Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 97: Một cái nhìn chấn nhiếp chúng nhân…
- Tiểu tử thối, có người đuổi theo ngươi kìa.
Trong đầu Tinh Hồn vang lên giọng nói của Tiểu Ứng Long.
- Không cần quan tâm đến chúng, trước tiên tìm nơi nghỉ ngơi đã.
Đám Hạ Nhất Cường đuổi theo, dĩ nhiên Tinh Hồn cũng biết được. Nhưng tình huống hiện tại không cho phép Tinh Hồn ứng chiến với đám Hạ Nhất Cường được.
Thứ nhất, căn cơ của hắn đang rất không ổn định. Một khi chiến đấu lâu dài, không chỉ khiến cho tu vi đại giảm mà còn làm cho hắn bị trọng thương. Việc cần thiết chính là cấp tốc tìm một nơi an toàn rồi trú ẩn để ổn định lại không gian Động Thiên thứ tư do hắn cưỡng ép mở ra.
Thứ hai, đám thế gia đệ tử thiên tài nhất định không bỏ qua cho Tinh Hồn, thế nào bọn chúng cũng phát lệnh truy nã hắn trong thời gian thí luyện tại Bạo Thú Lâm này. Vậy nên, để có thể ứng chiến được trong quãng thời gian khó khăn về sau, Tinh Hồn phải càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Với hai lí do này, Tinh Hồn chỉ đành tìm cách bỏ chạy mà thôi.
Quả nhiên, Tinh Hồn vừa mới chạy đi được vài phút thôi thì Phong Nhạc mới từ bên trong chạy ra, nhìn hắn bộ dạng cực kỳ thê thảm, tuy nhiên hai mắt màu huyết hồng nồng đậm.
Trong sự ngạc nhiên của người đứng ở bên ngoài, Phong Nhạc hét lớn:
- Ai giết được kẻ vừa rồi, bản công tử sẽ thưởng một vạn linh thạch hạ phẩm.
Phong Nhạc nói xong, ngay lập tức khiến cho chúng nhân phát cuồng. Một vạn linh thạch hạ phẩm, số lượng này đủ để một gã tiên giả Phàm Tiên Cảnh tu hành đến khi viên mãn Phàm Tiên Cảnh.
Phong Nhạc không hổ danh là thế gia công tử, vừa mở miệng đã hạ xuống một cái đại thủ bút làm cho người ta phải phát cuồng lên.
Không chỉ tán tiên phát cuồng, mà cả những thế gia đệ tử thuộc mười đại gia tộc hai mắt cũng nóng rực lên. Phong Nhạc không hề cấm cản đám thế gia đệ tử, ngay lập tức bọn chúng nhập cuộc ngay, bắt đầu đuổi theo truy sát Tinh Hồn.
- Ta nhất định phải khiến ngươi thịt nát xương tan, chịu thiên đao vạn quả, có như vậy mới khiến ta hả giận. Hỗn đản khốn kiếp, ta và ngươi quyết không đội trời chung.
Phong Nhạc tức giận gầm lớn, âm thanh vang vọng ra xung quanh.
Tinh Hồn dù đã chạy đi rất xa, nhưng hắn cảm giác được một luồng sát ý mãnh liệt hướng về phía mình.
- Đoán chừng có tên nào đó đang nguyền rủa ngươi, hắc hắc…
Tiểu Ứng Long giọng nói trêu ngươi.
- Quan trọng sao?
- Ngươi đúng là… cái đồ nhạt như nước ốc. Sau này bổn long mà khôi phục chân thân, thế nào cũng nhét một tấn muối vào mồm ngươi cho biết mặt. Dám thái độ với bổn long à…
- Đợi đến khi đó rồi hẵn nói.
Tinh Hồn không quan tâm Tiểu Ứng Long nữa, hắn dồn hết toàn lực triển khai tốc độ cực hạn, trên đường đi phục dụng rất nhiều đan dược để khôi phục lại nguyên lực.
Trảm Tam Kiếm, bất kỳ một thức nào cũng tiêu hao nguyên lực cùng tinh thần lực rất nhiều, dù thực lực hắn bạo tăng, nhưng vẫn là khó thừa nhận được cỗ phản phệ ngược lại này.
Ưu điểm hiện tại của Tinh Hồn chính là việc hắn mở được bốn cái không gian Động Thiên, ngoại trừ tích lũy nguyên lực bên trong đan điền ra thì còn có thể tích lũy được cả ở không gian Động Thiên.
Bây giờ trong bốn không gian Động Thiên, mỗi không gian rộng khoảng hơn mười mét, chứa đầy ắp Thiên Niên Địa Linh Tuyền, thế nên việc thiếu hụt nguyên lực hoàn toàn không xảy ra.
Tinh Hồn triển khai toàn lực tốc độ hoàn toàn không phải lo lắng bất kỳ điều gì cả. Thế nên hắn nhanh chóng cắt đuôi được đám Hạ Nhất Cường đang đuổi theo phía sau lưng.
Nhưng bất thình lình, nội tâm Tinh Hồn lại sinh ra một cảm giác không ổn.
Trước mắt hắn hiện ra một cây cầu đá, cây cầu này phản phất một loại hơi thở cổ xưa, chứa đựng năm tháng vô tận. Cây cầu đá này nối liền hai bên bờ vực thẳm tăm tối, mà cảm giác bất an mà hắn cảm giác được đến từ phía bên kia cây cầu đá.
- Cây cầu đá này, không lẽ chính là kết giới mà chấp sự Đan Ninh Môn nhắc đến?
Trước đây khi bắt đầu thí luyện tại Bạo Thú Lâm, chấp sự Đan Ninh Môn là Phùng Bất Nhị đã giải thích, Bạo Thú Lâm được chia ra làm hai khu nội ngoại.
Ngoại lâm có thể nói là một khu vực tương đối an toàn, mặc dù đôi lúc xuất hiện một vài Hậu Thiên hoang thú cấp ba, thực lực so với tiên giả Địa Tiên Cảnh còn muốn mạnh hơn, nhưng chỉ cần hành sự cẩn thận là có thể bảo đảm được cái mạng nhỏ.
Nhưng nội lâm thì lại khác biệt hoàn toàn. Khu vực nội lâm có thể nói là cấm khu của nhân loại, bởi một khi tiến vào nội lâm, chỉ có một câu nói miêu tả được sự nguy hiểm chính là thập tử vô sinh.
Trước đây, đã từng có tin tức nói rằng có không ít tiền bối trưởng lão các phải thử tiến vào Bạo Thú Lâm nội lâm, thế nhưng hoàn toàn không có ai trở ra cả.
Nghe đồn bên trong Bạo Thú Lâm, ngay cả tồn tại Tiên Thiên hoang thú cấp hai, thực lực vô cùng khủng bố. Kể từ đó, không một người nào dám tiến vào nội lâm Bạo Thú Lâm nữa.
Không hiểu sao, từ nội lâm Bạo Thú Lâm có một sức hút nào đó rất kỳ lạ, khiến cho Tinh Hồn ngây người ra trong giây lát.
Nhưng có thể nhìn ra được, Tinh Hồn trong mắt có chút kiêng kỵ, đang định chạy vòng sang nơi khác thì từ đằng sau truyền đến âm thanh xào xạc.
Trong vài phút thoáng qua, bỗng nhiên xuất hiện rất đông người tiến đến. Mà dẫn đầu chính là gã tán tiên đáp ứng giao dịch với Mộ Kính, chính là Hạ Nhất Cường.
Những người đi theo sau lưng Hạ Nhất Cường chính là bằng hữu của hắn, đáp ứng yêu cầu của Hạ Nhất Cường cùng nhau giết chết Tinh Hồn để nhận được phần thưởng mà Mộ Kính đã treo.
- Hắc hắc, giờ thì hết chạy nhé.
Hạ Nhất Cường ánh mắt nhìn Tinh Hồn, tựa hồ đang nhìn một cái bao tiền di động vậy.
- Muốn sống thì tự phong bế nguyên lực, làm theo lời bổn đại gia nói, có lẽ bổn đại gia thương tình cho ngươi sống sót được một quãng thời gian, nếu không… hắc hắc…
- Nếu không thì sao?
Tinh Hồn lãnh đạm hỏi ngược lại.
- Lão đại, nói nhảm với hắn nhiều để làm gì? Ta đang ngứa ngáy tay chân lắm rồi đây.
- Lão đại, có cần ta cắt lưỡi hắn xuống không? Mồm mép tên này rất tốt, không biết cái lưỡi hắn trông ra sao nhỉ? Hắc hắc hắc…
- ………
Hạ Nhất Cường mắt nhìn đám thuộc hạ, rồi nhìn sang Tinh Hồn đang đứng ở hướng đối diện, tiếu ý nói lớn:
- Hắc hắc, vậy thì chỉ còn cách lấy đầu ngươi xuống vậy. Dù sao thì người treo thưởng cho cái đầu của ngươi không yêu cầu ngươi nhất định phải sống. Vốn dĩ định để ngươi mua vui một thời gian, nhưng nếu đã cự tuyệt ý tốt của bản đại gia, vậy thì bản đại gia đành phải hạ thủ thôi. Người đâu, xông lên giết hắn.
Hạ Nhất Cường lạnh giọng hạ xuống mệnh lệnh, ngay lập tức đám thuộc hạ hô hào hứng khởi, tay cầm đủ loại pháp bảo, hung hãn xông đến Tinh Hồn.
Mấy chục người này, tu vi Phù Tiên Cảnh có, tu vi Phàm Tiên Cảnh có, điểm chung duy nhất chính là không biết sợ chết là như thế nào.
Chẳng rõ đám thuộc hạ của Hạ Nhất Cường biết sự việc Tinh Hồn một chiêu đánh bại tất cả đám thế gia đệ tử thiên tài thì sẽ suy nghĩ gì ở trong đầu.
Có thể Tinh Hồn căn cơ không gian Động Thiên thứ tư đang gặp chút bất ổn, có thể lực lượng thân thể của hắn đang rất mệt mỏi, nhưng nguyên lực thì lại không hề thiếu thốn. Một thức Trảm Tam Kiếm, hắn vẫn có thể thực hiện thêm một lần nữa.
- Kiếm Trảm…
Tinh Hồn trên tay lại cầm vô danh chiến kích, mái tóc trắng xóa bỗng nhiên bay tán loạn, đôi mắt lóe lên một mảng huyết hồng, phản phất như một vị chiến thần viễn cổ hàng lâm.
Chỉ thấy hắn hướng mũi thương lên bầu trời, khí thế như muốn đập nát cả mảnh bầu trời tinh thần này vậy.
- Tinh Thần…
Nguyên lực từ đan điền vận chuyển, một loại khí thế cực kỳ khủng bố khiến cho Hạ Nhất Cường và đám thuộc hạ của hắn cảm giác bị uy hiếp đến tính mạng.
- Không… không thể nào, hắn chỉ là một gã hậu kỳ Phàm Tiên Cảnh, tại sao có thể hiển lộ được uy thế khủng khiếp đến bậc này?
- Chạy mau, chúng ta không phải đối thủ của hắn.
- Chết tiệt, đáng lẽ ra ta không nên đáp ứng Hạ Nhất Cường chạy theo truy sát hắn.
- Hạ Nhất Cường khốn khiếp, thù này nhất định sau này ta sẽ đáp trả lại.
- ………
Trong lòng bọn hắn bắt đầu sinh ra một tia hối hận, bởi vì thực lực của Tinh Hồn quá khủng khiếp. Ngay cả tiên giả Phù Tiên Cảnh cũng không dám chống chọi lại một chiêu này của Tinh Hồn.
Nhưng đáng tiếc, tất cả đã quá trễ. Hư ảnh chiến thương từ trên bầu trời bổ thẳng xuống, thế như thiên quân vạn mã, trên đường đi muốn đập tan nát không gian xung quanh.
Một tiếng nổ rền vang, khói bụi tung tóe lên bầu trời, mặt đất rung động nhè nhẹ.
Cùng lúc đó, những người đang muốn theo đuổi lấy tính mạng của Tinh Hồn cũng vừa mới đến nơi, một tràng kinh hãi thế tục hiện ra trước mắt chúng.
Phía trước là một đống máu thịt xen lẫn với đất đá, một vết hằn sâu in trên mặt đất, ảo ảnh chiến thương đã mất, nhưng uy thế thì vẫn còn sót lại đó.
Một số thuộc hạ của Hạ Nhất Cường may mắn kịp thời bóp nát nhẫn ngọc để được truyền tống khỏi Bạo Thú Lâm, còn lại thì không được may mắn như vậy, đều đã thịt nát xương tan dưới một chiêu duy nhất này.
Tinh Hồn từ đám khói bụi hiện ra, đầu tóc tán loạn, gương mặt đằng đằng sát khí, trên tay cầm chiến thương, sát khí từ đôi mắt huyết hồng bắn ra làm cho những kẻ muốn lấy đi tính mạng của hắn khựng lại, không dám bước đến.
Một cái nhìn chấn nhiếp chúng nhân, chẳng rõ nếu đám trưởng lão ngoài kia biết được sẽ phản ứng như thế nào đây.
Tinh Hồn quét mắt nhìn quanh, ngoại trừ đằng sau lưng ra, hắn đã bị bao vây tứ phía, không một chỗ nào cho hắn chạy thoát ra.
Phong Nhạc, Vệ Vũ Quân, Dương Trung, Đoàn Triều Lộ… đám thế gia đệ tử thiên tài cũng đã xuất hiện. Sở dĩ bây giờ mới ra mặt là bởi sự tình Thiên Niên Địa Linh Tuyền còn lại, sắp xếp ổn thỏa thì mới chạy đến đây.
Nhưng trước mắt mà nói, thực sự khiến cho nội tâm bọn họ khiếp sợ. Ngay lúc này đây, trong nội tâm đám thế gia đệ tử thiên tài đang tự hỏi, liệu hai chữ thiên tài có xứng đáng với bọn chúng hay không?