Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Trần Mộng Dao biến sắc, dường như đoán ra được mục đích của hắn là gì, nội tâm tức giận, định lên tiếng thì bỗng bị Trần y sư lắc đầu ra hiệu. 

Vừa nói, Tôn Lôi vừa nhìn sắc mặt của Tần Trọng trưởng lão, chỉ thấy Tần Trọng trưởng lão vẻ mặt như thường, tựa hồ không mấy quan tâm đến chất vấn của hắn, cũng không mở miệng nói giúp Tinh Hồn, làm như không nghe thấy. 

Xem ra Tần Trọng trưởng lão cũng đang muốn nhìn xem thử tâm ý của Tinh Hồn như thế nào. 

Sau một giây im lặng, Tinh Hồn mới nhìn Tần Trọng trưởng lão, ôm quyền kính lễ:

- Đa tạ tiền bối khoản thời gian này đã giúp đỡ, tương lai có cơ hội liền báo đáp. 

Vừa nói, hắn vừa vái một quyền cảm tạ, sau đó xoay người rời đi. 

Trần Mộng Dao thấy vậy, ánh mắt khó coi, bất quá bởi vì trước đó phụ thân của nàng là Trần y sư đã đánh tiếng không muốn nàng can dự vào quyết định của Tinh Hồn, tuy thường ngày Trần y sư đối với nàng rất hay bỡn cợt, nhưng như vậy không có nghĩa là nàng dám cãi lại Trần y sư. 

Bất quá, đối với Tinh Hồn, trong lòng nàng có một cảm giác kỳ lạ, thấy hắn xoay người bỏ đi như vậy, bật chợt nội tâm đượm buồn. 

Tôn Vân đứng nhìn theo Tinh Hồn bỏ đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, trong mắt ám quang thoáng qua, sau đó lại liếc nhìn Tôn Lôi. 

Kỳ thực chuyện bên trong đó chính là do Tôn Vân làm ra, còn Tôn Lôi chỉ là người phát ngôn thay hắn mà thôi. 

Còn chưa kịp đắc ý thì bỗng nhiên thấy Trần Mộng Dao chạy theo sau Tinh Hồn, nụ cười trên gương mặt của Tôn Lôi đông cứng lại, trông cực kỳ khó coi. 

- Khoan đã, cái này ngươi cầm lấy. 

Chạy đến kéo Tinh Hồn lại, Trần Mộng Dao nhét vào tay hắn một cái nhẫn trữ vật, lại nói tiếp:

- Trong đây có một ít linh thạch, ngươi giữ lấy. 

Nhìn bộ dạng Tinh Hồn thoạt trông vô cùng bình thường, sợ rằng hắn không có đủ linh thạch để tiêu xài, vậy nên nàng liền lấy linh thạch của mình đem đưa cho hắn sử dụng. 

Tinh Hồn bất ngờ, nữ nhân này chỉ mới quen biết vài ngày mà đã quan tâm nhiều đến hắn như vậy. Chỉ là việc làm này của Trần Mộng Dao có hơi dư thừa. Tinh Hồn trên người mang theo bảo khố Thần Thiết môn, làm gì có chuyện thiếu đi linh thạch tiêu dùng được. 

Vì không muốn khiến cho Trần Mộng Dao xấu hổ, thế nên Tinh Hồn đành phải nhận lấy số linh thạch của nàng, không quên mở miệng cảm nư:

- Đa tạ, sau này có duyên thì gặp lại. 

Rốt cuộc sau đó vẫn là rời đi, không có chút nuối tiếc gì cả. 

Bất quá, đó chỉ là cảm xúc của hắn mà thôi, còn đối với Trần Mộng Dao nội tâm cảm giác hụt hẫn, tựa hồ như vừa mới đánh mất đi một thứ gì đó. 

******** Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Kỳ Xà thành phi thường rộng lớn, so với Phong Lâm thành tuy rằng bé hơn một chút, nhưng độ xa hoa lộng lẫy thì không thua kém bao nhiêu. 

Trên đường lớn người càng lúc càng nhiều, dĩ nhiên nguyên nhân là bởi vì Tinh Vương Chiến nhiều năm mới thử hành một lần kia. 

Bóng trời đã ngã về tây, ánh tà dương bắt đầu buông xuống, chuẩn bị nhường chỗ cho bóng đêm bất tận. 

Tinh Hồn bóng dáng xuất hiện, hắn tiến vào một khách điếm bên đường, so với khách điếm nghỉ ngơi của Ngân Nguyệt Hải đường nghỉ ngơi thì không bằng, có điều lượng người ra vào Kỳ Xà thành ngày một đông, tìm được một chỗ nghỉ ngơi đã là quá tốt. 

- Khách quan, mời vào mời vào. 

Vừa mới bước vào trong thì một tên người làm của khách điếm chạy ra đón tiếp hắn. 

- Khách điếm còn phòng chứ?

- Ha ha, vừa may vẫn còn ba phòng. 

- Tốt, chuẩn bị cho ta một phòng, đồng thời lấy cho ta một vò rượu và một ít thức ăn. 

Tinh Hồn gật đầu, sau đó dặn dò gã tiểu nhị, sau đó bước tới một bàn vắng người, ánh mắt hướng nhìn về một nơi xa xăm. 

Bên trong khách điếm, không gian khá rộng, lại rất nhiều người tập hợp lại một hướng, tiếng người rôm rả, tựa hồ đang bàn luận một chuyện kịch tính nào đó. 

- Các ngươi biết không, Thiên Kiếm tông, tông môn thực lực mạnh nhất Phi Lan châu vừa xảy ra một chuyện vô cùng hấp dẫn.

Nguyên lai bọn họ tập hợp lại là bởi một ông lão bộ dạng sành đời đang say sưa kể chuyện, trên tay cầm một chiếc quạt không ngừng đập vào bàn, tạo ra sự chú ý khiến cho người ta tập trung đến. 

- Lão già, còn không mau kể. 

- Đừng vòng vo nữa, rốt cuộc ở Thiên Kiếm tông đã xảy ra chuyện gì?

Thấy ông lão vẫn chưa muốn bắt đầu kể chuyện, có không ít người nóng tính gầm lên, thả xuống uy áp. 

- Đừng vội đừng vội, để tiểu nhị mang lên chút đồ uống đã. Lão phu tuổi tác đã có, không được cường tráng như mấy tên thanh niên các ngươi. 

Chỉ thấy ông lão hừ một tiếng, làm ra bộ dạng mệt mỏi, vừa thở dốc vừa chờ đợi. 

- Hừ, thần thần bí bí. 

Một tên đại hán tức giận, sau đó lấy xuống một cái túi da ném về phía ông lão, sau đó nói tiếp:

- Mau kể đi, nếu không có gì hấp dẫn, lão tử liền vặt hết bộ râu mà lão đắc ý. 

- Hừ hừ, lão phu có bao giờ làm các ngươi thất vọng chưa hả? Đừng có coi thường Bạch Ly này. 

Vừa nói, ông lão tự xưng Bạch Ly vừa đếm số linh thạch bên trong túi da, cảm thấy số lượng đã đủ, lão ta khóe miệng nhếch lên một nụ cười, tinh thần ngay lập tức trở nên xông xáo. 

- Mặc dù ở Loạn Tiên Hải, nhưng có lẽ các ngươi cũng biết về Thiên Kiếm tông đúng không. 

Ông lão Bạch Ly bắt đầu kể chuyện, sơ lược về lịch sử của Thiên Kiếm tông.

- Thiên Kiếm tông hiện tại một tông môn vô cùng mạnh mẽ đứng đầu Phi Lan châu, tông chủ Thiên Kiếm tông Vô Cực kiếm tiên thực lực trác tuyệt, nghe nói đã muốn vấn đỉnh Cửu Thiên Huyền Tiên cảnh giới. Thiên Kiếm tông danh khí hưng thịnh, bên trong vô số thiên tài xuất hiện, mà nhắc đến thiên tài thì không thể không nói đến tuyệt thế kỳ tài vạn năm có một Dương Thiên Quân. 

Tinh Hồn lặng lẽ ngồi ở một góc nhâm nhi chén rượu, tai không quên hướng về phía đám đông tụ tập, lắng nghe ông lão tên gọi Bạch Ly kể chuyện. 

- Chỉ là chuyện lão phu kể đến không liên quan đến Dương Thiên Quân, cơ hồ so với truyền kỳ về tên yêu nghiệt đó còn muốn hấp dẫn hơn. 

- Nhắc đến, một trăm năm trước, các ngươi có nhớ đến Thiên Kiếm tông từng xuất hiện một tên phản đồ không?

Bạch Ly ánh mắt quét nhìn xung quanh, miệng cười khà khà. 

- Còn nhớ, phản đồ đó nghe nói bây giờ đã trở thành đệ tử Địa Ngục giáo, nghe nói thiên phú của hắn tuy bình thường, thế nhưng công pháp tu luyện vô cùng tà ác, trong đồng giai cơ hồ vô địch thủ. 

Một người khác trong đám đông lên tiếng.

- Chí phải, đó chính là Huyết Công Tử, một trong số các thiên kiêu chi tử của Địa Ngục giáo. 

- Lão già, lão nhắc đến hắn ta là có ý gì? 

- Hắc hắc, lão phu muốn nói, thời điểm sau một trăm năm, Thiên Kiếm tông một lần nữa xuất hiện phản đồ. Mà tên phản đồ này, so với Huyết Công Tử còn muốn yêu nghiệt hơn.

Bạch Ly giọng cười âm tà khiến cho nội tâm người ta càng lúc càng kích thích. 

- Sao? Thiên Kiếm tông lại xuất hiện phản đồ. Mà so với Huyết Công Tử còn yêu nghiệt hơn? 

- Lão già, kể nhanh đi, ta tò mò muốn chết đây. 

- Chậm… lão phu tuổi đã cao, vì vậy…

Thở dài một tiếng mệt mỏi, miệng ho lụ khụ, vậy là ngay lập tức có một túi da chứa linh thạch bay về phía Bạch Ly, một giây trước đó mệt mỏi, một giây sau tràn ngập sinh lực. 

- Khụ khụ… lão phu lại tiếp tục. Lại nói về Huyết Công Tử, khi hắn giết chết một gã đồng môn đệ tử rồi đào thoát khỏi Thiên Kiếm tông, hắn bị Kiếm các chủ nhân Tư Mặc kiếm tiên tự mình truy sát, rốt cuộc may mắn được hộ pháp của Địa Ngục giáo Ma Luân pháp vương trên đường hành tẩu nhìn trúng. Giữa Ma Luân pháp vương và Tư Mặc kiếm tiên xảy ra một trận đại chiến, Tư Mặc kiếm tiên thất bại, còn Ma Luân pháp vương mang đi Huyết Công Tử, kể từ sau đó, Huyết Công Tử một đường thành danh.

Ngừng lại một lúc, uống vào một ngụm nước trà, Bạch Ly lại tiếp tục. 

- Mà tên phản đồ xuất hiện đằng sau Huyết Công Tử một trăm năm, nghe nói hắn bên trong Thiên Kiếm tông không có danh tiếng, cư nhiên bị các đệ tử khác chèn ép một cách rất quá đáng, tức nước vỡ bờ, thế là một kiếm chém chết những kẻ đã chèn ép hắn. 

- Bá đạo vậy sao?

Một người gương mặt có chút không tin tưởng, kinh hô một tiếng. 

- Hắc hắc, theo lão phu suy đoán thì tên phản đồ kia cố ý che giấu thực lực, có lẽ là để khi Đằng Long Chiến bắt đầu thì mới bộc lộ phong quang của mình. Đáng tiếc, Đằng Long Chiến còn chưa bắt đầu mà họa đã rơi xuống đầu. 

Ngồi lắng nghe câu chuyện, Tinh Hồn khe khẽ lắc đầu. Người mà Bạch Ly đang kể chính là hắn, bất quá so với những gì hắn trải qua thì qua lời ông lão này còn muốn kinh thiên động địa hơn gấp mấy lần.

Không thể không khâm phục cái miệng cùng trí tưởng tượng của lão ta, cơ hồ như tận mắt chứng kiến toàn bộ câu chuyện, thật là lợi hại. 

Chẳng muốn hứng thú với câu chuyện, Tinh Hồn chuẩn bị bỏ đi thì bỗng từ bên ngoài có hai người xuất hiện. 

Tinh Hồn vô ý đảo mắt nhìn, chỉ thấy đó là một ông lão râu tóc bạc phơ, một thân đạo bào củ kỹ, vô tình tạo ra một loại phong thái tiên phong đạo cốt, này không phải cố ý làm ra, mà thực sự là đó chính là phong thái của ông lão, trông cứ như cao nhân đắc đạo. Trên tay ông lão cầm một khúc tre treo một tấm vải ghi ba chữ xem tướng số. 

Đi cùng với ông lão bộ dáng cao nhân này là một tiểu cô nương thấp bé, tuổi chừng mười ba mười bốn, trên đầu cột hai bím tóc, gương mặt tròn xoe, đôi mắt lấp lánh, tay cầm một cây kẹo, ăn một cách thích thú. 

Hai ông cháu này tiến vào bên trong khách điếm mà không hề có người nào chú ý đến, có lẽ nguyên nhân là do đều bị ông lão kể chuyện Bạch Ly hút hết sự hấp dẫn. 

Chỉ thấy hai ông cháu vậy mà đi đến chỗ bàn của Tinh Hồn, ông lão nhìn Tinh Hồn, nhẹ giọng hỏi:

- Tiểu hữu, lão phu có thể ngồi cùng được chứ?

Tinh Hồn đôi mắt ngạc nhiên nhìn ông lão, không hiểu sao nhìn ông lão thoạt trông tầm thường này lại có cảm giác nhìn không thấu. 

- Tiền bối cứ tự nhiên.

Gật đầu đồng ý, đồng thời ra hiệu để hai ông cháu ngồi xuống. 

Để ý tiểu cô nương kia, mới nhỏ mà đã đáng yêu như vậy, sau này lớn lên tuyệt đối là hồng nhan họa thủy, khiến cho lòng người mê đắm. 

- Tiểu hữu, chúng ta dường như rất có duyên, hay là lão phu xem cho ngươi một quẻ. 

- Không cần, ta không tin tưởng thuật chiêm tinh. 

Tinh Hồn lãnh đạm nói. 

Nhắc đến tướng số, thậm chí trong lòng hắn đã bị lưu lại một cái ấn tượng xấu khi còn là một gã tu sĩ tại Huyền Thiên Giới. Nếu hiện tại là năm đó, có lẽ hắn đã xuất thủ với ông lão mà không cần bất kỳ lí do gì, nhưng hiện tại, tính cách thu liễm, đối với chuyện đó cũng đã phai nhạt dần.

- Tiểu hữu không tin tưởng số mệnh của mình?

- Không phải không tin tưởng, mà là không muốn bị đoán trước, không muốn nhìn thấu. Ta từ lâu đã chấp nhận nó, những chuyện trong tương lai, hết thảy tự nhiên mà đến, tự nhiên mà đi. 

Tinh Hồn ánh mắt vô ý nhìn về phương xa, trong đôi mắt lạnh nhạt thoáng qua một tia đượm buồn khó thấy. 

Mà ông lão tướng số này, không nghĩ đến lại nhìn ra được một tia u oán này, chỉ là ông lão không muốn dò hỏi, chỉ mỉm cười hiền từ. 

- Tiểu ca ca, ngươi khí vận rất xấu. 

Ngồi bên cạnh ông lão, nếu để ý thì ngay từ đầu, tiểu cô nương này ánh mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm Tinh Hồn, trong đôi mắt thơ ngây trong veo lóe lên một tia nghi hoặc. 

Nghe tiểu cô nương này nói, Tinh Hồn chân mày nhướng lên, ánh mắt chuyển dời từ hư không sang cô bé, chỉ là hắn không đáp lại. 

- Tiểu ca ca, ngươi hình như đang rất loạn, tà khí quấn thân, nếu như không cẩn thận sẽ bị nhập ma đó.

Tiểu cô nương lại nói tiếp. 

“Nhập ma?”

Gương mặt Tinh Hồn thoáng trầm xuống. Nhập ma sao? Kể từ lúc người trong lòng hắn ngã xuống thì hắn đã chẳng quản đến chuyện nhập ma hay không nhập ma nữa rồi. Thứ hắn quan tâm đến, cũng là ý niệm của hắn, đó chính là hồi sinh lại nàng mà thôi. 

- Tiểu Linh, không được nói bậy. 

Ngồi bên cạnh, có lẽ ông lão cũng phát giác ra được chuyện gì, vội nhắc nhở cô bé một câu, sau đó mới nhìn Tinh Hồn, nói tiếp:

- Tiểu Linh từ nhỏ đi theo lão phu, cầm nghệ tướng thuật thành thói quen, tiểu hữu chớ để ý. 

- Không sao, ta không để ý lắm. 

Thực ra còn một câu nữa hắn muốn nói, đó chính là xác nhận tiểu cô nương gọi là Tiểu Linh nói rất chính xác. 

Bên cạnh Tiểu Linh, ông lão ánh mắt hơi nghiêm lại, trên người ẩn ẩn một tia huyền cơ, lại nói tiếp:

- Bất quá Tiểu Linh nói rất đúng, tiểu hữu sau này hãy cẩn thận, sát khí của tiểu hữu rất mạnh, ngộ nhỡ rơi vào ma chướng, liền tương lai vạn kiếp bất phục. 

- Đa tạ tiền bối quan tâm, nhưng ta tự có tín niệm riêng. Tạm biệt. 

Tinh Hồn thái độ lãnh đạm, nói rồi liền đứng dậy, không quên đặt xuống bàn vài khối linh thạch hạ phẩm, sau đó quay lưng đi lên trên tầng hai, trở về phòng để nghỉ ngơi. 

Ngồi bên dưới, hai ông cháu hành nghề xem thường không có ý định bỏ đi. Thời gian từ từ trôi, ông lão Bạch Ly kể chuyện đã kết thúc, bóng người cũng dần thưa thớt đi. 

Chỉ thấy ông lão Bạch Ly bước về phía bàn hai ông cháu xem tướng đang ngồi, bộ dạng lười nhát ngồi xuống ghế. 

- Thế nào rồi?

Dường như giữa hai bên đã quen biết từ trước, thế nên ông lão Bạch Ly nói chuyện vô cùng tự nhiên. 

- Nhìn không thấu. 

Ông lão miệng nở nụ cười, lắc đầu đáp. 

- Hư Thần tinh nho nhỏ này cũng có người khiến lão ăn mày nhà ngươi nhìn không thấu, hắc hắc… thú vị. 

- Đại Thiên Thế Giới không thiếu điều kỳ dị, ta xem thiên cơ, bất quá cũng chỉ là xem trộm một chút, há dám nói nhìn thấu nhân sinh vạn vật?

Đáp lại câu nói của ông lão Bạch Ly một cách nhàn nhạt thong dong, chỉ là trên gương mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ. 

- Nhưng cũng nói lại, trước giờ lão phu gặp qua nhiều người, chỉ có hai người khiến lão phu cảm thấy không thấu nhất. 

- Lão ăn mày, ngươi muốn nhắc đến hắn?

Sắc mặt ông lão Bạch Ly biến đổi, trong một khoẳng khắc trở nên nghiêm túc. 

Chỉ thấy ông lão xem tướng gật đầu, rồi lại nói tiếp. 

- Cả hai đều rất giống nhau, đều là những kẻ có tướng mệnh Quần Ma. 

- Quần ma hiện, thiên hạ loạn. Ngắn ngủi vài trăm vạn năm lại xuất hiện hai kẻ mang tướng mệnh Quần Ma, Đại Thiên Thế Giới, chỉ sợ ngày sụp đổ không còn xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui