Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Đoạn Hải bất ngờ đánh lén, ngay cả trọng tài cũng không ngờ đến được. Đến lúc phát hiện thì đã muộn rồi, mũi kiếm đã gần đâm vào người Tinh Hồn rồi. Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, thân thủ quỷ dị như biến hóa thành một làn khói đen. 

Khi thân thể hiện ra thì kèm theo một cước từ trên cao giáng xuống, gót chân chạm thẳng vào giữa sống lưng Đoạn Hải. Một cước này nhìn thì tầm thường đơn giản, tuy nhiên nó lại ẩn chứa lực lượng vạn cân do lực lượng Trấn Ngục Huyền Thể toàn lực bạo phát. 

Ầm một tiếng, lôi đài rung chuyển dữ dội, mặt đất lan ra vô số vết nứt nhìn rất kinh hãi. Cùng lúc với âm thanh chấn động ầm ầm đó là một tiếng kêu la thảm thiết. Không cần nghĩ cũng biết rằng âm thanh tiếng hét thảm đo chính là của Đoạn Hải. 

Ngay lúc Tinh Hồn vừa xuất thủ thì trọng tài chớp mắt xuất hiện, ngăn cản không cho Tinh Hồn tiếp tục động thủ với Đoạn Hải nữa. 

- Mau kiềm chế lại, nếu không đệ tử Hình Kiếm Đường sẽ xuất thủ. 

Gương mặt của trọng tài rất nghiêm trọng, trầm giọng xuống cảnh cáo Tinh Hồn. Nhìn thái độ của y, chỉ cần Tinh Hồn động thủ là lập tức đệ tử Hình Kiếm Đường sẽ bao vây hắn ngay. 

Tinh Hồn ánh mắt trầm lặng nhìn trọng tài, sau đó nhìn Đoạn Hải đang rên rỉ trên đất, rốt cuộc thu khí thế lại. Vừa lúc đó, một luồng áp lực khủng bố từ trên cao truyền xuống. Cùng với đó là một bóng người hiện ra, chính là Vân Dịch Lam trưởng lão. 

Chỉ thấy Vân Dịch Lam trưởng lão đang rất giận dữ, đôi mắt như muốn bóp nát Tinh Hồn vậy, ngữ điệu âm trầm nói:

- Đồng môn với nhau, ngươi lại đến ba lần khiến đồng môn trọng thương nặng, ngươi đáng bị trừng phạt. 

Vân Dịch Lam trưởng lão như không muốn để cho Tinh Hồn bất kỳ lời giải thích nào, khí thế vận chuyển xuất thủ cực nhanh. Nhưng lão còn chưa xuất thủ kịp thì đột nhiên hét thảm một tiếng, cơ thể ngã về phía sau, chỉ thấy trên mặt đất vương lại một đạo máu tươi, chính là máu của Vân Dịch Lam trưởng lão. 

Bất quá bị thương thế nào, không ai có thể biết được. Tinh Hồn gương mặt trầm xuống, người vừa xuất thủ nhất định là tuyệt thế cao thủ. Thần thức của hắn rất mạnh, thế nhưng đồng dạng không thể phát hiện được người nọ ra tay như thế nào. 


Trên thượng tọa, gần như toàn bộ trưởng lão đều động thủ, xuất hiện ngay vị trí lôi đài của Tinh Hồn. Có người vội chạy đến xem thương thế của Vân Dịch Lam trưởng lão, có người thì đến xem thử Đoạn Hải sống chết ra sao. 

Chỉ có Nguyên Tử chân nhân là ánh mắt nhìn về hướng xa xăm, sau đó đột nhiên ôm quyền, thái độ rất thành kính. Sau đó, Nguyên Tử chân nhân nhìn Tinh Hồn, hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

- Đệ tử vẫn ổn. 

Tinh Hồn ôm quyền đáp, bất quá, nhìn phía bên hông áo bào đã bị chém đứt, tầng da bên trong có một vết sẹo cùng với vài giọt máu tươi vẫn chưa khô. 

Nguyên Tử chân nhân chân mày nhướng lên, tựa hồ cảm thấy có gì đó bất thường, bất quá lại không muốn nói ra điều lạ thường này. 

- Về chuyện Vân Dịch Lam tự ý can thiệp, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thích đáng. 

Vân Dịch Lam trưởng lão đột ngột động thủ, Nguyên Tử chân nhân không lường trước được, nếu không phải vừa rồi có người động thủ ngăn cản lại, chỉ sợ Tinh Hồn lúc này an nguy khó đoán. Nghe Nguyên Tử chân nhân nói vậy, nếu như phản ứng thêm e rằng sẽ không hay, mặc dù là Tinh Hồn chiếm phần lý, nhưng chuyện có thể dừng thì nên dừng lại, hắn cũng chẳng muốn làm cho Nguyên Tử chân nhân phải mất mặt. 

- Đệ tử sẽ chờ đợi câu trả lời của phó tông chủ. Xin cáo lui. 

Tinh Hồn ôm quyền, sau đó ngự kiếm rời đi. Nguyên Tử chân nhân thấy mắt thấy Tinh Hồn nể mặt mình thì không khỏi đánh giá cao hắn một chút. Nhưng mà Nguyên Tử chân nhân nào biết được, Tinh Hồn trong lòng đã ghim Vân Dịch Lam trưởng lão vào danh sách phải chết rồi. 

Cả Đoạn Hải cũng không ngoại lệ, trong vòng hai tháng nữa, Đoạn Hải nhất định phải chết. Bất quá, cái chết ấy theo suy nghĩ của Tinh Hồn thì quá mức đơn giản rồi. Và cả, kẻ đã giao cho Đoạn Hải thanh Hồng Uyên Kiếm nữa. 


Nguyên Tử chân nhân liếc nhìn tình trạng của Đoạn Hải, tuy rằng được Hàn Lam Khải bảo hộ, nhưng uy lực một cước kia đúng là mạnh mẽ khiến cho nội tạng Đoạn Hải như muốn vỡ nát, không dưỡng thương vài ba năm đừng mong khỏi hẳn. 

Có lẽ Nguyên Tử chân nhân cũng không đoán được, hai tháng sau Đoạn Hải cứ như vậy mà tử vong một cách thần bí. 

Liếc nhìn Đoạn Hải, sau đó Nguyên Tử chân nhân bước tới chỗ Vân Dịch Lam trưởng lão. Sắc mặt của lão ta tái nhợt, trong mắt sự khiếp đảm vẫn chưa tán đi. 

- Phó tông chủ, chuyện này…

- Không cần giải thích, theo ta đến Hình Kiếm Đường chịu phạt. 

Nguyên Tử chân nhân lạnh giọng từ chối muốn nghe Vân Dịch Lam trưởng lão giải thích, ra lệnh cho liền xoay người bỏ đi. 

- Lão phu lĩnh mệnh. 

Kỳ thực, việc sẽ bị Nguyên Tử chân nhân trừng phạt Vân Dịch Lam trưởng lão đã suy tính đến, nhưng so với việc ghi điểm trong mắt Nguyên Tử chân nhân thì việc đánh đổi này rất đáng giá. Theo như dự tính của lão ta, giết chết một gã ngoại môn đệ tử, cùng lắm chỉ bị phạt diện bích vài năm, chức vụ bị giáng xuống vài bậc mà thôi. 

Tư Mặc kiếm tiên nhìn thấy lão ta vì đệ tử Điền Diệp của y mà lão ta phải xuất thủ, với tính cách của Tư Mặc kiếm tiên thế nào cũng sẽ tặng cho Vân Dịch Lam trưởng lão một cái tạo hóa lớn.

Chỉ là người tính không bằng trời tính. Mọi chuyện hảo hảo không như ý muốn của lão ta, chưa kịp xuất thủ đã bị một cường giả thần bí đánh trọng thương rồi, khiến cho mọi dự tính bị chết từ trong trứng nước. 

Trong lòng lão ta rất hối hận, đồng thời cũng càng thêm căn ghét Tinh Hồn hơn thảy. Bất quá, thù hận này tạm thời chỉ có thể ém xuống mà thôi. Bằng không, chỉ sợ không đơn giản chỉ là đến Hình Kiếm Đường nhận tội. 


Ở một góc Tiên Kiếm Trường, hai huynh muội Điền Thanh, Điền Diệp gương mặt cười hớn hở, tràn đầy phấn kích. 

- Hảo… rất tốt, tên phế vật Đoạn Hải này rốt cuộc cũng có một chút giá trị lợi dụng, ha ha ha…

Giọng cười của Điền Thanh nghe rất ghê rợn, không khỏi làm cho những thuộc hạ của hắn cảm thấy rét run sợ hãi. 

Ngồi kế bên, Điền Diệp cũng tương tự, nụ cười tà ác không chút che dấu, hòa chung niềm vui sướng với Điền Thanh. 

- Biểu ca, tên tạp chủng đó đã trúng độc Hồng Uyên kiếm, như vậy có nghĩa là…

- Ha ha, có nghĩa là từ bây giờ hắn chẳng khác gì một con chó tùy ý chúng ta bóp nát. Đêm nay, chúng ta sẽ để hắn biết tư vị muốn sống không được, muốn chết cũng không xong là như thế này. 

- Biểu ca đúng là lợi hại. 

Điền Diệp nhìn Điền Thanh ánh mắt cực kỳ hâm mộ, lại mang theo một tia tà mị câu dẫn nam nhân nữ, đúng thật là yêu nghiệt mà.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Sau trận chiến với Đoạn Hải, Tinh Hồn quay trở lại vị trí lúc hắn và đám Hạng Hạo chia tay, cũng là chỗ Tiêu Y Y đang đứng đợi sẵn. Đáng tiếc, khi quay trở lại thì không thấy Tiêu Y Y đâu, trái ngược lại Lục Phong đang ngồi đợi sẵn. 

Nhìn Lục Phong bộ dáng thảm hại, trên người nhiều chỗ vết thương còn rất mới, tuy đã dùng đan dược để khôi phục nhưng vẫn bị Tinh Hồn nhìn ra. Trông dáng vẻ buồn bã của hắn, không cần đoán cũng biết là đã bại trận rồi, thậm chí còn bị người ta đánh trọng thương nữa. 

- Tinh Hồn, chúc mừng huynh. 


Lục Phong gương mặt chỗ sưng bên má vẫn chưa dịu bớt, bất quá hắn vẫn ráng rặn ra một nụ cười để chúc mừng Tinh Hồn đã thành công tiến vào vòng trực tiếp thứ hai. 

- Lục Phong, ngươi quá yếu. 

Tinh Hồn không quan tâm đến ý tứ chúc mừng mà nhìn Lục Phong nói thẳng. 

- Nếu ngươi cứ như vậy, cả đời cũng đừng mong gặp lại Cố Tinh Hải. 

Tinh Hồn lắc đầu nói, sau đó xoay người lại, ném phi kiếm rời đi. Lục Phong đứng lại đó nhìn Tinh Hồn rời đi, khoảng khắc Tinh Hồn nói ra cái tên Cố Tinh Hải thì Lục Phong cơ thể chấn động, tựa như bị ngũ lôi oanh đỉnh. 

Nụ cười miễn cưỡng biến mất, thay vào đó là một nét bi ai, cuối cùng hóa thành một nụ cười khổ. Phải, Lục Phong sâu tận đáy lòng đã thầm thương trộm nhớ Cố Tinh Hải. Những ngày tại Vĩnh Dạ Thâm Uyên, mặc dù chỉ là một thoáng thời gian ngắn ngủi, tựa như gió thoảng mây bay, nhưng những phút giây ngắn ngủi ấy lại là khắc cốt ghi tâm. 

Hắn không biết Cố Tinh Hải có giống như hắn hay không, nhưng Lục Phong thì có lẽ cả đời này hắn không cách nào quên được. Lúc gặp lại Tinh Hồn, hắn rất muốn biết được rốt cuộc Cố Tinh Hải đã đi đâu, nhưng đáng tiếc Tinh Hồn không nói rõ. 

Mà tính tình Lục Phong rất nhút nhát, hắn không dám hỏi thẳng mà giấu nghẹm đi, định tìm một thời điểm thích hợp nào đó để nói thẳng, nhưng rốt cuộc lại bị Tinh Hồn nhìn ra. 

Có điều, việc nhìn thấu tâm can ấy chẳng khác gì một con dao đâm thẳng vào con tim cả. Như ý tứ của Tinh Hồn, hắn không có tư cách gặp lại Cố Tinh Hải được nữa. Có lẽ Cố Tinh Hải bây giờ đã là phượng hoàng trên trời, còn hắn chỉ là một con phù du trôi nổi không ai biết đến mà thôi. 

Thực lực, rốt cuộc vẫn là thực lực vi tôn. Nếu cứ như vậy, có lẽ đúng như ý ngầm của Tinh Hồn, Lục Phong vĩnh viễn đừng mơ tưởng đến ngày gặp lại Cố Tinh Hải. 

Thở dài một tiếng, Lục Phong lủi thủi bước đi, chẳng còn tâm trạng đâu nữa mà chờ đợi hai gã Hạng Hạo và Bắc Cung Thanh Đan chiến thắng trở về. 

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Trở về động phủ, Tinh Hồn đảo ánh mắt nhìn quanh thì bất ngờ trong tầm mắt xuất hiện một bóng người quen thuộc. Người này, còn ai khác ngoài Tiêu Y Y chứ? Nhìn Tiêu Y Y, một thoáng trước khi cùng nhau đến Tiên Kiếm Phong, trông nàng rất vui vẻ hoạt bát như một đứa trẻ nhỏ, nhưng một thoáng trở lại thì nét u buồn đang vương vấn trên gương mặt xinh đẹp tựa sương mai kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận