Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 278: Quyết đấu bắt đầu

Trịnh Ngọc Tiêu thân thể đáp lên sàn đấu, ánh mắt nhìn quanh một vòng, có thể nhìn ra được trên gương mặt hắn lộ rõ vẻ kiêu ngạo, dĩ nhiên cho rằng, sàn đấu thứ ba này, phần thắng đã nằm chắc trong tay hắn rồi.

“Đó là Trịnh Ngọc Tiêu à, thực lực quả nhiên bất phàm, hắn xuất hiện như thế nào, chính ta cũng không rõ.”

“Tướng mạo thật rất anh tuấn giống như trong lời đồn à.”

“Vượn Tài bảo điếm xếp Trịnh Ngọc Tiêu chính là người mạnh nhất sàn đấu thứ ba này quả nhiên không sai, vẫn chưa sử dụng đến lôi đình chi lực, thế nhưng đã bộc lộ một cỗ khí thế mạnh mẽ, nhìn xem mấy tên thiên kiêu chi tử kia, ai nấy trong mắt đều xuất hiện một tia úy kỵ.”

“Trịnh Ngọc Tiêu thực lực thật mạnh.”

Đứng trên sàn đấu, bên dưới những người kia bàn tán về mình, tất cả một câu đều lọt vào trong tai Trịnh Ngọc Tiêu cả, chỉ thấy vẻ kiêu ngạo của hắn ngày một rõ rệt hơn, nội tâm đặc biệt ưa thích loại tâng bốc này.

Trông thấy Trịnh Ngọc Tiêu vậy mà xuất hiện một cách lóa mắt, cơ hồ đã hút hết đi hào quang của người khác, mấy tên thiên kiêu chi tử như Cảnh Vũ Thanh, Khang Huy hay Thành Chiến gương mặt trầm xuống, không hẹn mà cùng trừng mắt nhìn Tinh Hồn, bên trong lập lòe sát khí.

Nếu như không phải Tinh Hồn thực lực kém cỏi bị tên hán tử kia suýt chút nữa đánh bay, rốt cuộc lại tạo thành một cái cơ hội để cho Trịnh Ngọc Tiêu làm bàn đạp để cho hắn trở nên nổi bật nhất tại sàn đấu thứ ba này.

Bị mấy tên thiên kiêu chi tử kia nhìn trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Tinh Hồn khẽ lắc đầu, bọn chúng lại quan trọng mặt mũi, danh tiếng đến như vậy.

“Hỗn đản, cút đi chỗ khác, sau khi trận chiến kết thúc, nếu còn để bản công tử nhìn thấy ngươi thì đừng trách bản công tử hạ thủ độc ác.”

Thành Chiến dùng ánh mắt bất thiện trừng trừng Tinh Hồn, đồng thời thả ra uy hiếp khủng bố, tựa hồ như đang vô cùng tức giận.

Sau khi quát Tinh Hồn một câu thì liền bước lên trên sàn đấu, chuẩn bị cho trận chiến của mình.

Mà lại không chỉ riêng gì một mình tên Thành Chiến này, những tên thiên kiêu chi tử khác đều có thái độ y hệt như vậy, trừng mắt nhìn hắn rồi lần lượt đi lên lôi đài.

“Hắc hắc, tiểu tử này cũng thật xuôi xẻo, chỉ đến quan sát cũng bị đám thiên kiêu chi tử kia ghi hận, kỳ này hắn ta thê thảm rồi.”

“Cuộc sống mà, đôi khi nằm yên một chỗ cũng có khả năng bị tai họa rớt xuống đầu.”

“Mà khoang, sao ta nhìn tên này hình như có chút quen mắt, hình như đã nhìn thấy qua ở đâu đó.”

“Ta cũng có cảm giác giống như vậy, nhưng không nhớ ra là đã gặp ở đâu.”

“………”

Trên lôi đài, chín tên thiên kiêu chi tử toàn bộ đều đã tập trung lại, ai nấy đều lộ ra sự kiêu ngạo của riêng mình, không ai chịu thua ai cả, vô hình tạo thành một loại viễn cả rất bắt mắt.

“Khuyên các ngươi một câu, tốt nhất là tự xin đầu hàng, tránh phải tự rước nhục vào thân.”

Trịnh Ngọc Tiêu ánh mắt quét nhìn quanh một vòng, miệng nở một nụ cười tự tin cùng kiêu ngạo, tựa hồ không đặt những người khác vào trong mắt, ngạo nghễ nói một câu.

Trịnh Ngọc Tiêu thiên phú xuất chúng, thực lực cường đại, danh khí cực cao, lại được Vượn Tài bảo điếm đánh giá cao nhất trong sàn đấu này, tự nhiên là có vốn liếng nên mới dám nói thẳng ra.

Ngay lập tức khiến cho vô số thiên kiêu chi tử khác gương mặt xám xịt khó coi, trong miệng hàm răng nghiến lại, sát khí không hề che dấu, ở đây ai không phải thực lực mạnh mẽ, danh chấn một phương, tự nhiên trong lòng có sẵn sự kiêu ngạo, thế nhưng mà bị Trịnh Ngọc Tiêu trong lời nói khinh thị, nếu không phải thời gian vẫn chưa đến, chỉ sợ bọn hắn đã lao lên quyết chiến rồi.

Vẫn còn chưa bắt đầu, thế nhưng mùi vị khốc liệt đã xuất hiện khiến cho đáng khán giả đứng xung quanh càng thêm phấn khích.

“Trịnh Ngọc Tiêu, đừng tưởng được Vượn Tài bảo điếm đánh giá cao thì không đặt người khác vào trong mắt. Ta sẽ khiến ngươi thất bại rất khó coi.”

Trong số đám thiên kiêu chi tử, Thành Chiến thân thể khôi ngô, trong ánh mắt chiến ý nồng đậm nhìn Trịnh Ngọc Tiêu thách thức.

“Thành Chiến, hy vọng ngươi nói được làm được, ha ha ha…”

Không hề sợ hãi uy hiếp, ngược lại còn biểu thị sự khinh thường cao hơn một bậc, Thành Chiến song thủ siết chặt lại, sát khí bộc phát mạnh mẽ khiến cho không gian rung chuyển khe khẽ.

Vừa lúc đó, vị trọng tài của sàn đấu thứ ba này đã xuất hiện.

Khi tiến vào sàn đấu, trọng tài ánh mắt nhìn quanh một vòng, chân mày hơi nhướng lên, bởi vì trên sàn đấu chỉ mới có chín người xuất hiện, vẫn còn thiếu một người nữa.

“Trong vòng mười nhịp thở, nếu người cuối cùng vẫn không chịu xuất hiện thì lập tức bị hủy bỏ tư cách tham dự Tinh Vương Chiến.”

Vị trọng tài này thanh âm nói lớn, bên trong ẩn chứa lực lượng Linh Tiên cảnh giới, nhanh chóng khuếch tán ra đằng xa.

Mấy tên thiên kiêu chi tử kia lúc này mới chợt để ý, nguyên lai vẫn còn một người chưa chịu xuất đầu lộ diện.

“Hừ, muốn trở nên nổi bật đây mà.”

Phương Bác Văn, một trong số những thiên kiêu chi tử thuộc về sàn đấu thứ ba này trong lời nói không giấu được sự khó chịu.

“Ha ha, thời gian cũng chưa tới, để hắn nổi bật một chút cũng không sao. Cuối cùng cũng ôm về thất bại mà thôi, có chăng chỉ khiến cho người ta nhớ lâu hơn một chút.”

Không giống với Phương Bác Văn, Trịnh Ngọc Tiêu thái độ rất thong thả, cho rằng đã nắm chắc chiến thắng trong tay, vậy nên những người khác có làm gì đi chăng nửa, tất cả đều không quan trọng, mà nếu có cũng chỉ là làm nền khiến cho chiến thắng của hắn càng thêm rực rỡ mà thôi.

Đứng trong đám đông, Tinh Hồn lắc đầu, hắn từ đầu chính là người đến sàn đấu này sớm nhất, thế nhưng đầu tiên bị một tên hán tử chặn ngang đường, bản thân còn chưa kịp làm gì thì Trịnh Ngọc Tiêu tự cho mình đúng đắng xuất hiện đánh bay tên hán tử kia, sau đó còn lên mặt dạy dỗ hắn vài câu.

Cuối cùng đến lượt mấy tên thiên kiêu chi tử khác hướng sát khí về phía hắn, nếu như không phải còn tiết kiệm sức lực chiến đấu, có lẽ bọn chúng đã hướng Tinh Hồn xuất thủ.

Đám đông chen lấn, thành ra rốt cuộc từ người đến đầu tiên lại biến thành người xuất hiện cuối cùng, mà trong ý nghĩ của người khác là do hắn cố ý làm ra nữa chứ.

Chỉ là, suy nghĩ của người khác như thế nào, Tinh Hồn từ trước đến giờ chưa hề quan tâm đến.

Nghe thấy trọng tài gọi mình đến, đứng bên trong đám đông, Tinh Hồn thân thủ triển khai, thân thể hóa thành một làn khói mờ ảo rồi chậm rãi tan biến.

“Ủa, cái gì vừa mới chạy qua vậy?”

Làn hơi lạnh bỗng nhiên đập vào mặt một số người, thế nhưng quan sát xung quanh thì không thấy bất kỳ điều gì khác thường cả, không ít người nghĩ rằng bản thân mình đang gặp ảo giác.

Nhưng rồi ngay lập tức, bọn họ cải biến chủ ý suy nghĩ của mình. Bởi vì khi hướng mục nhãn nhìn lên trên sàn đấu, chỉ thấy một bóng đen mờ ảo xuất hiện, sau một giây thì làn khói mờ ấy tan biến, từ bên trong hiện ra một bóng người.

Bóng người đó, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn.

“Vãn bối đã đến.”

Sau khi bước lên sàn đấu, Tinh Hồn hướng trọng tài ôm quyền.

Khi Tinh Hồn xuất hiện, toàn sàn đấu rơi vào im lặng.

Thật không nghĩ đến, người thứ mười xuất hiện bên trên sàn đấu này, chính là người một khắc trước đó được Trịnh Ngọc Tiêu xuất thủ tương trợ, sau đó dùng từ ngữ kiêu ngạo chỉ điểm qua một trận, cũng là người bị tám tên thiên kiêu chi tử khác hướng sát khí vào.

“Chết tiệt, lão tử nhớ ra hắn rồi, hắn chính là kẻ đã chặt đứt một cánh tay của quản lý nhân Kỳ Xà thành Thiết Trụ.”

Ở bên dưới đám khán giả, không biết là người nào vừa mới nói, thế nhưng ngay lập tức tạo thành một viễn cảnh ồn ào.

“Nguyên lai là hắn, chẳng trách tại sao lại thấy quen mặt đến như vậy.”

“Thì ra hắn đến từ sớm, vậy mà có một số người tự cho đúng đắn, lên mặt dạy dỗ người khác.”

“So với Trịnh Ngọc Tiêu thì hắn bị đánh giá thấp hơn, bất quá ta không cho rằng hắn yếu hơn Trịnh Ngọc Tiêu.”

“Hắc hắc, đợi một lát nữa liền biết, ai mới chân chính là kẻ mạnh nhất.”

“………”

Thấy Tinh Hồn hướng mình tạ lỗi, nhưng lấy nhãn quan của mình, vị trọng tài này nhanh chóng minh bạch được nguyên nhân hắn đến trễ, vậy nên lấy khí độ cũng không muốn dò hỏi thêm, liền gật đầu nói.

“Ta nhắc lại quy tắc thêm một lần nữa, không được phép sử dụng các loại ngoại vật như phù lục, đan dược, ám khí… không sử dụng pháp bảo từ cấp bậc trung phẩm linh khí trở lên, nếu như vi phạm, đừng trách ta ra tay độc ác.”

Trọng tài ngữ điệu ngưng trọng nhắc nhở mười người Tinh Hồn, sau khi thấy không ai có ý kiến gì thì liền hô lớn.

“Nếu như không có ai có ý kiến, vậy thì quyết chiến bắt đầu.”

Dứt lời, trọng tài liền bước lui ra khỏi sàn đấu, đồng thời kích hoạt cấm chế đã bố trí từ trước, không gian ầm ầm dao động, bên dưới mặt đất đột nhiên được đẩy lên trên cao, tứ phương bát hướng dựng lên tầng tầng kết giới cực kỳ vững chắc, kết giới này, trừ khi là tiên giả Thiên Tiên cảnh xuất thủ thì mới có khả năng bị hủy diệt.

Nâng sàn đấu trồi lên không trung chính là không muốn xuất hiện những loại biến cố ảnh hưởng ra bên ngoài, để cho khán giả có thể quan sát được trận chiến, Vượn Tài bảo điếm đã tạo ra một loại cấm chế khác có khả năng phản chiếu lại toàn bộ những diễn biến bên trên sàn đấu, vô cùng tiện lợi cho việc quan sát.

Bên dưới sàn đấu, không khí náo nhiệt hưng phấn bắt đầu xuất hiện, âm thanh ồn ào la hét không ngừng vang lên.

“Sàn đấu thứ ba đây rồi.”

Trong đám đông người, bỗng nhiên có một bóng dáng yêu kiều xinh đẹp xuất hiện, đôi mắt đẹp nhìn lên sàn đấu lơ lửng trên không trung, nhìn vào hình ảnh phản chiếu, khi trông thấy bóng dáng Tinh Hồn thì gương mặt nụ cười nở rộ.

Cô gái xinh đẹp này chính là Trần Mộng Dao, nàng đến sàn đấu thứ ba này là để cổ vũ cho Tinh Hồn, chỉ có điều, hắn lại không biết sự tồn tại của nàng bên dưới này, tinh thần toàn bộ tập trung vào trận quyết chiến của mình.

“Có nhất thiết phải vui mừng như thế không?”

Đi bên cạnh Trần Mộng Dao chính là Ngô Đình, mấy ngày nay Trần Mộng Dao tinh thần sa sút, gương mặt lúc nào cũng mang theo một tia u buồn, thế nhưng mới chỉ trông thấy Tinh Hồn từ xa mà lập tức rạng rỡ, Ngô Đình không nhịn được trêu chọc nàng một câu.

“Đâu có, ta khi nào không như vậy.”

Bị Ngô Đình nói trúng tim đen, da mặt Trần Mộng Dao vốn mỏng, thế nên lập tức đỏ lên tận mang tai, bất quá vẫn lắc đầu không chịu thừa nhận.

“Thật không phải?”

Ngô Đình dĩ nhiên không chịu buông tha cho nàng, vẫn tiếp tục trêu chọc.

“Tất nhiên là không phải, ta chỉ đến quan sát một chút mà thôi, tỷ đừng suy nghĩ sâu xa.”

“Ta có nói sâu xa gì sao?”

Ngô Đình che miệng cười mị hoặc một tiếng, nụ cười cùng ánh mắt của nàng càng làm cho Trần Mộng Dao thêm xấu hổ. Thấy nàng ta như vậy, Ngô Đình trong lòng than nhẹ một tiếng, tâm trạng của Trần Mộng Dao tươi tắn hơn dĩ nhiên là tốt, thế nhưng không biết nó kéo dài được bao nhiêu thời gian đây.

“Mà thôi, không nói chuyện đó nữa.”

Nhẹ nhàng ôn nhu lắc đầu, Ngô Đình ánh mắt lại hướng lên trên cao, khẽ nói.

“Sàn đấu thứ ba này, Trịnh Ngọc Tiêu thực lực rất mạnh, có khả năng chính là người sẽ tiến vào vòng tiếp theo.”

“Sẽ không, hắn chắc chắn sẽ giành chiến thắng.”

Trần Mộng Dao nhanh chóng nói, biểu cảm trên mặt thập phần tự tin, thậm chí so với người đang quyết chiến là Tinh Hồn còn muốn tự tin hơn mấy phần.

“Thiếu nữ có tình cảm quả nhiên không dùng được.”

Trước đây từng nghe qua chiến lực của Tinh Hồn, nhưng Ngô Đình lại không cho rằng hắn có khả năng chiến thắng được Trịnh Ngọc Tiêu, chỉ là không muốn khiến cho Trần Mộng Dao mất hứng, vậy nên miệng khẽ than vãn một câu, ánh mắt lại hướng lên trên quan sát trận đấu.

Bên trên sàn đấu, sau khi trọng tài cho bắt đầu, ngay lập tức có người triển khai sức mạnh của bản thân, khí thế đằng đằng như vũ bão.

Trịnh Ngọc Tiêu vẫn đứng yên một chỗ, phong thái ngọc thụ lâm phong, ánh mắt khép hờ, tựa như không quan tâm đến tình huống xung quanh. Bản thân Trịnh Ngọc Tiêu rất kiêu ngạo, vậy nên hắn lười xuất thủ trước.

“Các ngươi có hai lựa chọn, một là tự chiến đấu với nhau, tuyển chọn ra người có thực lực mạnh nhất rồi chiến đấu với ta; hai là tất cả cùng liên thủ, miễn cho ta phải nhọc công.”

Một lời này vô cùng kiệt ngạo, không xem ai ra gì cả.

Tất cả mọi người ở đây, ai không phải thiên kiêu chi tử, vậy mà từ đầu đến cuối, Trịnh Ngọc Tiêu lại không đặt bất kỳ một người nào vào trong mắt cả.

Chọn ra người mạnh nhất? Tất cả cùng liên thủ?

Nói ra câu này, căn bản không cho ai mặt mũi cả.

“Trịnh Ngọc Tiêu, nghĩ bản thân mình là mạnh nhất sao? Đã vậy, ta liền muốn xem thử thực lực ngươi mạnh đến đâu.”

Bên trong sàn đấu, Từ Hưng, một trong số các thiên kiêu chi tử không nhịn được lửa giận, lập tức thi triển ra khí tức hung bạo của mình, trên tay Từ Hưng xuất hiện hai thanh song kiếm, cấp bậc hạ phẩm linh khí, bên trong phát ra sóng nhiệt nóng bức, chỉ thấy Từ Hưng hướng về phía Trịnh Ngọc Tiêu hạ sát thủ.

Thực lực của Từ Hưng này không tồi, thế nhưng trong mắt Trịnh Ngọc Tiêu thì biểu hiện quá mức kém cỏi.

“Quá yếu, khuyên ngươi sau này đừng tự vỗ ngực xưng bốn chữ thiên kiêu chi tử nữa.”

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngạo mạn, Trịnh Ngọc Tiêu nguyên lực vận chuyển, đột ngột xuất ra một chưởng cuồng bạo.

Chỉ thấy chưởng pháp vang ra tiếng nổ tích tách, dĩ nhiên ẩn chứa lực lượng lôi điện, vừa xuất hiện dễ dàng đánh tan kiếm chiêu của Từ Hưng, không những vậy mà còn hướng Từ Hưng mà công kích.

Từ Hưng biến sắc, hắn vừa rồi xuất thủ toàn lực, vậy mà bị Trịnh Ngọc Tiêu dễ dàng hủy diệt, không những vậy, uy lực chưởng pháp không hề suy yếu, gương mặt Từ Hưng cực kỳ khó coi, trong mắt lộ ra một tia kinh hoảng, hắn muốn tránh né, thế nhưng lại không kịp lúc, bị lôi chưởng kia giáng thẳng vào người, miệng hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu, thân thể ngã đập vào kết giới, sau đó ngã xuống, trực tiếp ngất đi.

“Từ Hưng, loại.”

Trịnh Ngọc Tiêu đó vẫn là thủ hạ lưu tình, chỉ đánh trọng thương Từ Hưng chứ không hạ sát thủ, bằng không giờ phút này, Từ Hưng đã là một cái xác lạnh.

Trông thấy Từ Hưng mất đi năng lực chiến đấu, trọng tài đứng bên ngoài lãnh đạm hô một tiếng, sau đó sử dụng thủ đoạn kéo Từ Hưng ra khỏi sàn đấu.

Chiến bại chỉ trong một chiêu, không biết sau khi tỉnh lại, Từ Hưng sẽ có cảm giác như thế nào đây. Có trách, có lẽ cũng chỉ biết trách Trịnh Ngọc Tiêu thực lực quá cường hãn mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui