Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Hạng Hạo thở dài một tiếng, sau đó thu hồi Tuyền Cơ Kiếm lại. Bất quá, trong lòng không có ý kiến gì, chỉ cỗ vũ Tinh Hồn một câu: 

- Huynh nhất định phải chiến thắng. 

Tinh Hồn gật đầu, thu lại ánh mắt. Bên tai, ngữ điệu cười nhạo vang lên:

- Ha ha, bản công tử đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, nhưng mỗi lần như vậy ngươi đều từ chối, tuy kết quả ngươi phải chết đều giống nhau, nhưng cũng đừng trách bản công tử hiếp người quá đáng. 

- Trọng tài, đã có thể bắt đầu được chưa?

Chu Văn Thành nhún vai cười cười, nhưng Tinh Hồn nào quan tâm đến thái độ của hắn như thế nào, tựa hồ giống như xem một trò hề không hơn không kém, hắn nhìn Lý Kiến trưởng lão hỏi. 

- Đã bắt đầu rồi. 

Lý Kiến trưởng lão đứng bên ngoài Sinh Tử Đài, ngự trên một thanh bảo kiếm phi hành, hai tay đặt sau lưng, thoạt trông có chút tiên phong đạo cốt, ánh mắt khép hờ, thanh đạm nói. 

Lúc này, thanh âm Chu Văn Thành lại vang lên tiếp:

- Tạp chủng, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ta sẽ nhường ngươi trước…

Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu này thì đùng một tiếng, Tinh Hồn bóng người đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, cổ kiếm Đồ Lục phát uy, trảm ra một kiếm rất mãnh liệt. 

Trong sát ra, lưỡi kiếm sắc bén trảm xuống đỉnh đầu Chu Văn Thành. Chỉ thấy Chu Văn Thành gương mặt đại biến, không ngờ Tinh Hồn lại xuất thủ sớm đến như vậy, chỉ cảm thấy tính mạng muốn gặp nguy hiểm rồi. 

Bất quá, phản ứng của Chu Văn Thành tính là khá nhanh, nguyên lực lưu động toàn thân, vội lấy ra hạ phẩm linh khí mà Trương Vĩ chuẩn bị trước đó cho mình. Vốn dĩ nghĩ rằng không cần phải sử dụng đến mấy kiện đồ Trương Vĩ chuẩn bị cho hắn để kết liễu Tinh Hồn, nhưng rốt cuộc thực lực của Tinh Hồn có chút ngoài dự đoán. 

Vả lại, không hiểu sao trong lòng Chu Văn Thành xuất hiện cảm giác, thanh Sơ Lam Vân Kiếm kia không đơn giản chỉ là một thanh hạ phẩm linh khí bảo kiếm bình thường. 

- Tạp chúng, dám đánh lén bản công tử, để xem…

- Quỷ Ảnh Thần Hành.

Nhưng một lần nữa, hắn chưa kịp nói dứt lời thì bỗng nhiên bóng dáng Tinh Hồn trở nên huyễn hoặc, tựa như một cái bóng ma vậy. 

Tinh Hồn vội vận chuyển Hư Không Chiến Thể, phối hợp cùng với lực lượng Trấ Ngục Huyền Thể khiến cho lực lượng thân thể đề thăng, tốc độ so với hậu thiên hoang thú phi cầm nhị cấp còn muốn nhanh hơn, chủ động buông bỏ Đồ Lục, chớp mắt xuất hiện phía sau lưng Chu Văn Thành. 

- Vạn Thú Nhất Kích. 

Bàn tay biến hóa thành trảo ấn, lại chưởng một chưởng toàn lực vào giữa sóng lưng Chu Văn Thành. Một chưởng này tràn ngập nguy cơ, tưởng chừng như Chu Văn Thành sẽ chết không thể nghi ngờ. Bất quá, khi Tinh Hồn chạm vào lưng Chu Văn Thành thì lực lượng Vạn Thú Nhất Kích như bị tiêu tán đi phân nữa.

*Ầm…* một tiếng nổ vang, áo bào Chu Văn Thành nổ tan tán, để lộ bên trong là một kiện bảo giáp. Mắt thường cũng thấy được, bảo giáp này là một hiện thượng phẩm pháp khí, lực lượng phòng ngự thể xem thường, chính nhờ cái áo giáp này đã cứu Chu Văn Thành một mạng. 

Có điều, Chu Văn Thành trọng thương là điều không thể tránh khỏi, trên môi hắn xuất hiện một tia máu tươi, gương mặt có chút khó coi. Đồng thời, áo giáp cũng xuất hiện vô số vết nứt, dường như đã không thể sử dụng được nữa rồi. 

- Tốc độ này, hắn là quái vật gì vậy. Cư nhiên một gã sơ kỳ Phù Tiên Cảnh có thể triển khai tốc độ nhanh đến vậy được?

Hoắc Tôn gương mặt chấn kinh, không ngờ rằng Tinh Hồn lại biểu hiện kinh người như vậy. 

Mà đứng phía đối diện, Trương Vĩ gương mặt cũng hết sức khó coi. 

- Trương Vĩ sư huynh, chỉ sợ lần này Chu Văn Thành…

Một gã thành viên Thiên Hội sự khiếp hãi trên gương mặt chưa hề tán đi, đồng thời lại thêm một phần lo lắng cho Chu Văn Thành. Nhưng Trương Vĩ bỗng giơ tay lên, ngăn cản ý tứ của người nọ.

- Không sao, vừa rồi là Chu Văn Thành bất cẩn. Ta không tin Chu Văn Thành sẽ thất bại. 

Trương Vĩ hơi dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:

- Có điều vẫn phải chuẩn bị, trong trường hợp ngộ nhỡ Chu Văn Thành thật sự bại trận thì lập tức ra tay giết chết tên kia. 

Trương Vĩ trong mắt lộ sát cơ, quyết đoán nói. 

- Nhưng quy định của Sinh Tử Đài…

- Thiên Hội chúng ta nào cần quan tâm cái gì quy củ đó, cứ nghe theo lệnh của ta là được. 

- Tuân lệnh sư huynh. 

Vừa nói, ánh mắt Trương Vĩ chuyển dời về phía Lý Kiến trưởng lão, trong đôi mắt lập lòe tinh quang, cơ hồ như đang muốn ra ám hiệu gì đó. Chỉ thấy Lý Kiến trưởng lão cũng hơi nhìn lại, có điều lão ta che giấu rất tốt, người ngoài không để ý đến. 

Hoắc Tôn nhìn thấy hành động kỳ lạ của Trương Vĩ và đám Thiên Hội, chân mày bỗng nhướng lên, như đã hiểu rõ điều gì đó. 

- Thông tri cao thủ Nhân Hội, điều ra một số người cấp tốc đến đây. 

Hoắc Tôn ngữ điệu nghiêm trọng nói. 

- Hoắc Tôn sư huynh, không lẽ…

- Đám Thiên Hội có lẽ xuất hiện ý định muốn nhúng tay vào Sinh Tử Đài này, mặc dù chưa biết Tinh Hồn sư đệ có ý tứ với Nhân Hội hay không, nhưng sư huynh vẫn muốn hành động. Không phải để lấy lòng hắn, mà là không thể để Thiên Hội nhúng chàm vào kết quả. 

Nghe Hoắc Tôn nói vậy, Bắc Cung Thanh Đan một lần nữa im lặng, sau đó trên bàn tay xuất hiện một cái phù ấn, như đang muốn truyền âm gì đó. 

Đứng ở cách đó không xa, Chu Ân thân hình tuyệt đẹp bỗng hơi động, chỉ nghe một giọng nói quen thuộc truyền vào đầu nàng. 

“Chu Ân, một lát nữa nếu có biến, ta hy vọng muội có thể xuất thủ tương trợ y.”

Giọng nói này dĩ nhiên chính là của Bắc Cung Thanh Đan. Hắn là một người thông minh cơ trí, làm sao không phát hiện ra mục đích của Thiên Hội được. Ban nãy hỏi Hoắc Tôn, chỉ là muốn dò xét một chút mà thôi. Qua đó hắn đã ngầm xác định, Hoắc Tôn đã để mắt đến Tinh Hồn rồi. 

Bởi vậy, hắn muốn Tinh Hồn đảm bảo mạng sống trong cái Sinh Tử Đài này, liền thông tri cho Chu Ân. Trong số những người đang có mặt ở đây, không tính Lý Kiến trưởng lão, cơ hồ chỉ có đám Hình Kiếm Đường cùng với Hạng Hạo là thực lực mạnh hơn Chu Ân mà thôi. 

“Tại sao ta phải ra tay?” Chu Ân hỏi ngược lại. 

“Xem như là vì ta một lần có được không? Người này rất quan trọng trong vận mệnh của ta, tuyệt đối không thể để cho y gặp bất trắc gì.” Bắc Cung Thanh Đan giọng nói lo lắng.

Chỉ thấy Chu Ân trầm ngâm một lúc, sau đó liền đáp. “Được, nhưng chỉ một lần này, không có lần sau.” 

“Ha ha, đa tạ muội, sau này ta sẽ đền đáp sau.” Bắc Cung Thanh Đan nhẹ nhõm nói. 

“Hừ, ai cần ngươi báo đáp. Sau này đừng tiến gần đến ta là ta cảm ơn trời đất rồi.” 

Nghe nàng đáp lại, Bắc Cung Thanh Đan chỉ biết lắc đầu cười khổ. 

Lúc này, trên Sinh Tử Đài, Chu Văn Thành chật vật bò dậy, gương mặt rất khó coi, không ngờ mình lại bị một gã sơ kỳ Phù Tiên Cảnh làm cho chật vật đến như vậy. Nếu không phải mặc áo giáp phòng hộ, có lẽ giờ phút này bản thân đã trở thành một cái xác vô hồn rồi. 

Càng vậy, Chu Văn Thành càng hận Tinh Hồn. 

- Tên khốn kiếp, vừa nãy là bản công tử chủ quan, bây giờ…

- Nhất Kiếm Ảnh Phi. 

Lại một lần nữa, khi mà Chu Văn Thành chưa nói hết câu thì Tinh Hồn lại xuất thủ. Chỉ thấy Đồ Lục theo sự khu động của Tinh Hồn phá không đâm tới, tốc độ vô cùng khủng bố. 

Chu Văn Thành mồm như bị chặn lại, không nói thêm lời nào, bởi nếu nói thêm, có lẽ hắn sẽ thực sự bị Tinh Hồn đánh bại. 

- Trảm Sư Kiếm. 

Chu Văn Thành hét lớn, lực lượng toàn thân bừng lên, khí thế bài lãng, kiếm trong tay trảm ra đường mãnh liệt. Ầm một tiếng, kiếm của Tinh Hồn bị đẩy lùi lại, bất quá, thân thể Tinh Hồn nhanh chóng phóng đến, tay chụp lấy Đồ Lục. 

- Truy Phong Cửu Kiếm. 

Những chiêu thức mà Tinh Hồn sử dụng đều là mô phỏng lại từ Hạng Hạo cả, đương nhiên uy lực chân chính thì không thể bằng được như lúc Hạng Hạo hiện tại ra tay, nhưng uy lực thua kém bất quá chỉ nằm ở khoảng bảy tám thành mà thôi. 

Chừng này cũng đủ ép cho Chu Văn Thành rơi vào nguy hiểm rồi. 

“Tên này, làm sao có thể triển khai thân pháp nhanh đến vậy?” Chu Văn Thành nội tâm cả kinh. 

Tinh Hồn bởi vì vận dụng Hư Không Chiến Thể kết hợp với Trấn Ngục Huyền Thể, lực lượng thân thể lúc này gần bằng với hậu thiên hoang thú tam cấp, không những vậy, tốc độ còn đề thăng lên mức rất cao, so với hậu thiên hoang thú phi cầm nhị cấp còn muốn nhanh hơn. 

Sử dụng như thế này, nguyên lực người bình thường chắc chắn không chịu nổi, tuy nhiên, Tinh Hồn lại có không gian động thiên, trong cả năm không gian động thiên đều chứa đầy những thiên địa linh khí. Để tích tụ linh khí đầy ắp, Tinh Hồn không tiếc tiêu hao mười khỏa Tăng Nguyên Đan, vậy nên trong thời điểm hiện tại, Tinh Hồn không lo lắng đan điền tiêu hao sạch sẽ nguyên lực. Bất quá, nó chỉ kéo dài được khoảng một canh giờ mà thôi. Bởi Hư Không Chiến Thể tốc độ tiêu hao nguyên lực rất nhanh. 

Lúc này, nhất là đám Thiên Hội, bọn họ cực kỳ lo lắng cho tình huống của Chu Văn Thành. Nếu Chu Văn Thành có chuyện, bọn chúng khó lòng tránh khỏi lửa giận của biểu ca Chu Văn Thành. Bất quá, vẫn chưa có tín hiệu của Trương Vĩ, bọn họ không dám ra tay. 

Chu Văn Thành hoảng sợ, nhưng chợt nhớ ra cái nhẫn trữ vật Trương Vĩ giao cho hắn trước đó. Lập tức quét thần niệm, ngay đó gương mặt chuyển sang vui mừng. Chỉ thấy trước mặt Chu Văn Thành lóe lên một vệt kim quang, bỗng một cái phù lục hiện hữu ra. 

- Bạo.

Chu Văn Thành hô lớn, sau đó cấp tốc lùi về phía sau. Tinh Hồn đang lao đến với tốc độ cao, thế nên không kịp né đi cái phù lục kia bạo tạc. Ầm một tiếng, khói màu đen nóng bỏng nổi lên bầu trời. 

Chu Văn Thành ánh mắt tà ác, cười đắc ý:

- Tiểu tạp chủng, đắc tội với bản công tử, đây là cái giá…

- Chu Văn Thành, cẩn thận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui