Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Hạng Hạo và Bắc Cung Thanh Đan nhìn theo hướng Dương Thiên Quân rời đi, gương mặt hiện lên một cỗ âm trầm khác thường. 

- Hạng huynh, Bắc Cung huynh, hai người làm sao vậy? 

Lục Phong đứng bên cạnh phát hiện biểu hiện kỳ lạ của cả hai người này, ngạc nhiên hỏi. 

Nghe Lục Phong nói, cả hai mới giật mình nhẹ một cái, tựa hồ vừa mới hoàn hồn trở lại, ngay lập tức lấy lại thái độ bình thường, miễn cưỡng cười đáp:

- Trông thấy Dương Thiên Quân thực lực thâm sâu khó lường nên cảm thấy ngạc nhiên ấy mà, không có gì cả. 

Hạng Họa nhanh trí đáp, bất quá nội tâm hắn lại đang mang một suy nghĩ khác, chỉ là không tiện nói ra mà thôi. 

- Chúng ta đi tìm Tinh Hồn thôi, y chính thức trở thành đệ tử Thiên Kiếm Tông không lâu, có lẽ chưa biết quy cũ ngoại môn thí luyện. 

- Hình như y đang đứng bên kia thì phải, qua đó xem thử.

Lục Phong nhanh mắt nhìn thấy một bóng người dáng dấp khá giống Tinh Hồn đang đứng trong một đám đông, sau đó liền cùng với hai người Hạng Hạo cùng đến đó xem. 

Khi đến nơi, chỉ thấy xung quanh đang có rất nhiều đệ tử thành viên Thiên Hội đứng rất đông, ai nấy đều mang thái độ khinh thị cười nói rôm rả. 

- Tạp chủng, cho ngươi biết, sớm muộn gì ngươi cũng bị đánh thành tàn phế. Biết điều thì đi theo chúng ta, đến chỗ Trương Vĩ sư huynh quỳ xuống tạ lỗi, không biết chừng sẽ được tha cho một mạng. 

- Hừ, nói nhiều với hắn làm gì. Đánh què giò hắn, sau đó đem đến trước mặt Trương Vĩ sư huynh là được, cần gì phí nước bọt với tên hỗn đản này. 

- Ngươi tưởng ngươi ngậm miệng thì chúng ta liền bỏ đi sao, huynh đệ, chúng ta…

Không cần đoán cũng biết, nhưng gã này chính là do Trương Vĩ cử đến để “tiếp đón” Tinh Hồn. Còn nhớ trước đó, sau khi Trương Vĩ buông lời miệt thị rồi bỏ đi trước, thế nên có lẽ hắn không biết được chuyện giữa Tinh Hồn và Dương Thiên Quân, nếu như biết được, chẳng biết tâm trạng lúc này của Trương Vĩ sẽ như thế nào nữa. 

Lại nói, mấy tên thành viên Thiên Hội này đúng là không biết sợ là gì, nhìn khí thế như muốn chuẩn bị xuất thủ đánh hội đồng thì đằng sau giọng nói lạnh lẽo của Hạng Hạo vang lên:

- Các ngươi muốn làm gì đó.


Mấy chục tên Thiên Hội quay lại nhìn, lúc này mới phát hiện ba người Hạng Hạo chẳng biết lúc nào đã xuất hiện. 

- Hạng Hạo, ngươi biết điều thì đừng chỏ mũi vào chuyện này, nếu không…

- Có giỏi thì lên lôi đài tỷ thí một hồi, đứng đây lảm nhảm làm gì phí nước bọt. 

Bắc Cung Thanh Đan gương mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám Thiên Hội, nói tiếp:

- Đoạn Ngụy, ngươi dám cùng ta lên lôi đài tỷ thí không?

Bắc Cung Thanh Đan nhìn vào gã nam tử làn da ngăm đen, gương mặt vuông vức, ánh mắt hơi híp trông rất đáng ghét, lạnh giọng hỏi. 

Gã tên Đoạn Ngụy trong lòng giật nảy lên. Hắn mặc dù thực lực không tồi, nhưng so với Bắc Cung Thanh Đan thì vẫn kém nhiều lắm. 

Chỉ thấy Đoạn Ngụy ho khan một tiếng, gương mặt làm ra vẻ quang minh chính đại, ưỡn ngực nói:

- Hừ, một tên phế vật bị đuổi khỏi gia tộc như ngươi không xứng để ta xuất thủ. Hôm nay ta chỉ muốn giáo huấn hỗn đản này một chút mà thôi, không có hứng thú với chuyện đánh đấm. 

Nghe Đoạn Ngụy nói, cả đám Thiên Hội đứng cùng với hắn há miệng cười lớn, trông thái độ vô cùng thích thú. 

- Một gã phế vật bỏ đi cũng xứng nói chuyện với chúng ta sao?

- Hắn nghĩ hắn vẫn là công tử Bắc Cung thế gia chắc.

- Chỉ là đứa con rơi của một nha hoàn mà cũng đứng đây sủa to mồm, hắc hắc…

*Bốp...* một âm thanh kèm theo một tiếng la lớn. Đoạn Ngụy đột nhiên ngã lăn quay trên đất, gương mặt ngăm đen bị in lên một bàn tay năm ngón, máu từ trong miệng chảy ra, nhìn trên đất có vài ba cái răng nữa. 

Ngay khi Đoạn Ngụy bị tát gãy răng thì kèm theo không dưới mười tên cũng tương tự như vậy, điểm chung giữa những gã này chính là vừa mới buông miệng dèm pha sỉ nhục Bắc Cung Thanh Đan. Bất quá, người xuất thủ không phải là Bắc Cung Thanh Đan, mà là một nữ tử đang đứng chính giữa hai bên. 

- Chu Ân, ngươi dám đánh ta?


Đoạn Ngụy nhìn cô gái băng lãnh kia, một tay ôm bên má bị tát vẫn còn đang đau rát nóng hổi, ánh mắt oán độc quát lớn. 

Chu Ân gương mặt lạnh băng, không chút biểu cảm nào, bất quá trong mắt sát ý nổi lên, lạnh lùng đáp:

- Ngươi dám mở miệng nữa, ta khẳng định ngươi không còn cái răng nào. 

Lập tức Đoạn Ngụy ngậm miệng lại, bởi trực giác báo cho hắn biết, Chu Ân nói được thì sẽ làm được. Bị ăn một tát gãy răng đã đủ mất mặt lắm rồi, nếu giờ đi nguyên cả hàm răng, có chết cũng bị người ta cười cho thúi mũi. 

Đoạn Ngụy không dám đánh cuộc, liền ra hiệu cho đám Thiên Hội, thế là nguyên cả đám kéo nhau bỏ chạy hết. 

Thấy Chu Ân xuất hiện, gương mặt Bắc Cung Thanh Đan thả lỏng, trong mắt hiện lên niềm vui vẻ, liền bước đến gần Chu Ân, ngón tay gãi mũi nói:

- Hà hà, vẫn là nàng tốt với ta nhất. 

- Chỉ là tình cờ thôi. 

Chu Ân trừng mắt nhìn Bắc Cung Thanh Đan một cái, trong ánh mắt như đang đe dọa gì đó, bất quá Bắc Cung Thanh Đan vờ như không thấy. Khi Chu Ân chuẩn bị xoay người bỏ đi thì bỗng bị Bắc Cung Thanh Đan níu giữ bàn tay lại. 

- Ta với nàng đã lâu không gặp, sao vội bỏ đi vậy. Ta nhớ nàng lắm đó. 

- Mặc kệ ngươi, liên quan gì đến ta. 

- Sao không liên quan được? Nàng hại ta ngày nhớ đêm mong, đến ngủ cũng không ngủ được, tất cả đều là tại vì nàng cả. 

Bắc Cung Thanh Đan gương mặt cười tà dị, vừa nói lời ong bướm, mà Chu Ân tuy rằng bình thường chẳng khác gì một khối băng di động, nhưng mỗi lần dính vào Bắc Cung Thanh Đan là gương mặt lại ửng hồng một tầng. 

- Có tin ta đánh ngươi gãy hết răng để khỏi nói nhảm nữa không?

- Trọng thương phu quân tương lai là không tốt. À mà như thế cũng được nhỉ, như vậy mỗi ngày liền được nàng quan tâm chăm sóc. Ai dà… Chu Ân, nàng mưu tính tốt lắm nha. 


- Không cho ngươi nói bậy.

- Khụ khụ…

Đột nhiên có tiếng ho lụ khụ ở xung quanh, Bắc Cung Thanh Đan và Chu Ân đảo mắt nhìn thì phát hiện Lục Phong và Hạng Hạo đảo mặt nhìn xung quanh, miệng huýt sáo, tựa hồ không thấy gì ở trước mắt. Còn Tinh Hồn thì vẫn đứng tựa lưng vào góc tường, gương mặt trầm ngâm vô cảm. 

Cũng ngay lúc đó, từ đằng xa xuất hiện vài bóng người. Khi phát hiện mấy người này, Chu Ân giật nảy mình, vội thoát khỏi bàn tay ma quái của Bắc Cung Thanh Đan, tuy nhiên gương mặt vẫn còn chưa hết đỏ, trừng mắt liếc nhìn Bắc Cung Thanh Đan. Càng như vậy, Bắc Cung Thanh Đan gương mặt càng tiếu ý, trong bụng như đang nở hoa. 

- Chu sư muội, lại gặp nhau ở đây. 

Mấy người kia vừa đến, phát hiện ra Chu Ân thì khách khí cười. 

- Chu Ân bái kiến Đường sư huynh. 

- Người quen cả, khách khí làm gì. Ồ, thực lực của sư muội lại tăng, xem ra lần này quyết tâm muốn tiến vào nội môn. 

Họ Đường kia phát hiện thực lực của Chu Ân thì cười lớn, dường như đặc biệt thích thú. 

Bắc Cung Thanh Đan thấy vậy thì khó chiu, vội đứng sát tới gần Chu Ân, dường như trong đầu đang lên cơn ghen, nhìn họ Đường kia hỏi. 

- Ta là Bắc Cung Thanh Đan, không biết huynh là…

- Ta là Tống Thiên Đô, Chiến Bang thành viên, vừa mới trở về cách đây không lâu. 

Nghe Đường Thiên Đô báo danh, gương mặt Bắc Cung Thanh Đan, Hạng Hạo lẫn Lục Phong đều chấn kinh. Nội môn đệ tử Tống Thiên Đô, nội môn Chiến Bang danh tiếng vô cùng hiển hách. Nghe nói Tống Thiên Đô tính tình nóng nãy, vô cùng lãnh huyết, hơn nữa thực lực vô cùng mạnh, một số ngoại môn trưởng lão chưa chắc đã là đối thủ của hắn. 

- Thì ra là Tống Thiên Đô Đường sư huynh, sư đệ vừa mới vô lễ. 

Bắc Cung Thanh Đan vội ôm quyền, nói. 

- Ha ha, không có gì. Ta vài lần ngẫu nhiên gặp Chu Ân, thấy thiên phú của nàng không tệ liền chỉ điểm vài lần, miễn cưỡng cũng coi như quen biết. Với lại, ta cũng chỉ xem Chu Ân là tiểu muội, không có ý đồ gì đâu, ghen chi cho mệt người. 

- Đâu có… đâu có ghen đâu, Tống sư huynh trêu chọc đệ rồi. 

Bị nói trúng tim đen, Bắc Cung Thanh Đan nhảy giật lên, gương mặt giật giật, bất quá nở nụ cười khổ, miệng khách khí nói dối. 

Thấy vậy, Tống Thiên Đô chỉ lắc đầu cười, sau đó ánh mắt chuyển sang nhìn Tinh Hồn. 


- Ngươi chính là Tinh Hồn, người gần đây đánh vào mặt đám Thiên Hội?

Tống Thiên Đô ngữ điệu vẫn ôn hòa, thế nhưng sâu trong ánh mắt hiện lên một tia ngờ vực. Hắn cảm nhận thực lực của Tinh Hồn khá bình thường, thế nhưng khiến cho Thiên Hội gặp không ít rắc rối, liền lấy làm lạ. 

- Ta đúng là Tinh Hồn, nhưng nói đánh vào mặt Thiên Hội thì không dám, ta làm gì có bản lĩnh cỡ đó. 

- Ha ha, bỏ qua chuyện đó đi. Dù sao Thiên Hội sống chết thế nào, ta cũng không quan tâm. Tinh Hồn, có hứng thú với Chiến Bang không?

Tống Thiên Đô há miệng cười lớn, sau đó thái độ đột nhiên thay đổi, nhìn Tinh Hồn nói thẳng. 

Bất quá, sau khi nghe Tống Thiên Đô nói thì Bắc Cung Thanh Đan lẫn Lục Phong đều đồng dạng nói:

- Chuyện này không thể.

- Ồ, sao lại không?

Tống Thiên Đô ngạc nhiên, nhìn cả hai hỏi. 

- Tống sư huynh, Tinh Hồn y đã gia nhập Nhân Hội, nếu như bị Chiến Bang rút ruột, chuyện này bị người ta nghe thấy không hay cho lắm. 

Đối với Tống Thiên Đô, Bắc Cung Thanh Đan thủy chung giữ thái độ khách khí vô cùng. 

- Kẻ nào dám ý kiến, lão tử bẻ cổ chúng hết. 

Tống Thiên Đô nổi tiếng nóng nảy, nói chuyện không chút kiêng nể, lời đồn đúng là không sai chút nào. Bất quá, Bắc Cung Thanh Đan và Hạng Hạo cảm nhận Tống Thiên Đô không phải là người không biết nói lí, bèn nói tiếp:

- Tống sư huynh, huynh biết Nhân Hội chúng ta trong ba đệ tử bang hội là yếu nhất, khó khăn lắm mới chiêu mộ được một người có thực lực mạnh. Nếu như bị Chiến Bang rút ruột, sau này làm sao Nhân Hội chống đỡ được đây. 

- Ài, kỳ thực ta cũng chỉ có chút hiếu kỳ thôi. Dù sao đây cũng là chủ ý của tên nhóc này, hai ngươi nói chuyện với hắn đi. 

Vừa nói, Tống Thiên Đô vừa đưa tay nắm lấy cổ áo của một gã thanh niên, đem đẩy về phía trước. 

- Đại ca, thả đệ ra. Đệ lớn rồi chứ có phải còn nhỏ đây mà làm trò này hoài. 

- Lớn cái cóc khô, lão tử còn chưa hỏi tội ngươi là may rồi đó, còn ở đây mà lèm bèm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận