhân không ngờ lại đồng ý, sau một hồi tính toán nói rằng, trước thời điểm đột phá hậu kỳ Phàm Tiên Cảnh, Hạng mỗ hãy đến Hằng Nhạc Sơn Mạch, nơi đó sẽ gặp được quý nhân phù trợ vượt qua kiếp nạn này. Hạng mỗ cho rằng, quý nhân đó chính là Tinh Hồn huynh.

Hạng Hạo ánh mắt nghiêm túc cùng chân thành nhìn Tinh Hồn, tựa hồ khẳng định suy nghĩ bản thân là chính xác.

Chỉ thấy Tinh Hồn chân mày khẽ động đậy, trong đầu lại suy nghĩ về vị “Thiên Cơ lão nhân” thần bí kia. Suy nghĩ của hắn, Hạng Hạo đương nhiên không có nhìn ra được. Chỉ nghe Tinh Hồn hỏi lại.

- Tại sao Hạng huynh khẳng định tại hạ chính là người mà Thiên Cơ lão nhân nhắc đến?

- Bởi vì huynh nhìn ra được căn nguyên căn bệnh của Hạng mỗ.

Hạng Hạo mỉm cười, trong nụ cười thập phần tự tin, thập phần tin tưởng phán đoán của bản thân.

Tinh Hồn đâm ra trầm ngâm, một hồi sau mới nói tiếp.

- Thứ cho tại hạ nói thẳng, tại hạ từ trước đến nay không làm việc gì mà không có lợi cho bản thân. Hơn nữa, mặc dù tại hạ đúng là biết được nguyên nhân gây ra bệnh của Hạng huynh, nhưng trị như thế nào tại hạ không biết, vả lại, chưa biết chừng, căn bệnh của Hạng huynh…

Nói đến đây, Tinh Hồn bỗng dừng lại nhìn chằm chằm Hạng Hạo.

Hạng Hạo không phải là dạng người không có đầu óc, dĩ nhiên hiểu được ý tứ của Tinh Hồn là gì. Chỉ thấy hắn thở dài một tiếng.


- Hạng mỗ cũng đoán được nguyên nhân phần nào, cũng không muốn ép huynh nhất định phải chữa trị căn bệnh này của Hạng mỗ. Nhưng Hạng mỗ hy vọng, huynh có thể thử giúp Hạng mỗ một lần. Dù thành công hay thất bại, Hạng mỗ ơn này không quên, lễ vật hậu tạ tự nhiên không thiếu.

- Đã vậy, tại hạ liền thử một lần. Chỉ là, với tu vi của tại hạ hiện nay không cách nào giúp đỡ được.

- Cái này không cần lo lắng, theo ý tứ của Thiên Cơ lão nhân từng nói, đại nạn thật sự ập đến là lúc Hạng mỗ tu vi viên mãn Phù Tiên Cảnh. Ngày Hạng mỗ tiến vào Phù Tiên Cảnh chẳng biết phải đợi đến tháng năm nào, thời gian vẫn còn dài.

Hạng Hạo cười nói. Có điều Hạng Hạo chắc không biết được rằng, tình huống của hắn khác biệt với những tiên giả khác.

Tiên giả bình thường khi bắt đầu tu luyện thành tiên, mất ít nhất chín trăm năm viên mãn Phàm Tiên, cở bỏ gông xiền phàm thể kết thành tiên phù, bắt đầu từ giai đoạn cảm ngộ cho đến lúc viên mãn Phù Tiên Cảnh, mất thời gian không dưới hai ngàn năm.

Rồi từ viên mãn Phù Tiên Cảnh bắt đầu lĩnh hội pháp tắc, từ giai đoạn này đến khi Địa Tiên Cảnh viên mã, thời gian ít nhất mất đến năm ngàn năm.

Tổng cộng phải mất gần tám ngàn năm để một tiên giả bình thường trở thành tiên giả Linh Hậu Kỳ.

Ngay cả những người được trời phú cho cái thiên phú xuất chúng, thiên tư hơn người, thời gian có lẽ cũng nằm trong khoảng năm ngàn năm cho đến sáu ngày năm.

Như tam ca của Dung Mẫn Nhi, y chính là một thiên tài xuất hiện trong một vạn năm trở lại đây cũng Nhân Tộc sinh sống tại Hư Thần Tinh, theo lời tam công tử từng nói, hắn mất đến sáu ngàn năm mới đột phá đến tu vi hiện tại. Một Địa Tiên Cảnh trong thời gian sáu ngàn năm cũng đủ để y kiêu ngạo với vô số người rồi.

Lại nói đến Hạng Hạo, hắn thiên tư dĩ nhiên không cách nào so sánh được với tam công tử, nhưng Tinh Hồn có thể khẳng định một điều, đó chính là thời gian mà Hạng Hạo đột phá Phù Tiên Cảnh, luyện đến viên mãn Phù Tiên Cảnh, thậm chí là đột phá Địa Tiên Cảnh chắc chắn nhanh hơn tam công tử.

Mà nguyên nhân chính là bởi cổ chủng kia. Cổ chủng biến sinh cơ thành một loại lực lượng thần bí, lấy lực lượng thần bí đó làm cho tu vi của Hạng Hạo biến mạnh, tốc độ tu luyện nhanh vô cùng.


Nhưng càng nhanh thì tính mạng của hắn càng gặp nguy hiểm, đến khi Hạng Hạo đột phá Địa Tiên Cảnh thì cũng là lúc hắn tử vong.

Có điều, tạm thời giữa hai bên không hề có quan hệ gì mật thiết với nhau cả, Tinh Hồn tự nhiên sẽ không tự rước rắc rối về cho mình.

- Vậy đề nghị của Hạng mỗ, huynh có thể suy nghĩ lại rồi chứ?

Hạng Hạo lại hỏi.

- Như vậy cũng được, nhưng tại hạ xin nói trước, bốn tháng nữa tại Phong Lâm thành năm đại tông môn mở cửa thu đồ, tại hạ muốn trở thành đệ tử của một trong năm đại tông môn này, thế nên có lẽ không thể gắn bó lâu dài với đoàn thợ săn được.

- Ồ, thì ra huynh muốn đầu nhập vào một tông môn. Hạng mỗ tại Thiên Kiếm tông cũng có chút danh vọng, Hạng mỗ có thể trợ giúp huynh.

Nghe Tinh Hồn nói muốn đầu nhập vào một tông môn nào đó tại Phong Lâm thành, Hạng Hạo nội tâm mừng rỡ.

Sự thiếu sót giữa hắn và Tinh Hồn chính là trên phương diện giao tiếp, cần phải có nhiều thời gian để tiếp xúc với nhau. Bởi Hạng Hạo nhận ra Tinh Hồn mặc dù bề ngoài thì lãnh đạm như không có chuyện gì, nhưng kỳ thực lại cực kỳ cảnh giác.

Tinh Hồn nhìn thấy tình trạng của Hạng Hạo thật, và câu chuyện mà Hạng Hạo kể có đến tám chín phần là sự thật, nhưng không vì thế mà hắn mất đi sự cảnh giác vốn có của mình.

Cơ hội để có thêm khoảng thời gian tiếp xúc với nhau mà Tinh Hồn vừa gợi mở ra, Hạng Hạo há có thể bỏ qua được.

Sau khi thống nhất với nhau, Hạng Hạo liền cởi bỏ cấm chế trên cơ thể xuống, chỉ thấy viên ngọc thạch từ bên trong cơ thể chui ra. Có điều, ngay sau khi xuất hiện trở lại thì viên ngọc thạch vỡ nát, hóa thành một đám bụi mờ bay phiêu miễu vào không gian.

- Khối ngọc này gọi là Đoạn Khí Tinh, năm đó do Thiên Cơ lão nhân lưu lại. Tác dụng của Đoạn Khí Tinh giúp cho Hạng mỗ che dấu được khí tức của bản thân mà không sợ bị người khác phát hiện.

“Đoạn Khí Tinh”?


Tinh Hồn đối với Đoạn Khí Tinh này rất có hứng thú. Mặc dù hắn có rất nhiều kiến thức từ trước, nhưng Đại Thiên Thế Giới rộng lớn vô biên, kiến thức hắn học được chẳng khác gì muối bỏ biển cả.

Một lúc sau thì Đoàn thị tam huynh đệ quay trở lại. Hạng Hạo mời Tinh Hồn cùng đến đoàn thợ săn Hạng gia thì bất ngờ bị Tinh Hồn từ chối.

Hắn cũng không hỏi thêm nhiều, dù sao thì Tinh Hồn cũng đã chấp nhận lời mời của mình rồi. Hạng Hạo để lại cái địa chỉ, nói thêm vài câu khách khí nữa rồi sau đó rời khỏi Hằng Nhạc Sơn Mạch.

Còn Tinh Hồn, hắn còn một vài việc cần phải làm nữa. Đầu tiên chính là đi tìm con Xích Tuyến Xà đã bỏ trốn khi đồng bạn của nó bị Thạch Nguyên Quy giết chết.

Khi đó, lúc nó bỏ trốn, Tinh Hồn đã nhanh tay phóng một cái phi châm. Trên cái phi châm đó có lưu lại khí tức của hắn, chỉ cần bỏ chút công sức truy tìm là sẽ thấy ngay.

Sở dĩ Tinh Hồn lần đó lưu lại phi châm là bởi độc của Xích Tuyến Xà mang đến rất nhiều lợi ích, tỉ như ngày hôm qua nếu không có độc xà, chưa chắc gì hắn đã có cơ hội đoạt đi Thương Lan Thảo từ tay Dung Mẫn Nhi.

Độc của Xích Tuyến Xà nhất định phải lấy.

Ngày hôm qua, khi cả đám hoang thú giao chiến với Thạch Nguyên Quy, đôi Xích Tuyến Xà bị thương rất nặng, một con bỏ chạy, một con chết tại đương trường.

Nhìn thương thế của nó khá nặng, với thực lực vừa mới được đề thăng, Tinh Hồn rất tự tin việc giết chết đầu Xích Tuyến Xà nọ.

Ba ngày sau, bỏ ra thời gian và công sức, rốt cuộc Tinh Hồn đã tìm ra được hang ổ của con Xích Tuyến Xà này.

Cái hang của nó khá lớn, xung quanh ngoại trừ nó ra thì không có bóng dáng của con hoang thú nào khác. Hậu Thiên hoang thú cấp một thì loài Xích Tuyến Xà này có địa vị khác cao, bởi độc tính rất lợi hại nên khiến cho mấy đầu hoang thú khác e ngại.

Đã xác định được vị trí của nó, Tinh Hồn định tiến vào trong hang, nhân lúc Xích Tuyến Xà bị thương mà giết chết nó.

Nhưng đúng lúc ấy, Tinh Hồn bỗng nghe thấy có tiếng người nói chuyện. Nghe thoáng qua dường như có tầm bảy tám người đang đi chung với nhau. Tinh Hồn bèn đè nén lại chuyện Xích Tuyến Xà, âm thầm lắng nghe đám người kia đang muốn bàn đến chuyện gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận