Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 155: Thương hoa tiếc ngọc?

Bốn người kia, ngoại trừ nữ tử tên Nhược Tình dường như mới đột phá Phù Tiên Cảnh cách đây không lâu, còn lại đều là trung kỳ Phù Tiên Cảnh cả. Trong mắt bọn họ, Tinh Hồn chỉ là một gã tiên giả sơ kỳ Phù Tiên Cảnh mà thôi, ngoại trừ có bộ pháp quỷ dị cùng với phương pháp giải độc kỳ lạ ra thì không có gì đáng ngại cả.

- Độc Hoa Chưởng.

- Tuyệt Tình Ấn.

- Ảnh Điệp Vũ.

- Liên Hoa Phá.

Cả bốn người tản ra xung quanh thành bốn hướng bao vây Tinh Hồn ở chính giữa, sau đó nguyên lực vận chuyển hướng Tinh Hồn xuất thủ. Các nàng dường như đối với hắn không chút lưu tình, ngay cả Nhược Tình, cô gái đoán chừng nhút nhát nhất trong cả năm người xuất thủ gần như toàn lực.

Dường như cả bốn cô gái này hận không thể băm hắn thành ngàn mảnh vậy. Nguyên nhân có lẽ là bởi hắn đã nhìn thấy gần như toàn bộ cơ thể của các nàng, dù sao không phải nữ nhân nào cũng giữ được thái độ bình tĩnh khi bị một nam nhân dòm ngó lúc mình tắm giống như Hồng Liên được.

Về phần Tinh Hồn, hắn mặc dù đã chiếm tiện nghi của các nàng, bất quá hắn trong lòng chẳng có chút gì gọi là tội lỗi cả.

Đương nhiên nếu các nàng muốn đòi đền bù gì đó nằm trong khả năng, hắn có lẽ sẽ đáp ứng các nàng. Nhưng nếu các nàng đã chủ tâm giết hắn, vậy thì đây lại là câu chuyện khác à.

Chỉ thấy Tinh Hồn hữu thủ siết lại thành quyền, nguyên lực tán ra khiến cho mái tóc trắng tung bay, chỉ thấy tả thủ co lại, sau đó đấm một quyền thật mạnh xuống mặt đất.

- Hải Kình Cực Lãng Chưởng.

Ầm…


Một tiếng nổ vang, mặt đất chỗ Tinh Hồn đang đứng lún xuống khoảng chừng gần hai thước, một cỗ khí lực cực mạnh lấy Tinh Hồn làm trung tâm trong chớp mắt khuếch tán ra xung quanh.

Bốn nữ nhân kia tiến đến quá gần, chưởng pháp toàn bộ bị phá vỡ, đồng thời bị khí lãng đánh bật ra ngoài. Khí lãng mạnh mẽ hơn so với những gì tưởng tượng khiến cho cả bốn người phun ra ngụm tiên huyết, bay ngã về phía sau khiến cho y phục dính bụi bẩn, đầu tóc có chút hơi tán loạn.

Nội tâm cả bốn người khiếp sợ không thôi, thực lực của Tinh Hồn hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của các nàng, cư nhiên một chiêu đánh bại cả bốn.

Tinh Hồn đương nhiên không chỉ dừng lại việc đánh bay các nàng, các trong lòng hơi động sát tâm rồi. Theo những gì mà hắn biết thì những nữ nhân này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn mà sẽ tìm cách trả thù cho bằng được.

Thế nên biện pháp tốt nhất giải trừ đi hậu hoạn chính là trảm thảo trừ căn, giết ngay tại chỗ, miễn cho rắc rối không đáng có sau này.

Nhưng hắn chưa kịp tiếp tục động thủ thì đã có người xuất thủ trước rồi. Người đó dĩ nhiên chính là Hồng Liên.

Sở dĩ ban nãy nàng gọi cả bốn sư muội của nàng đồng thời bao vây hắn chính là đã đánh giá cao thực lực Tinh Hồn, nhưng mà lại không ngờ rằng cư nhiên bản thân vẫn đánh giá thấp Tinh Hồn, để cho hắn động thủ đánh trọng thương cả bốn người.

Thân là sư tỷ, trông thấy sư muội của mình bị người khác đánh trọng thương thì làm sao có thể làm ngơ được. Với cả, nàng cũng rất muốn giết Tinh Hồn nữa.

- Thanh Xà.

Trường tiên trong tay Hồng Liên bất ngờ biến hóa thành một đầu trường xà màu lục, nhìn khí thế tràn đầy hung ác, không ngờ quấn quanh Tinh Hồn rồi muốn siết lại chặt lại.

- Quỷ Ảnh Thần Hành.


Trường tiên tuy nhanh, nhưng so với tốc độ của Tinh Hồn vẫn quá chậm chạp, chỉ thấy Tinh Hồn hóa thành một đoàn khói mờ, khi mà trường tiên siết lại thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

“Tốc độ thật nhanh.”


Nội tâm Hồng Liên sợ hãi không thôi, bản thân nàng xuất thủ dĩ nhiên rất nhanh rồi, vậy mà Tinh Hồn vẫn có thể thoát khỏi, một gã sơ kỳ Phù Tiên Cảnh có tốc độ nhanh như thế này, cơ hồ đây là lần đầu tiên nàng trông thấy.

Trong giây lát, bóng ảnh Tinh Hồn lại hiện ra, hắn xuất hiện trước mặt chỗ nữ tử có nốt rùi dưới mí mắt, người trước đó đã tỏ ra thái độ khá khói chịu với Tinh Hồn.

- Vạn Thú Nhất Kích.

Bàn tay phải biến hóa thành trảo ấn, phía đằng sau lưng Tinh Hồn mờ ảo xuất hiện những đầu hung thú đồng thời hướng trảo đánh đến, cơ hồ muốn xé xác nàng thành mấy mảnh.

- Thanh Phi, cẩn thận.

- Mau dừng tay.

Thấy Tinh Hồn tràn đầy hung sát xuất thủ với nữ tử tên gọi Thanh Phi, Hồng Liên và ba nữ tử còn lại biến sắc, kinh hô.

- Tuyệt Tình Ấn.

Thanh Phi biến sắc, thế nhưng nàng không đứng yên chịu chết, nguyên lực vận chuyển, đánh ra một đạo chưởng ấn. Dù sao bản thân vẫn là một tiên giả trung kỳ Phù Tiên Cảnh, nàng không tin mình có thể chết dưới tay Tinh Hồn được.

Bất quá, điều đó lại trở thành sự thật. Khi mà hai đạo chưởng ấn chạm vào nhau, Thanh Phi cảm giác như mình vừa mới chưởng vào một bức tường sắt cứng cấp vậy, ngay cả một vết xước cũng không thể bị lưu lại.

Tinh Hồn nay đã luyện thành Trấn Ngục Huyền Thể đệ nhị trọng, với tu vi của nàng, làm sao Thanh Phi có thể khiến hắn trọng thương được. Trái ngược lại, Tinh Hồn một trảo cực kỳ thô bạo, khi mà vừa mới tiếp xúc đã khiến cho cánh tay của Thanh Phi nổ tung.

Thanh Phi gương mặt đau đớn hét thảm, máu tươi không ngừng túa ra, trông bộ dạng rất thảm hại.

- Dâm tặc khốn kiếp, ta phải giết ngươi.


- Thiên Hoa Phá.

Một nữ tử khác trông thấy Tinh Hồn một chưởng phế đi cánh tay của Thanh Phi, gương mặt liền giận dữ, hét lớn một tiếng rồi xông đến phía sau lưng Tinh Hồn, bàn tay kết thành một đạo thiên hoa ấn, khí thế như kinh đào lãng hải.

- Kính Hoa Thủy Nguyệt.

Tinh Hồn không thèm quay người lại, một tay chụp lấy chiếc cổ trắng ngần của Thanh Phi, tay còn lại trong giây lát kết thành hơn chục đạo ấn ký, chỉ thấy trước người hắn trở nên hư huyễn, chẳng khác gì mặt nước đang dao động.

Khi Thiên Hoa Phá chạm vào tầng sóng gợn dao động thì đột nhiên gặp phải lực lượng phản chấn ngược lại khiến cho nàng thổ ra một ngụm máu lớn, sắc mặt tại nhợt, hét thảm một tiếng.

Còn Tinh Hồn, trong sát na đó, hắn lạnh lùng bẻ cổ Thanh Phi, trực tiếp tiễn vong nàng một đường, sau đó lại hóa thành một đạo bóng mờ, chớp mắt xuất hiện ngay bên cạnh nữ tử vừa mới tấn công hắn.

- Hải Kình Cực Lãng Chưởng.

Một chưởng của Tinh Hồn vô cùng thô bạo, đánh thẳng vào chiếc bụng trắng nuột như bạch ngọc. Vốn dĩ một chưởng của hắn, ngay cả trăm năm huyền thiết chưa chắc chịu nổi, một cơ thể mảnh mai như thế này, làm sao có thể chống cực được.

Ầm một tiếng, mặt đất lún sâu xuống mặt đất, đồng thời kình lực lan ra xung quanh. Cát bụi bay tán loạn trên bầu trời, khiến cho Hồng Liên và hai nữ nhân còn lại không nhìn rõ tình huống lúc này của nữ tử bị Tinh Hồn đánh xuống ra sao.

Bất quá, với thực lực mà Tinh Hồn lộ ra, không cần đoán cũng biết tình huống của nữ tử kia ra sao, nhất định là chết một cách không thể đáng thương hơn. Tinh Hồn đúng là một gã không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, xuất thủ quyết đoán, giết ngay tức khắc.

Từ trong khói bụi, Tinh Hồn chậm rãi bước ra, mục vô biểu tình nhìn ba nữ nhân còn lại phía đối diện. Hồng Liên lúc này đã rời khỏi hồ, thân thể nàng lúc này, ngoại trừ hai vị trí hiểm yếu ra thì những nơi còn lại đều lộ rõ ra hết cả.

Tinh Hồn nội tâm không thể không nói, nữ nhân này thân thể đúng là quá tuyệt mỹ mê hoặc lòng người, đúng là loại nữ nhân sinh ra là để câu dẫn đàn ông mà.

Làn da của Hồng Liên trắng giống như bông tuyết, hai ngọn bình phong to tròn căng mọng, dù là một bàn tay cũng không thể tóm gọn, theo từng nhịp thở mà rung động lên xuống. Vòng eo lại rất thon thả, tại chỗ vùng xương chậu ẩn hiện hình xăm bông hoa hồng, chính giữa bụng đính một viên hồng ngọc tại rốn, tổng thể khiến cho người hận không thể ngay lập tức đè nàng xuống mà hung hăng chà đạp.

Tuy rằng Tinh Hồn bây giờ đối với nữ nhân không có chút hứng thú nào, thế nhưng khi trông thấy một cơ thể tuyệt hảo đến như vậy, bất giác tim hắn đập thình thịch loạn nhịp lên.

Dường như nhìn thấy được sự rung động của Tinh Hồn khi trông thấy cơ thể của mình, Hồng Liên tuy rằng đôi mắt sát khí vẫn không hề bị thu liễm hoàn toàn đi, nhưng gương mặt lại trở về với sự mị hoặc chết người như lúc đầu, ngữ điệu vẫn rất ôn nhu nói:

- Không ngờ thực lực chàng lại thâm sâu khó dò như vậy, khiến cho tiểu nử nội tâm thực sự rất hâm mộ.


Tinh Hồn không nhìn nàng không đáp, có điều ánh mắt lại thêm một phần băng lãnh.

- Tiểu nữ từ lâu đã rất hâm mộ những thiên tài như chàng, nếu như chàng không chê tấm thân này, vậy thì tiểu nữ liền muốn bồi tiếp chàng một đêm, coi như thỏa lòng hâm mộ.

Dừng lại một chút, Hồng Liên lại nói tiếp:

- Chàng đừng nghĩ tiểu nữ bộ dáng phong tình câu hoặc nam nhân, thực ra tiểu nữ đến nay vẫn chưa từng ăn nằm với bất kỳ một nam nhân nào cả. Không phải ban nãy, chàng khen tiểu nữ rất đẹp sao?

- Phải, nhưng ta không có hứng thú với nàng.

Nói xong, Tinh Hồn thân thủ lại một lần nữa khởi động, như chợt hóa thành một làn khói đen xông lên phía trước.

Khi một trong ba người Hồng Liên biến sắc, đột nhiên Hồng Liên nắm tay một người sư muội ném về phía trước. Còn ở đằng sau lưng, Nhược Tình trên tay cầm một cái phù lục đang lóe lên ánh hào quang rực rỡ, bao trùm Nhược Tình và Hồng Liên vào bên trong.

- Hồng Liên tỷ, không thể...

Cô gái kia gương mặt kinh biến sợ hãi, nàng không thể ngờ được rằng, Hồng Liên lại biến nàng thành một con tốt thí giúp Hồng Liên ngăn cản Tinh Hồn, tranh thủ cho nàng cùng với Nhược Tình một đoạn thời gian để sử dụng phù lục truyền tống bỏ trốn.

Dĩ nhiên Tinh Hồn đối với cô gái này xuất thủ quyết đoán, một chưởng xuất ra khiến cho cơ thể xinh đẹp hóa thành một đống máu thịt nhầy nhụa.

- Hải Kình Cực Lãng Chưởng.

Mắt thấy Hồng Liên và Nhược Tình sử dụng phù lục truyền tống, bởi vì khoảng cách vẫn còn hơi xa cũng như bị nữ tử kia tranh thủ cho Hồng Liên một chút thời gian, thế nên Tinh Hồn không thể nào ngăn cản được Nhược Tình sử dụng phù lục truyền tống. Trừ phi hắn đột phá Cửu Thiên Huyền Tiên, có khả năng phá toái hư không thì mới mong ngăn cản được hai tỷ muội Hồng Liên bỏ trốn.

Bất quá, Tinh Hồn trong giây phút cuối cùng vẫn xuất ra một đạo chưởng pháp, chưởng pháp khí thế phô thiên cái địa, như hóa thành một đầu hải kình ngoài biển khơi húc thẳng đến. Ầm một tiếng, mặt đất nổ tung tóe, cát bụi bay đầy lên bầu trời, gió nổi lên thổi bụi bẩn bay tán loạn.

*********

Lại tiếp tục trả nợ thêm một chương /thodai

Sắp sửa đi làm, không biết còn giữ được tiến độ này hay không nữa /tky


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận