Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 214: Sớm hơn dự tính

Mỗi lần nghĩ lại chuyện năm đó, hắn vẫn luôn ân hận không nguôi. Lẽ ra, hắn không nên để Tiêu Y Y tiếp cận Tinh Hồn, để rồi bây giờ nàng bạt vô âm tín. Đã từng có đoạn thời gian, Dương Thiên Quân bí mật quay trở lại Thiên Kiếm tông, mục đích là để tìm gặp nàng, thế nhưng khi đó hắn mới phát hiện, Tiêu Y Y đã biến mất ngay khi chuyện đó diễn ra.

Đồng thời hắn cũng biết được việc, Tinh Hồn – kẻ mà hắn lựa chọn để gieo xuống thần cổ tiến vào một trạng thái kỳ lạ. Lúc này, Dương Thiên Quân mới chợt nhận ra rằng, hắn đang âm Tinh Hồn, đồng thời Tinh Hồn cũng đang âm lại hắn. Và thất bại, dĩ nhiên chính là bản thân hắn.

Nhưng bên trong chuyện đó, người chịu tổn thương nhiều nhất không phải là hắn, mà chính là Tiêu Y Y. Vậy nên, trong suốt thời gian phiêu bạt bên ngoài, hắn đã tận dụng rất nhiều mối quan hệ để điều tra tung tích nàng, thế nhưng Tiêu Y Y giống như bốc hơi khỏi Hư Thần Tinh này vậy.

Trăm năm qua, bên cạnh hắn có rất nhiều cô gái khác, nhưng chẳng ai có thể thay thế được hình ảnh của nàng trong lòng hắn cả.

Uống rượu giải sầu, nhưng sầu không giảm mà càng khiến hắn đau lòng hơn. Đột nhiên, trên bầu trời lóe lên một đạo kim quang. Dương Thiên Quân nhìn lên, bất ngờ giơ tay ra chụp lấy. Chỉ thấy đạo kim quang biến mất, hiện ra một con hạt giấy nhỏ.

“Là Thượng Quan Lãnh?”

Nhìn con hạt giấy, Dương Thiên Quân chớp mắt nhận ra chủ nhân của nó là ai. Chỉ thấy hắn khẽ niệm một giây, truyền vào hạt giấy một đạo tiên lực. Hạt giấy khẽ động, vọng lại trong đầu hắn ý niệm mà Thượng Quan Lãnh lưu lại.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hạt giấy chượt bùng lên một ngọn lửa, cuối cùng hóa thành tro bụi tan biến vào hư vô.

Dương Thiên Quân khóe miệng bỗng nhếch lên một nụ cười thần bí.

- Trở về sớm hơn dự định một chút cũng không sao.

Hắn nhìn lên ánh trăng non, thều thào một tiếng. Sau đó bỗng nói lớn:


- Người đâu, nhắn với Mạnh đại nhân, ta muốn mượn nhờ truyền tống trận dùng một chút.

Xung quanh, ngoại trừ hắn và hai tiểu mỹ nhân Lăng Huyền, Lăng Nguyệt đang ngủ thiếp đi vì mệt mỏi kia thì chẳng còn ai khác, nhưng ngay khi Dương Thiên Quân dứt lời thì từ trong bóng tối bên ngoài, một thanh âm vọng vào:

- Tuân lệnh công tử Quân.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Băng Tuyết Lãnh Nguyên, cơn bão tuyết mạnh mẽ khốc liệt đang bao trùm xuống, thổi ra từng đợt hàn phong lạnh lẽo, tựa hồ muốn đóng băng tất cả mọi thứ đang tồn tại nơi đây.

Tại một góc Băng Tuyết Lãnh Nguyên, từ trên cao nhìn xuống, trên nền tuyết trắng xóa, bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều căn chòi được dựng lên. Xung quanh những căn chòi này, trong bán kính trăm thước, dường như được xây dựng một cái kết giới trận, vì vậy mà dù bão tuyết rất lớn nhưng không làm ảnh hưởng gì đến những căn chòi cũng như những người đang sinh hoạt bên trong.

Lúc này trời đã về đêm, lại thêm bão tuyết rất lớn, thế nên từ bên trong nhìn ra ngoài chỉ thấy một màn đêm thăm thẳm và tiếng gió rít lên gào thét, tựa như một con hung thú vô hình vậy, trông đáng sợ vô cùng.

Tại căn chòi lớn nhất nằm ở vị trí trung tâm, bên trong căn chòi không gian rất rộng, ước chừng khoảng hơn ba mươi thước, so với nhìn từ bên ngoài đúng là khác biệt một trời một vực. Kỳ thực, căn chòi này là một pháp bảo động phủ di động, mang theo bên người thì có thể sử dụng ở bất cứ đâu.



Mỗi căn chòi được đặt ở chỗ này đều là thượng phẩm linh bảo, chỉ có Trận Đạo sư cấp kỳ linh mới luyện chế ra được. Giá mỗi cái bán ở bên ngoài, giá không dưới mười vạn trung phẩm linh thạch.

Bên trong đang có rất đông người đang hội họp. Những người này đều là trưởng lão của tam phái quản lý Băng Tuyết Lãnh Nguyên: Linh Lôi tông, Tà Âm tông và Trúc Hà điện.

Ba phái phân biệt lần lượt chia ra làm ba vị trí ngồi khác nhau, nhìn vị trí thì ba phái lây Linh Lôi tông làm vị trí cao nhất. Điều này cũng không quá khó hiểu, trong tam tông thì Linh Lôi tông chính là tông phái có thực lực mạnh nhất.


Ngồi trên ghế phía bên Linh Lôi tông chính là người đàn ông trung niên trên gương mặt có hình vết sẹo lôi điện – Đỗ Tư. Đứng sau lưng là mười vị trưởng lão Linh Lôi tông khác, trong số đó dĩ nhiên có hai vị trưởng lão đi cùng với Đỗ Tư trưởng lão trước đây – Thẩm Lưu trưởng lão và Lương Trọng trưởng lão.

- Bão tuyết quá lớn khiến cho Thái Ngọc Tân đại sư không thể tiến vào Băng Tuyết Lãnh Nguyên, tạm thời vẫn đang nghỉ ngơi tại Băng Tuyết thành. Với tình hình hiện tại, có lẽ phải ba ngày sau, bão tuyết mới giảm xuống.

Đỗ Tư trưởng lão trầm ngâm nói.

Tam phái tập trung tại chỗ này đã hơn nửa tháng, dĩ nhiên chính là muốn tiến xuống tòa địa cung kia thám hiểm. Thế nhưng, khi tiến xuống địa cung thì phát hiện bên ngoài bài trí cấm chế rất lợi hại. Tam tông đã thử hợp lực xung kích, dĩ lực phát cấm, đáng tiếc thất bại.

Vì vậy, bọn họ mới cử người đi đến Kim Lan Quốc, mời Thái Ngọc Tân, một gã Kỳ Linh Trận Đạo Sư đến đây để giúp đỡ giải trừ cấm chế nọ. Dĩ nhiên cái giá phải trả là rất lớn, tuy nhiên vì bảo tàng bên trong, tam tông liền thống nhất trả giá để mời.

Thế nhưng, bất ngờ Băng Tuyết Lãnh Nguyên xuất hiện một trận bão tuyết lớn, làm cho mọi hoạt động bị đình chỉ xuống, Thái Ngọc Tân đại sư cùng những người phụ trách tiếp dẫn ông ta không thể nào tiến vào được.

Nhận được tin tức đã mời đến được Thái Ngọc Tân đại sư, Đỗ Tư trưởng lão liền tri thông trưởng lão hai phái còn lại đến căn chòi này để thông báo lại tình hình.

- Dù sao chúng ta đợi cũng đã lâu, thêm ba ngày nữa cũng không sao cả.

Một gã trưởng lão của Trúc Hà điện nói.

Nhưng ngay lập tức, Lương Trọng trưởng lão gương mặt tức giận, trừng mắt nói lớn:

- Hừ, không sao sao? Thời gian càng kéo dài thì càng khiến cho tin tức địa cung lan truyền ra nhanh hơn. Chuyện này, lỗi lớn nhất là của Trúc Hà điện các ngươi.


- Chuyện đó không nên nhắc lại nữa, kẻo ảnh hưởng hòa khí.

Thấy Lương Trọng trưởng lão tức giận, Đỗ Tư trưởng lão đành lên tiếng hòa giải. Sau đó nói tiếp:

- Lần này thám hiểm địa cung, chủ yếu là để các đệ tử nâng cao thực lực chiến đấu, cuối cùng phát huy toàn bộ khả năng trên Đằng Long Chiến sắp diễn ra. Bấy lâu nay Thiên Kiếm tông thực lực ngày một mạnh mẽ, có dấu hiệu muốn áp đảo bốn đại tông môn còn lại.

- Thiên Kiếm tông tiềm lực rất mạnh, nhân tài xuất hiện tuy không đến mức như nấm mọc sau mưa, nhưng so với tứ tông còn lại thì nhiều hơn gấp bốn, gấp năm lần. Đối với tứ tông, đây là một tin tức không vui chút nào.

Thẩm Lưu trưởng lão chen vào một câu, trong ý tứ tràn ngập sự bất đắc dĩ.

- Nếu như Thượng Quan Lãnh đã nghe được tin tức địa cung, chỉ sợ rằng Thiên Kiếm tông sẽ không đứng ngoài cuộc. Thiếp thân trong lòng rất lo lắng.

Nữ trưởng lão Tà Âm tông thở dài nói.

- Ta đã bí mật cho ám tử giám thị Thiên Kiếm tông, tin tức truyền về chưa thấy dấu hiệu bọn họ biết được tin tức địa cung.

Đỗ Tư trưởng lão nhìn nữ trưởng lão Tà Âm tông, tiếp lời.

- Thời gian cũng đã lâu, lão phu nghĩ là Thượng Quan Lãnh không hề biết được tin tức địa cung. Hắn đến Băng Tuyết Lãnh Nguyên này, có lẽ là vì mục đích khác.

- Hừ, hy vọng chuyện đó là thật.

Dường như Thẩm Lưu trưởng lão đối với Trúc Hà điện không hề có thiện cảm gì, dù rằng sau khi được Đỗ Tư trưởng lão nhắc nhở, lão ta thái độ với trưởng lão Trúc Hà điện vẫn khá là gắt gỏng.

Hiểu tính khí Thẩm Lưu trưởng lão, Đỗ Tư trưởng lão cũng chỉ lắc đầu, sau đó nhìn trưởng lão Trúc Hà điện, hỏi tiếp:

- Còn phía bên Tuyên Vũ môn, các vị có tin tức gì về bọn họ chưa?


- Lão phu vừa mới nhận được tin tức, lần này Xích Dương đạo nhân trực tiếp dẫn theo đám thiên tài đệ tử đến đây tầm bảo. Ước chừng có khoảng bốn mươi người cùng nhau tiến về Băng Tuyết Lãnh Nguyên. Có lẽ qua ngày mai là bọn họ sẽ đến được Băng Tuyết thành.

- Xích Dương đạo nhân trực tiếp dẫn, lần này khó mà có thể ngăn cản được.

Nghe được tin tức này, cả ba tông phái gương mặt chẳng vui vẻ gì cả.

- Đến thì đã đến, thôi thì cứ chấp thuận. Các vị quản lý đồ đệ cho tốt, đừng để bọn họ đi lạc. Băng Tuyết Lãnh Nguyên đáng sợ, có lẽ không cần ta phải nhắc nhở.

Sau đó, tam tông bàn luận thêm một số chuyện, chủ yếu xung quanh tòa địa cung kia, mãi đến hơn một canh giờ thì mới kết thúc.

Trong lúc đó, tại một hang động đâu đó ở Băng Tuyết Lãnh Nguyên, bên trong có một nhóm lửa hồng đang được đốt lên, một gã thanh niên cùng với một cái bóng nhỏ chừng bằng một con chó con tròn trịa.

- Lạnh quá, có gì ăn không, bổn long đói muốn xỉu rồi nè.

Hai cái bóng này, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn và Tiểu Ứng Long sau nhiều ngày tiến vào Băng Tuyết Lãnh Nguyên để làm nhiệm vụ.

Sau khi được Thượng Quan Lãnh ném cho cái bản đồ, Tinh Hồn theo những vị trí đã đánh dấu mà tìm, đáng tiếc lại không thấy được gốc Thiên Niên Băng Hoa nào cả. Mà cho dù tìm thấy thì cũng không đủ số năm để mà thu hoạch, có lấy về cũng chẳng hoàn thành được nhiệm vụ.

Khi trên đường đi đến vị trí khác thì bất ngờ cơn bão tuyết ập đến, cũng may gần đó có một hang động thiên nhiên vừa đủ để cả hai trú ẩn.

*********

P/s: - Bonus chương đã chỉnh sửa ở phần giới thiệu truyện. Hiện tại truyện đã lên linh mạch Hoàng nên không nhận bonus thêm chương bằng nguyệt phiếu và châu nữa, chỉ nhận đậu và bố cáo lệnh.

- Mỗi đầu tháng sẽ bonus thêm chương (tối đa mười chương, ít nhất là ba chương), áp dụng từ tháng 12 sắp tới.

- Vẫn còn một chương 11h sẽ up.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận