Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Cả đám trưởng lão bị Nguyên Tử chân nhân trầm giọng nhắc nhở đều rơi vào im lặng, không người nào hó hé thêm nửa lời. Bất quá, bao nhiêu người thật sự có hiểu được khuyên răn của Nguyên Tử chân nhân hay không thì vẫn khó mà đoán trước được. 

Mà lúc này, vòng thách đấu đã bắt đầu. Trước đó mười vạn đệ tử ngoại môn chia thành một ngàn trận đấu hỗn chiến, lựa chọn ra một trăm có thực lực mạnh nhất. Tuy nhiên, bởi vì trong một ngàn trận đấu này, ngẫu nhiên có một vài đệ tử thiên tài có thực lực mạnh bị trùng lôi đài với nhau. 

Bởi vì vậy mới có vòng thách đấu, miễn cho những đệ tử có thực lực không tồi đó bị thui chột tài năng. Tuy nhiên, mặc dù bất kỳ những đệ tử thất bại nào cũng có quyền được thách đấu, nhưng nếu thách đấu cùng một người lại thành ra xa luân chiến, dẫn đến đệ tử bị thách đấu trong lòng nguội lạnh. 

Vì vậy, muốn thách đấu thì phải thỏa mãn hai quy tắc. Thứ nhất, người thách đấu chỉ được nhận lời thách đấu không quá mười lần; thứ hai, muốn thách đấu thì phải bỏ ra hai vạn linh thạch hạ phẩm. Thỏa mãn hai quy tắc trên thì trận thách đấu liền được cho bắt đầu. 

Hai quy tắc này nhằm hạn chế đi việc người thách đấu bị xa luân chiến, đồng thời để cho những người có năng lực thật sự mới có quyền thách đấu, giành lấy cơ hội của bản thân tiến vào vòng loại trực tiếp thứ hai. 

Sau khi trưởng lão công bố quy tắc của vòng thách đấu này, toàn bộ một ngàn đệ tử tiến lên một ngàn lôi đài đã được chuẩn bị sẵn đang bay lơ lửng trên bầu trời. Còn mười lôi đài kia đã được cao tầng Thiên Kiếm Tông thu hồi lại từ trước đó. 

- Lục Phong, cố lên, hy vọng thấy huynh ở vòng loại trực tiếp. 

Thấy Lục Phong hô hấp hơi loạn, gương mặt biểu tình nghiêm túc, Bắc Cung Thanh Đan bèn vỗ vai trấn an hắn. 

- Ta nhất định sẽ cố hết sức. 

Lục Phong nở nụ cười hơi miễn cưỡng, nhưng có lẽ nhờ lời an ủi của Bắc Cung Thanh Đan mà trong mắt Lục Phong một chút tự tin xuất hiện trở lại. 

- Hừ, phế vật như hắn cũng lọt vào vòng thách đấu, đúng là nực cười. 

Đứng cách đó không xa, Dương Khai nhếch mép cười khinh bỉ. Nhớ lại trước đây, khi Dương Khai tiến đến Vĩnh Dạ Thâm Uyên để thu hoạch U Hải Quả, lần đó hắn cũng dẫn theo Lục Phong. 

Khi ấy, mục đích mà Dương Khai mang theo Lục Phong chính là để biến Lục Phong thành con mồi, tranh thủ một chút thời gian cho Dương Khai mà thôi. Rốt cuộc cuối cùng Tinh Hồn xuất hiện khiến cho mọi kế hoạch bị đảo lộn. 

Mà bây giờ, Lục Phong trông rất thân thiết với Tinh Hồn, điều này khiến cho Dương Khai trong lòng rất khó chịu. Lại nói, trong số mấy người Tinh Hồn thì có lẽ Dương Khai chỉ có thể dùng miệng lưỡi để bắt nạt Lục Phong mà thôi. Còn Tinh Hồn, Bắc Cung Thanh Đan và Hạng Hạo thì trình cỡ Dương Khai hoàn toàn không có tư cách. 

- Dương Khai, ngươi cũng nên cẩn thận, kẻo lại bị ai đánh đá đít khỏi lôi đài, làm cho Dương Thiên Quân bị mang tiếng có một thằng em trai phế vật. 

Bắc Cung Thanh Đan miệng lưỡi không vừa, đá xéo Dương Khai một tiếng. 

- Bắc Cung Thanh Đan, chuyện của ta không cần ngươi xía vào. Chúng ta đi. 

Dương Khai hừ lạnh một tiếng, sau đó cùng với mấy người khác đi cùng với hắn rời khỏi. Khi Dương Khai đi mất, Hạng Hạo với đến gần Lục Phong, gương mặt nghiêm nghị khuyên nhủ:

- Lục Phong, ngươi thực sự rất có tài, nhưng bởi vì hơi nhút nhát nên mới không bộc lộ khả năng thật sự. 

- Ha ha, Hạng Hạo, huynh không cần an ủi, ta tự biết khả năng của mình đến đâu mà. 

Lục Phong nở nụ cười khổ, miễn cưỡng đáp.

Đúng lúc đó thì Tinh Hồn cũng chen vào một câu:

- Hạng Hạo nói không sai, ngươi đích thực có chút thiên phú, chỉ là chưa bị người ta nhìn ra thôi. 

Nói xong, Tinh Hồn ngự kiếm tiến về lôi đài mà hắn đã được trưởng lão phân công canh giữ tại đó. Hạng Hạo lẫn Bắc Cung Thanh Đan vỗ vai giúp Lục Phong lấy tinh thần, rồi cũng lần lượt đi về phía lôi đài của mình. 

Còn lại một mình Lục Phong, hắn nhìn ba người Tinh Hồn bằng ánh mắt hâm mộ, bởi trên người ba người kia hắn cảm giác bọn họ có một trái tim của cường giả, rồi nhìn lại bản thân mình thì… lắc đầu cười khổ, hắn quay mặt lại, ôm quyền với Tiêu Y Y rồi sau đó cũng rời đi. 

Nói đến Tiêu Y Y, từ lúc bị Điền Diệp sỉ vả đến giờ, nàng thủy chung không mở miệng nói một câu nào. Nhìn gương mặt dường như đang có tâm sự nào đó ở trong lòng. 

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Một ngàn đệ tử trấn giữ một ngàn lôi đài đều đã tập trung đầy đủ. Đa số đứng trấn thủ những lôi đài này đều là những người thực lực mạnh mẽ, có thể kể đến như Tinh Hồn, Hạng Hạo, Bắc Cung Thanh Đan, Chu Ân, Tống Đế Bính, Hoắc Tôn, Ân Tiếu Ngạo… đương nhiên lẫn trong đó cũng có không ít những đệ tử nhờ sự kiên trì trụ vững đến phút cuối cùng, nhờ vậy mà giành được nửa tấm vé tiến vào vòng thi đấu tiếp theo. Đã là người trấn thủ, thực lực tuyệt đối không thể xem thường. 

- Vòng thách đấu bây giờ đã có thể bắt đầu. Như quy tắc lão phu đã công bố trước đó, các ngươi cứ như vậy mà làm theo. Vậy bây giờ những ai muốn thách đấu mời xuất hiện. 

Vị trưởng lão áo tím đứng lơ lửng trên không trung, giọng nói chậm rãi nhưng tràn ngập uy thế, ánh mắt quét quanh một vòng rồi hô lớn.

Mặc dù quy tắc đặt ra dùng để hạn chế đi số lượng đệ tử tham gia thách đấu, thế nhưng có không ít đệ tử đã chuẩn bị sẵn. Nhất là những đệ tử bên phía Thiên Hội và Chiến Bang, trong số những đệ tử tham gia thách đấu thì hai bang này chiếm số lượng đông nhất. Còn Nhân Hội thì chỉ có vài chục người mà thôi.

- Tốt lắm, chiếu theo quy tắc mà làm. Trước hết nộp lại bạc, sau đó lựa chọn lôi đài muốn thách đấu. 

Vị trưởng lão này lại nói tiếp. Mấy gã đệ tử thách đấu bèn ném nhẫn trữ vật đựng hai vạn linh thạch hạ phẩm về phía trưởng lão, sau đó hô lớn lôi đài muốn thách đấu:

- Đệ tử Thượng Quan Minh thách đấu lôi đài số năm. 

- Đệ tử Lý Phục thách đấu lôi đài số hai mươi bảy. 

- Đệ tử Thủy Triệt thách đấu lôi đài số hai trăm chín mươi sáu. 

- Đệ tử…

Số lượng đệ tử tham gia thách đấu ước chửng khoảng hơn một ngàn năm trăm người, sau đó tự do hô lớn lôi đài mình muốn thách đấu. Nếu như lôi đài bản thân muốn đã vượt quá mười người thì có thể lựa chọn lôi đài khác, hoặc nếu không muốn tiếp tục thì sẽ được trưởng lão bàn giao lại tám phần linh thạch hạ phẩm đã nộp trước đó. 

Bởi vì số lượng người tham gia thách đấu chỉ có khoảng hơn một ngàn năm trăm người, có người muốn chắc ăn lựa chọn những người thực lực yếu kém nhất, lại có người thì đứng im một chỗ chờ thời gian kết thúc bởi không có ai thách đấu mình. 

Trên lôi đài số hai mươi mốt, đó chính là lôi đài nơi Tinh Hồn trấn giữ. Hắn nhắm mắt ngồi giữa lôi đài thiền định, tuy nhiên hắn vẫn biết được rằng, có không dưới ba mươi người muốn thách đấu lôi đài của hắn. Thậm chí bởi vì quá muốn chiến đấu với hắn mà lựa chọn bỏ ra thêm một số lượng linh thạch nhất định nữa.

Trò này, xem ra đằng sau có bàn tay Thiên Hội nhúng chàm vào. Bất quá, Tinh Hồn sẽ không quan tâm đến. 

Đột nhiên một gã đệ tử xuất hiện trên lôi đài của Tinh Hồn. Người này thực lực không tệ, là một gã hậu kỳ Phù Tiên Cảnh, hơn nữa cảnh giới rất vững chắc, xem ra tu luyện đã có thâm niên. 

- Tại hạ Tề Hạt đến đây thách đấu, xin chỉ giáo. 

Lôi đài của Tinh Hồn chính là một trong những lôi đài được chú ý nhất trong số một ngàn lôi đài tại đây. Bởi khoảng thời gian Tinh Hồn xuất hiện tại Thiên Kiếm Tông, hắn khiến cho Thiên Hội không ít lần gặp phải rắc rối, mà vụ lớn nhất đó là tru diệt Chu Văn Thành, điều này làm cho danh tiếng của Tinh Hồn đẩy cao lên. 

Mấy tháng trước, Tinh Hồn lại cản đường Dương Thiên Quân, làm cho tiếng tăm Tinh Hồn càng được nhiều người biết đến. 

Vì vậy, không ít người muốn nhìn xem, rốt cuộc thực lực của Tinh Hồn mạnh đến cỡ nào. 

- Tề Hạt, ngoại môn đệ tử thực lực xếp thứ hai mươi hai, đáng tiếc vòng quần chiến đụng phải Chu Ân, bị nàng đá bay khỏi lôi đài, mất đi tư cách trấn thủ tại vòng thách đấu. 

Trên thượng tọa, Vân Dịch Lam trưởng lão chú mục hướng nhìn lôi đài của Tinh Hồn, đồng thời giải thích. 

- Tề Hạt thực lực không sai, nhưng Chu Ân kia thực lực quá biến thái. Theo lão phu dự đoán, Chu Ân rất có thể thông qua khảo hạch lần này tiến vào bên trong nội môn. 

- Nếu Tề Hạt thể hiện tốt, hắn có khả năng đánh bại được gã đệ tử trấn giữ lôi đài kia. 

- Người đệ tử tên Tinh Hồn lĩnh ngộ kiếm ý đệ nhị trọng, ta thấy Tề Hạt hoàn toàn không có cơ hội. 

- ………

Bởi vì Tinh Hồn để lộ kiếm ý đệ nhị trọng, thế nên hắn rất được các vị trưởng lão tại đây chú ý đến. Kiếm ý đệ nhị trọng quyết đấu với đệ tử thứ hạng thứ hai mươi hai, đây nhất định là một trận đấu rất đáng xem. 

Ngay cả Nguyên Tử chân nhân cũng không ngoại lệ, dường như y đối với Tinh Hồn tràn ngập hứng thú. 

Trên lôi đài, Tinh Hồn chậm rãi đứng dậy. Áo bào, mái tóc trắng nhẹ nhàng bay trong gió, gương mặt lãnh đạm nhìn Tề Hạt, dường như không có chút cảm giác nào cả. 

Điều này khiến cho Tề Hạt cảm thấy khó chịu, cứ như chính mình cư nhiên đang bị coi thường vậy. 

- Trận đấu bắt đầu. 

Trọng tài trông thấy cả hai dường như đã sẵn sàng cho trận quyết đấu thì liền hô lớn. 

Chỉ thấy Tề Hạt trên tay bảo kiếm tế ra, ánh hào quang màu xanh lục tán ra trông rất đẹp mắt, khí thế bộc phát trên người không hề tầm thường. 

- Toàn Phong Trảm. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui