Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Người đàn ông trung niên này tên gọi là Tống Ngọc, tại ngoại môn Thiên Kiếm Tông cũng có chút danh tiếng. Tu vi của Tống Ngọc không sai biệt chính là Thiên Tiên Cảnh tiên giả, mặc dù không chân chính triển uy nhưng vẫn khiến người ta bị áp lực. 

Thấy Tống Ngọc trưởng lão xuất hiện, dù Đoạn Hải rất hung hăng, thế nhưng cũng buộc phải kiềm chế lửa giận xuống.

- Đây là Đại Kiếm Đường, không phải cái chợ để các ngươi cãi vả đánh nhau. Nể mặt gia tộc các ngươi, hôm nay ta bỏ qua, nhưng nếu còn có lần sau, dù lão cha các ngươi xuất hiện cũng đừng hòng ta động thủ. 

- Đệ tử biết rõ, đa tạ Tống trưởng lão. 

Bắc Cung Thanh Đan hướng Tống Ngọc ôm quyền, giọng điệu kính trọng. Phía bên kia, Đoạn Hải cũng bộ dạng tương tự.

Chỉ thấy Tống Ngọc trưởng lão hừ một tiếng, sau đó thân thể phiêu dật, biến mất trước mặt đám đệ tử ngoại môn, thân pháp vô cùng vi diệu. 

Sau khi Tống Ngọc rời đi, Đoạn Hải một lần nữa nét mặt thay đổi. Hắn trừng mắt nhìn Bắc Cung Thanh Đan, sau đó chuyển dời sang Tinh Hồn, hừ lạnh một tiếng:

- Coi như hôm nay các ngươi gặp may mắn, lần sau sẽ không đơn giản thế này đâu. Chúng ta đi. 

Dứt lời, Đoạn Hải liền dẫn người của hắn bỏ đi. 

Bắc Cung Thanh Đan bất chợt thở phào một hơi nhẹ nhõm. Sau đó, hắn nhìn qua cô gái xinh đẹp băng thanh ngọc khiết đứng bên cạnh mình, chính là Chu Ân, gương mặt ủ rũ nói:

- Chu đại sư tỷ, vừa nãy nàng mà ra mặt thì ta đâu phải cải vã với tên cốt đột đó chứ? Nếu không phải Tống Ngọc trưởng lão xuất hiện, không biết chừng giờ này ta xanh cỏ mất. 

- Đó là chuyện của ngươi, không liên quan gì đến ta. 

Chu Ân gương mặt không chút biểu tình, lạnh nhạt trả lời. 

- Chu đại sư tỷ, đừng phũ vậy chứ.

- Ta không muốn nói nhảm với ngươi, ta đi trước đây. 

- Nàng đi đâu vậy?

- Về động phủ tu luyện. Ngươi sau khi có tin tức thì thông báo với ta một tiếng. Tạm biệt. 

Dứt lời, thân ảnh hoàn mỹ của Chu Ân nhẹ nhàng lướt qua đám đông, sau đó chậm rãi biến mất. Thấy vậy, Bắc Cung Thanh Đan gương mặt bất lực, thở dài một tiếng, lắc đầu nói.

- Vẫn không có gì thay đổi, ài…

Thấy Bắc Cung Thanh Đan như vậy, Lục Phong đứng một bên che miệng cười. Đúng lúc đó thì Tinh Hồn mới hỏi:

- Ngươi có thể dẫn ta đến Nhiệm Vụ Đường được chưa?

- Ài, không biết giữa Chu Ân và huynh có máu mủ ruột thịt gì với nhau hay không nữa, độ phũ y hệt nhau. 

Bắc Cung Thanh Đan than vãn một tiếng, kế đó dẫn Tinh Hồn tới chỗ Nhiệm Vụ Đường. Do vụ việc trước đó xảy ra, thế nên chấp sự chỉ chào hỏi một tiếng lấy lệ rồi lấy xuống phần thưởng dành cho Tinh Hồn. 

- Trong đây là ba vạn linh thạch hạ phẩm, hai mươi khỏa Phục Khí Đan, hai mươi khỏa Hồi Huyết Đan, hai mươi khỏa Tăng Nguyên Đan, năm tấm phù lục Hoàng Cấp đỉnh giai, một kiện pháp khí phòng thủ Huyền Long giáp, một kiện pháp khí công kích Sơ Lam Vân Kiếm và Hạo Nhất Kiếm Quyết, ngoài ra ngươi còn được tông môn ban xuống một ngàn điểm cống hiến. 

Chấp sự cẩn thận đưa qua cho Tinh Hồn những thứ vốn thuộc về hắn. Tình hình hiện tại của Tinh Hồn, không thể không nói những thứ này cực kỳ hữu ích trong việc thăng tiến thực lực. Lại nghe Lạc Ngân trưởng lão cái gì ba tháng sau khiến cho Tinh Hồn có chút tò mò. 

Khi vừa chuẩn bị quay đi thì bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng người quen thuộc, chính là Hạng Hạo. Một trăm năm không gặp, Hạng Hạo nay đã đột phát hậu kỳ Phù Tiên Cảnh, tốc độ tu luyện quả thực là kinh khủng, thậm chí đã không kém thiên tài một thời là Thượng Quan Lãnh rồi. 

Bất quá, Tinh Hồn nhìn thấy được, cổ chủng trong tim Hạng Hạo sinh cơ ngày một mãnh liệt, chính là nhờ vào việc cắn nuốt căn cơ của Hạng Hạo, cơ hồ không qua hai trăm năm nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Hạng Hạo sẽ ngã xuống. 

- Tinh Hồn huynh, đã lâu không gặp, ha ha…

Hạng Hạo vẫn như trước, nói chuyện với Tinh Hồn rất khách khí. 

- Đã lâu không gặp. 

Tinh Hồn nhàn nhạt đáp lại. Có vẻ như Hạng Hạo đã quen với tính cách của Tinh Hồn, thế nên hắn không hề tỏ ra khó chịu hay gì khác. 

- Nếu đã đông đủ, à… thiếu một người mới đúng, mà thôi, bỏ đi, chúng ta tìm một chỗ khác nói chuyện. 

- Hay là đến chỗ động phủ của ta đi, nơi đó rất thích hợp. 

Hạng Hạo ôn hòa nói. Ngoại trừ Tinh Hồn không biểu lộ gì thì những người khác nhất nhất đồng ý, sau đó rời khỏi Đại Kiếm Đường. 

Khi bọn họ vừa đi mất thì bỗng nhiên đám Đoạn Hải lại hiện ra, Đoạn Hải ánh mắt nhìn phương hướng bọn người Tinh Hồn rời đi, trong mắt lóe lên một vệt âm trầm. 

- Để các ngươi đắc ý một đoạn thời gian. Hừ!

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Vài canh giờ sau, đám người Tinh Hồn đã đến được chỗ động phủ Hạng Hạo. Trên đường đi thì Tinh Hồn mới được hay, thì ra Hạng Hạo hiện tại chính là một trong những ngoại môn tinh anh đệ tử, thậm chí được gọi là một trong thập đại thiên kiêu ngoại môn. 

Được biết thêm Chu Ân cũng chính là thiên kiêu ngoại môn, thực lực chân chính so với vẻ bề ngoài rất khác biệt, là một đối thủ mà ngay cả Hạng Hạo cũng phải kiêng kỵ vài phần. 

Lại nói, bởi vì Hạng Hạo chính là một trong những thiên kiêu ngoại môn, vậy nên động phủ của hắn chính là loại động phủ cao cấp nhất mà ngoại môn Thiên Kiếm Tông có được, không những rất rộng mà linh khí còn rất dồi dào, chính là một địa phương tu luyện khá tốt. 

Tiến vào động phủ của Hạng Hạo, sau khi ngồi xuống bàn thì Bắc Cung Thanh Đan mới nghiêm giọng nói:

- Mọi người ở đây đều đã biết chuyện, chỉ có mỗi Tinh Hồn huynh chưa biết nên ta sẽ thuật lại một lần. 

Bắc Cung Thanh Đan ánh mắt chuyển dời sang Tinh Hồn, sau đó nói tiếp:

- Vài năm trước đây, ta trong lúc lịch lãm vô tình phát hiện một cái cổ mộ tiên nhân. Do có chút môn đạo với trận pháp, ta miễn cưỡng tiến được vào bên trong, phát hiện bên trong cổ mộ tồn tại không ít tài nguyên tu luyện. Bất quá, cái lối vào cổ mộ lại tồn tại rất nhiều cấm chế mạnh mẽ, thế nên ta đành phải ngậm ngùi trở về. Sau đó, ta liền đi tìm những huynh đệ thân tín, cùng nhau liên thủ phá vỡ cấm chế để đoạt lấy tài nguyên tu luyện. Tinh Hồn huynh, không biết có hứng thú tham dự cùng không?

Tinh Hồn gương mặt trầm ngâm, đột nhiên hỏi:

- Tại sao lại mời ta? Ta với các ngươi dường như không thân lắm?

- Ha ha, dĩ nhiên có lí do cả. Trước đây ta từng thử bói một quẻ, quẻ này nói rằng nếu có huynh tham dự thì tỉ lệ thành công sẽ khá cao, thế nên ta mới quyết định thử một phen. 

Bắc Cung Thanh Đan không chút che giấu, trả lời. 

- Chuyện này ta cần suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định.

- Được. Nửa năm nữa là chúng ta khởi hành, hy vọng huynh cho ta câu trả lời trước thời gian này. 

Tinh Hồn gật, đầu, sau đó nhớ lại lời Lạc Ngân trưởng lão, lại hỏi tiếp. 

- Đúng rồi, lúc trước Lạc Ngân trưởng lão có nói cái gì thí luyện ba tháng tới, chuyện này là thế nào?

- À, huynh không nói ta lại quên bén đi mất. Ba tháng tới là đến thời gian mười năm thí luyện tông môn của chúng ta. Toàn bộ đệ tử ngoại môn đều phải tham dự, bao gồm cả tinh anh đệ tử. Mặc dù huynh vừa mới tỉnh lại, thế nhưng vẫn phải tham gia kỳ thí luyện này. 

Bắc Cung Thanh Đan chậm rãi giải thích. 

Tinh Hồn gật đầu cảm thụ, bên tai Bắc Cung Thanh Đan nói tiếp:

- Mỗi một lần khảo hạch chỉ có mười đệ tử đạt tư cách trở thành nội môn đệ tử, nói chung rất là khốc liệt, không cẩn thận là trọng thương nặng như chơi. 

- Chuyện này ta đã hiểu, đa tạ. 

Kế tiếp, mấy người bọn họ ngồi trao đổi tâm đắc tu luyện với nhau, đến khoảng chừng hai ngày sau thì mới rời khỏi động phủ của Hạo Hạng. 

Tinh Hồn trở về động phủ tu luyện của hắn. Mặc dù là quán quân, tuy nhiên xét thân phận thì hắn cũng chỉ là một gã đệ tử ngoại môn, vậy nên địa phương tu luyện không có gì đặc biệt. 

Nhìn động phủ của mình, so với Hạng Hạo kém hơn không biết bao nhiêu lần, lại còn bị bụi bẩn bám thành tảng, cơ hồ đã nhiêu năm không có người đến đây. 

- Thả bổn long ra được chưa? Ở trong đây chán chết đi được. Bổn long sắp ngỏm tới nơi rồi nè. 

Tiểu Ứng Long giọng điệu than vãn. 

- Ngươi là thần thú thượng cổ, ta hy vọng ngươi sẽ không dẫn đến rắc rối, nhất là Tần lão thần bí kia, nếu phát hiện thì ta và ngươi khó mà sống sót. 

- Hừ, bổn long thông minh tuyệt đỉnh, một tên nho nhỏ như lão ta há làm khó được bổn long. Yên tâm đi, bổn long sẽ không để bại lộ đâu. 

Tiểu Ứng Long thái độ chắc chắn. Mặc dù không tin tưởng cho lắm, nhưng nghĩ đến Tiểu Ứng Long đã bị phong ấn vô số vạn năm, mãi cho đến bây giờ mới có lại được thân thể, vậy nên Tinh Hồn bèn đồng ý, thả nó ra khỏi không gian động thiên. 

- Ngươi hành sự cẩn thận một chút, khoảng thời gian này ta phải củng cố lại tu vi. Cố gắng đừng gây chuyện. 

Tinh Hồn dường như cực kỳ không an tâm đối với con rồng mập này, trầm giọng nhắc nhở một lần nữa. 

Chỉ thấy gương mặt của Tiểu Ứng Long hếch lên, đanh đá nói:

- Bổn long anh minh thần tuấn, thông minh tuyệt đỉnh, ngươi không mang đến rắc rối cho bổn long là bổn long mừng lắm rồi, làm gì có chuyện bổn long mang tai vạ cho ngươi chứ. Hứ, bổn long đi chơi đây. 

Dứt lời, Tiểu Ứng Long liền nhanh chân chạy đi mất. Mặc dù hai chân nó ngắn cũn, lại cái thân thể ụt ịt, vậy mà chạy lại rất nhanh, chớp mắt không thấy đâu cả. 

Thấy vậy, Tinh Hồn chỉ đành khổ não thở dài. Chỉ cầu mong trời đất đừng khiến cho con rồng mập này gây chuyện. 

Lắc đầu, Tinh Hồn tiến vào bên trong động phủ của mình. Động phủ này bên dưới bố trí một cái Tụ Khí Trận, tuy nhiên chỉ là một cái tiểu trận cấp thấp, trình độ hội tụ linh khí rất kém cỏi. Bất quá, so với trước đây Tinh Hồn tu hành muốn hơn nhiều lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui