Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 146: Gia nhập Nhân Hội

Nhiệm vụ cấp bạch ngân quả nhiên độ khó rất cao. Trong vòng ba tháng thu thập ba mươi viên nội đan cấp hai và ba viên nội đan cấp ba, nhiệm vụ này không hề đơn giản chút nào. Chí ít muốn hoàn thành, người nhận nhiệm vụ phải có tu vi Linh Tiên Cảnh mới miễn cưỡng đáp ứng nhu cầu hoàn thành nhiệm vụ.

Không nói đến hậu thiên hoang thú cấp hai, về phần hậu thiên hoang thú cấp ba, dù đột phá đến Linh Tiên Cảnh cũng chưa chắc chém giết được chúng để đoạt lấy nội đan.

Trầm ngâm một lúc, Tinh Hồn mới nhìn chấp sự, nói:

- Ta muốn nhận nhiệm vụ này, xin sư huynh giúp ta xác nhận.

- Ngươi thực sự muốn nhận?

Chấp sự gương mặt chấn kinh, trong đầu hắn còn đang nghĩ về viễn cảnh Tinh Hồn sợ hãi cùng thất vọng rồi chuyển sang nhiệm vụ khác theo lời khuyên của hắn, nhưng là không ngờ…

- Sư đệ, ta nhắc nhở sư đệ một tiếng, nhiệm vụ này rất nguy hiểm đến tính mạng, ngoài ra, nếu không bàn giao được nhiệm vụ trong thời gian quy định, không những bị bắt phạt mà còn bị cấm nhận nhiệm vụ tiếp theo trong vòng ba năm. Sư đệ, ngươi vẫn kiên quyết muốn nhận.

Đây là hắn khuyên răn hết lời, để cho Tinh Hồn biết khó mà từ bỏ. Nhưng rốt cuộc, Tinh Hồn vẫn lắc đầu từ chối hảo ý của hắn, và vẫn tiếp tục muốn nhận nhiệm vụ này.

Chấp sự thở dài một tiếng, nếu như đối phương đã kiên quyết như vậy, bản thân phí nước miếng cũng chả làm được gì. Bèn giúp Tinh Hồn xác nhận nhiệm vụ, sau đó ném ngọc giản qua cho hắn.

- Ba tháng nữa, hy vọng có thể gặp lại được sư đệ.

- Đa tạ.

Tinh Hồn cầm lấy ngọc giản, sau đó quay trở lại động phủ của hắn.

Sau khi Tinh Hồn vừa đi không lâu thì một gã thanh niên nam tử cao ráo, gương mặt khá ưu tú, đôi mắt hẹp dài thâm sâu khó dò. Chính là Đoạn Hải, người không lâu trước đây cản đường Tinh Hồn khi hắn vừa mới đến Đại Kiếm Đường này.

Đoạn Hải tiến tới gần quầy Nhiệm Vụ Đường, trông thấy Đoạn Hải, chấp sự liền ôm quyền.

- Đoạn Hải sư huynh, đã lâu không gặp qua. Hôm nay muốn nhận nhiệm vụ à?

- Không, ta chỉ muốn hỏi thăm một chút.

- Ra vậy, nếu ta biết, nhất định sẽ trả lời sư huynh.

Đoạn Hải là một trong những đệ tử có danh khí rất lớn, vả lại Đoạn Hải cũng là một trong những thành viên quan trọng của Thiên Hội, thế nên gã chấp sự này mới có thái độ khách khí với hắn như vậy. Đoạn Hải gương mặt hài lòng, sau đó hỏi tiếp:

- Ban nãy, người vừa rồi có phải vừa mới nhận nhiệm vụ?

- Đúng vậy, ta vừa mới trao nhiệm vụ cho hắn xong.

Chấp sự gật đầu, thản nhiên nói.

- Không biết hắn đã nhận nhiệm vụ gì vậy, có thể nói cho sư huynh biết một chút được không?

Đoạn Hải khóe miệng nhếch lên, rồi hỏi tiếp. Chỉ thấy chấp sự lắc đầu cự tuyệt:

- Đoạn Hải sư huynh, quy củ Nhiệm Vụ Đường không phải là sư huynh không biết. Khi đệ tử nhận nhiệm vụ, tuyệt đối không được phép tiết lộ, cho dù với đồng môn cũng không ngoại lệ. Chuyện này nếu để Tống Ngọc trưởng lão mà biết, như vậy số phận ta liền không xong rồi.

- Ngươi không nói, sư huynh không nói, làm sao Tống Ngọc trưởng lão biết được. Vả lại, sư huynh cũng chỉ muốn thăm dò một chút thôi.

Vừa nói, Đoạn Hải vừa đặt một cái nhẫn ngọc lên bàn, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, trong khoảng khắc không có ai chú ý đến liền búng vào lòng bàn tay chấp sự.

Chấp sự kinh ngạc, sau đó thử truyền một tia thần niệm vào, ngay lập tức gương mặt chấn kinh, một giây sau chuyển hóa thành vui mừng.

Chỉ thấy chấp sự vội lấy lại bình tĩnh, kho khụ khụ vài cái, sau đó mới nói:

- Ha ha, tiết lộ một chút cũng không sao, có điều, việc này Đoạn Hải sư huynh phải giấu kín, bằng không ta đây sẽ rất thê thảm.

- Yên tâm, sư huynh sẽ giữ kín.

Đoạn Hải cười cười, quả nhiên chỉ cần hối lộ cho một chút ít là gã chấp sự này liễn vẫy đuôi với hắn ngay. Chấp sự nhìn quanh một lần nữa, trong ánh mắt cảnh giác, rồi sau đó mới ghé tai Đoạn Hải, nói cho Đoạn Hải nhiệm vụ của Tinh Hồn đã nhận là gì.

Nghe xong, Đoạn Hải ban đầu ngạc nhiên, rồi sau đó biến thành tà dị.

- Lại dám nhận nhiệm vụ bên ngoài, đúng là một tên không biết sống chết. Ngươi đã kiêu ngạo như vậy, ta đây liền tặng cho ngươi một món quà bất ngờ.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Quay trở lại động phủ, định chuẩn bị một chút rồi ngày mai rời khỏi Thiên Kiếm Tông để làm nhiệm vụ, bỗng nhiên khi đi vào trong động phủ, đột nhiên gương mặt của Tinh Hồn kinh ngạc, ngay sau đó chuyển thành tức giận.

Vừa mới đó còn rất rộng rãi thoáng đãng, chỉ vừa mới đi một lúc đã biến thành một đống rác rồi.

- Con thằn lằn kia, lăn ra đây.

Nhìn đống nội y trước mắt với đủ kiểu dáng, từ loại kín đáo e thẹn đến quyến rũ hoặc nhân, với đủ các loại màu sắc, hồng có, đỏ có, đen có… không cần đoán cũng biết, chủ nhân của tác phẩm này chính là Tiểu Ứng Long.

Ngay khi Tinh Hồn quát lớn, từ bên trong đống nội y, Tiểu Ứng Long nhô cái đầu bóng tròn với chiếc sừng nho nhỏ nhô lên, ánh mắt trong veo vô tội, thản nhiên hỏi:

- Chuyện gì thế?

- Cái đống đồ nhỏ của nữ nhân là chuyện gì đây?

Tinh Hồn chỉ tay vào đống y phục chất ngổn ngang trên mặt đất, trừng mắt nhìn Tiểu Ứng Long, hỏi.

- Chuyện gì là chuyện gì. Bổn long rất tốt bụng, thấy đống đồ của bọn họ dùng đã lâu, có mùi vị thơm tho… à không, ẩm mốc khác thường, nếu dùng tiếp sẽ tổn thương đến sức khỏe, vậy nên bổn long tốt bụng đem dọn hết về đây, tạo điều kiện cho các nàng có thêm y phục mới. Ài, bổn long thật sự là người tốt mà.

Con dâm long này đúng là cái quái gì cũng nói được, gương mặt quá dày, nói chuyện mà không hề đỏ mặt một giây phút nào.

- Ngươi rốt cuộc đã trộm của bao nhiêu người rồi?

Tinh Hồn lại hỏi tiếp.

- Không biết nữa, sơ sơ chắc khoảng ba bốn chục người thôi. Mà ngươi cũng đừng lo, bổn long chỉ chọn những cái có mùi thơm… à không, có mùi ẩm mốc nhất, cũ kỹ nhất, thế nên đừng lo lắng quá, bọn họ sẽ không biết đâu mà, hắc hắc…

Tiểu Ứng Long cười âm tà, thế nhưng khi nói chuyện lại ngẩn cao gương mặt, đứng thẳng người, trông vô cùng ung dung tiêu sái, tựa hồ chưa làm ra một chuyện gì trái với lương tâm vậy.

Mặt dày cỡ này, Tinh Hồn cũng chỉ biết ôm mặt lắc đầu.

- Mau thu dọn đống đồ đó, đừng để người khác trông thấy, nhanh lên.

- Thu dọn gì chứ? Bổn long còn đang có ý định đem chúng trưng bày khắp động phủ của ngươi đó. Ngươi xem, vừa tu luyện vừa ngắm nhìn những báu vật tuyệt hảo nhất trên đời, tâm tình vô cùng thoải mái, như vậy mới đạt đến đỉnh cao thiên hạ được. Phương pháp này, bổn long chính là đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đó.

- Một là đem dọn, hai là ngay lập tức ta đốt hết.

Tinh Hồn gằng giọng, gương mặt xám đi, trông rất đáng sợ. Cứ tưởng tượng như là, chỉ cần Tiểu Ứng Long lắc đầu một phát là hắn đem đống đồ nhỏ đó đốt sạch sành sanh.

Tiểu Ứng Long biến sắc, nghe giống như sét đánh ngang tai, như ngũ lôi oanh đỉnh. Đống đồ này, nó phải vất vả lắm mới có được, phải rình mò ngày đêm, rồi còn phải đem từng cái quần nhỏ một kê lên mũi hít ngửi để xem món nào vừa mới dùng, món nào đã dùng lâu năm… phải nói là cực khổ vô cùng, công sức mồ hôi nước mắt mới thu thập được.

Vì vậy, Tiểu Ứng Long không thể nào để cho Tinh Hồn phá nát những báu vật mà nó đổ mồ hôi sôi nước mắt đem đi đốt hết được.

- Dọn… bổn long dọn là được chứ gì. Hừ, muốn làm việc tốt mà bị chửi như chó, lần sau đừng hòng bổn long giúp gì cho ngươi.

- Lảm nhảm gì đó, làm nhanh lên.

Bởi vì không có chỗ nào để Tiểu Ứng Long chất chứa hết đống đồ này, chỉ còn lại một chỗ duy nhất, đó chính là không gian động thiên của Tinh Hồn mà thôi.

Ban đầu, Tinh Hồn rất tức giận, cự tuyệt yêu cầu của Tiểu Ứng Long, bảo nó phải tự bản thân xử lí đống của nợ đó. Bất quá, Tiểu Ứng Long đe dọa, nếu như không đáp ứng đem đống đồ nhỏ đó dọn vào không gian động thiên thì nó sẽ tố cáo Tinh Hồn chính là người đã trộm đống đồ nhỏ đó.

Sau một hồi so đo, Tinh Hồn lại cần phải hoàn thành nhiệm vụ kia, vậy nên rốt cuộc đành phải tạm thời đáp ứng Tiểu Ứng Long.

Tiểu Ứng Long hết sức vui mừng, sau đó đem dọn hết đống đồ nhỏ vào không gian động thiên. Mặc dù rất khó chịu, thế nhưng tính cách con rồng mập này rất quái đản, ai mà biết nó mà hờn dỗi sẽ làm ra những chuyện thương thiên hại lí như thế này.

- Tiểu tử, lâu lắm mới thấy ngươi làm chuyện vừa mắt bổn long. Bổn long là người rốt, thế nên việc ngươi vô lễ trước đó, bổn long sẽ bỏ qua.

Nói xong, Tiểu Ứng Long hóa thành một đạo linh quang tiến nhập vào không gian động thiên, bắt đầu tận hưởng đống thành quả của nó.

Vừa đúng lúc vừa mới dọn xong thì bên ngoài có tiếng người truyền vào:

- Tinh Hồn, huynh có trong đó không?

Chủ nhân giọng nói này, dĩ nhiên chính là Hạng Hạo. Tinh Hồn hơi nhướng mày, sau đó bước ra bên ngoài, ngẩn đầu nhìn lên trên, chỉ thấy Hạng Hạo, Bắc Cung Thanh Đan cùng với một số nam tử lạ mặt.

- Có việc gì không?

- Có thể nói chuyện một chút được chứ?

Bắc Cung Thanh Đan đứng bên cạnh Hạng Hạo, nhìn Tinh Hồn hỏi. Chỉ thấy Tinh Hồn gật đầu, gương mặt Bắc Cung Thanh Đan giãn ra, như trước đó trong lòng còn đang lo lắng Tinh Hồn từ chối.

Cả đám người hạ xuống mặt đất, nhìn tu vi những người này khá mạnh, xem ra đều là bằng hữu của Hạng Hạo cả.

- Tinh Hồn, ta cũng không muốn nói dong dài, thế nên sẽ nói thẳng luôn.

Hạng Hạo biết tính cách của Tinh Hồn như thế nào, thế nên hắn căn bản không nói chuyện khách khí, liền đi thẳng vào vấn đề. Như thế này lại hợp ý Tinh Hồn.

- Huynh có muốn gia nhập Nhân Hội không?

*********

Đa tạ bạn khanh2 đã tặng nguyệt phiếu /66

Tối nay sẽ bonus một chương nữa /met


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui