Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Long chi nhất tộc được thế nhân tôn sùng khí vận hưng thịnh, chỉ là thế gian nào có sự hoàn mỹ vô khuyết, long tộc tự nhiên cũng như vậy. 

Bản tính của long tộc vô cùng dâm tà, thậm chí truyền xuống á long chi tộc đồng dạng bản tính này không hề thay đổi, có thể nói thế gian này long xưng dâm tà đứng thứ hai thì chẳng ai dám vỗ ngực tự xưng thứ nhất. 

Long tộc huyết thống càng thuần chủng thì bản tính này càng thêm mạnh mẽ, nó ăn sâu vào trong huyết quản của mỗi đầu long chủng, trừ khi có huyết thống mạnh hơn mới có khả năng trấn áp bản năng này lại, hoặc là bản thân tu vi vô cùng mạnh mẽ, bằng không gần như không có khả năng chống lại được loại bản năng nguyên thủy này. 

“Tám đời tổ tiên ơi, lần này bổn long chết chắc rồi, kỳ này bị hắn lột da làm đế lót giày mất.”

Tiểu Ứng Long tâm trạng vô cùng hốt hoảng, nghĩ đến viễn cảnh Tinh Hồn nổi khùng lên cũng đủ khiến nó lạnh sống lưng.

Tiếp xúc với Tinh Hồn một đoạn thời gian, tính cách Tinh Hồn, Tiểu Ứng Long cũng hiểu được, tên gia hỏa này đối với sắc dục một chút cũng không có hứng thú, nữ nhân do dù đẹp đến mức nghiêng thành đổ nước, hồn nhan họa thủy trong mắt hắn so với một khối thịt di động chẳng co bao nhiêu khác biệt. 

Thiết nghĩ bên trong có nguyên nhân sâu xa, mà bây giờ Tinh Hồn bởi vì duyên cớ long huyết mà bản năng nguyên thủy bị kích động, không biết hắn sẽ biến thành dạng gì đây.

“Không tốt, phải mau đi cảnh báo hắn.”

Tiểu Ứng Long cấp tốc chạy đến không gian mật thất, nhưng còn chưa tiến vào thì bên trong đã vang ra một tiếng gầm đáng sợ. 

“Chết tiệt, hắn đã hấp thu long huyết, bây giờ có lẽ bản tính dâm tà của hắn bắt đầu trỗi dậy rồi, làm thế nào bây giờ, ở đây lại không có nữ nhân để hắn phát tiết…”

“…”

Bản năng nguyên thủy vô cùng đáng sợ, bình thường sử dụng xuân dược đã biến người ta thành một con người khác, mà Tinh Hồn lại đang bị kích động bởi long huyết nữa, nếu không được phát tiết, chỉ sợ sẽ phát điên mà chết. 

Nghĩ đến không có nữ nhân để phát tiết, trong một giây thoáng qua, Tiểu Ứng Long thân thể ngây ra, bất giác trong đầu nó xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ, chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy rùng mình.

“Không… không có nữ nhân. Có khi nào, mẹ kiếp, không thể có chuyện đó. Mà khoan, trên đời này chuyện quái gì cũng xảy ra được, hắn đang bị ý chí dâm tà xâm chiếm thần trí, nam nữ hay súc sinh cũng không phân biệt nỗi, ngộ nhỡ hắn bắt mình lại rồi phát tiết thì…”

Vốn dĩ định phá cửa xông vào, xem thử có thể giúp được gì cho Tinh Hồn hay không, thế nhưng trong một giây phút thoáng qua, Tiểu Ứng Long bước chân liền thụt lùi lại.

Nhìn gương mặt của nó tràn ngập sự mâu thuẫn, nửa muốn xông vào, nữa lại không muốn. 

“Không tốt, bổn long không muốn là đầu ứng long đầu tiên bị một tên đực thông chết, sau này biết đường nào nhìn mặt mấy lão long tổ tiên.”

Rốt cuộc đã thông suốt suy nghĩ, Tiểu Ứng Long đứng thẳng người, trên gương mặt béo tròn xuất hiện một cỗ bi tráng. 

“Tinh Hồn, bổn long không phải không muốn giúp ngươi, nhưng tình thế ép buộc, đừng trách bổn long. Ngươi yên tâm, nếu ngộ nhỡ ngươi xảy ra việc gì, tài sản của ngươi cứ để cho bổn long bảo quản, đồng thời cũng tìm một vị trí đẹp giúp ngươi yên vị. Tự lo đi nhé.”

Dứt lời, Tiểu Ứng Long lại vắt giò lên cổ mà chạy, tìm một chỗ nào đó thật bí mật để ẩn trốn.

Bên trong mật thất, thân thể Tinh Hồn mồ hôi túa ra như mưa, hơi thở hỗn loạn, đôi mắt điên cuồng không còn giữ được sự minh mẫn hoàn toàn như lúc trước nữa. 

Chỉ cảm thấy bên trong cơ thể bị một loại nhiệt khí nóng rực như muốn đốt cháy thân thể của hắn. 

Thần trí của hắn vẫn chưa hoàn toàn bị đánh mất, hắn biết, loại nhiệt khí đó chính là do bản năng nguyên thủy – dục vọng mà sinh ra. 

Long tính dâm tà, Tiểu Ứng Long lại chính là viễn cổ ứng long thuần chủng huyết mạnh, bản năng nguyên thủy này của nó lại càng thêm khủng bố, Tinh Hồn hắn nhờ vào ý chí cường đại mới giữ lại được một tia thần trí, nếu không chỉ sợ giờ phút này hắn liền phát điên lên rồi. 

Bất quá, tia thần trí cuối cùng này lại quá yếu ớt, nếu như không có khả năng hóa giải, chỉ sợ hắn liền bạo thể mà chết. 

“Không kiếp, chỉ là bản năng nguyên thủy, ta không tin ngươi có thể đoạt xá được thần trí của ta.”

Tinh Hồn gầm lớn một tiếng, nhưng cho dù ý chí của hắn cường đại đến cỡ nào đi nữa, hắn cũng không thể thoát khỏi việc bị dục vong xâm chiếm thần trí. 

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Kỳ Xà thành, những trận đấu quần chiến vẫn tiếp tục được diễn ra. 

Tại bên ngoài tòa phủ đệ của Tinh Hồn, một bóng dáng xinh đẹp đột nhiên hiện ra, chính là nữ tử tên gọi là Nhược Tình, người trước đây làm tiểu tình nhân bên cạnh Thiết Trụ. 

Sau khi Thiết Trụ thất bại thảm hại dưới kiếm của Tinh Hồn, lại bị Lục Phong lợi dụng chức quyền, đem Thiết Trụ phế bỏ rồi tống khứ khỏi Kỳ Xà thành, mặc kệ sống chết. 

Nữ tử gọi là Nhược Tình này dĩ nhiên lập tức rời bỏ khỏi Thiết Trụ.

Lại nói đến, nàng ta với Tinh Hồn cũng có một đoạn thời gian ngắn ngủi nhận biết nhau, chỉ là đoạn thời gian đó lại không mấy tốt đẹp. 

Thời điểm nhìn thấy Tinh Hồn, nàng lập tức nhận ra hắn ngay, bởi vì hắn trước đây từng suýt chút nữa đem nàng giết chết. Nếu không phải sư tỷ của nàng là Hồng Liên trên người có đồ vật hộ mệnh, chỉ sợ bây giờ nàng đã không xuất hiện ở đây. 

Tà Âm tông là môn phái rất đặc biệt, kỳ thực mang danh nghĩa tông phái, thế nhưng theo như Nhược Tình được biết thì Tà Âm tông nằm ở Phi Lan châu chỉ là một phân bộ của Tà Âm tông thật sự, về phần tổng bộ rốt cuộc nằm ở đâu, với địa vị cùng thực lực hiện tại thì còn xa xa mới được biết đến.

Tà Âm tông chuyên thu nhận nữ tử, sau khi trải qua huấn luyện bồi dưỡng thì liền được gả cho một vị tiên giả có thực lực mạnh mẽ, bối phận siêu việt nào đó. Tuy tại Phi Lan châu, Tà Âm tông chỉ là một môn phái nhỏ bé, thế nhưng kỳ thực địa vị siêu viễn, mạnh mẽ như Thiên Kiếm tông cũng không nguyện ý đi trêu chọc. 

Có người từng suy nghĩ rằng, nếu muốn, kỳ thực Tà Âm tông trở thành môn phái mạnh mẽ ngang hàng với Thiên Kiếm tông không phải là không có khả năng.

Quay trở lại vấn đề hiện tại, ngày đó suýt chết dưới ma trảo của Tinh Hồn, phản hồi Tà Âm tông, tính cách của Nhược Tình lập tức cải biến rất lớn, không còn nhút nhát như trước nữa. 

Tuế nguyệt trăm năm, dưới sự hướng dẫn chỉ điểm của trưởng bối bên trong Tà Âm tông, Nhược Tình không những trở thành một nữ tử tuyệt sắc hạng nhất, mà còn tràn ngập phong tình, khiến cho người khác nhìn thấy liền muốn hảo hảo nuông chiều.

Bởi vậy, cho dù là Thiết Trụ cũng không có thoát khỏi sự mê hoặc của nàng. 

Thiết Trụ cũng coi như là một nhân vật có danh khí, đáng tiếc bây giờ đã biến thành phế nhân, nàng cũng chẳng rỗi hơi đi quan tâm đến một tên phế nhân làm gì. 

Thông qua tin tức tình báo của Tà Âm tông, Nhược Tình nhanh chóng biết được nơi ở của Tinh Hồn hiện tại, chính là tòa phủ đệ này. Nàng đến tìm hắn, dĩ nhiên chính là muốn mang tâm tư báo thù, ngày đó suýt mất mạng đã khiến nàng khắc cốt ghi tâm, giờ đã gặp lại, còn muốn bỏ qua sao?

“Cô nương, nơi này không thể đi vào được.”

Trông thấy Nhược Tình muốn hướng vào trong, một gã canh cổng hạ giọng nói. 

“Vị tiểu ca này, tiểu nữ muốn tìm chủ nhân của tòa phủ đệ, phiền tiểu ca thông báo một tiếng.”

Bị ngăn cản, Nhược Tình không giận dỗi, ngược lại trên đôi môi hồng xuất hiện một nụ cười mê hoặc, không cần sử dụng đến mị thuật, chỉ riêng sức hấp dẫn phong tình từ cơ thể tuyệt mỹ của nàng cũng đủ khiến cho hai tên canh gác hô hấp không yên. 

“Xin lỗi, chủ nhân đã truyền lệnh, không cho phép bị làm phiền.”

Nếu bình thường, có lẽ hai tên canh cổng này đã xuất thủ trục người, chỉ là do Nhược Tình quá mức phong tình hấp dẫn, thế nên liền sinh ra sự thương hoa tiếc ngọc mà khuyên nàng rời khỏi.

“Vậy ư.”

Nhược Tình trong mắt lóe lên một vệt tinh quang, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào bên trong phủ đệ, sâu bên trong xuất hiện một tia sát cơ. 

Đột nhiên Nhược Tình xoay người lại, chỉ một cái hành động xoay người, ngắm nhìn tấm lưng như bạch ngọc ẩn đằng sau lớp áo gấm mỏng manh kia, gương mặt hai tên gác cổng nóng rực lên, chỉ hận không thể trực tiếp xông đến mạnh mẽ chà đạp. 

“Muốn cản ta, hai vị tiểu ca thật lạnh lùng.”

Thanh âm Nhược Tình vang lên, tràn đầy ai oán u buồn, hai tên gác cổng còn chưa kịp hiểu ra thì bỗng nhiên đầu óc trong giây lát bị choáng váng mơ hồ, phản phất như trời đất đảo lộn. 

“Chuyện gì?”

Giật mình tỉnh ngộ, tinh thần lập tức ngưng trọng nhìn xung quanh, bỗng nhiên phát hiện bên ngoài ngoại trừ hai người bọn họ ra thì không còn người nào khác.

“Vừa rồi, rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Sao ta thấy đầu óc hơi mơ hồ.”

Một tên gác cổng bỗng nói. 

“Ngươi cũng thấy như vậy là, ta còn tưởng là ta vừa mới gặp ảo giác nữa chứ.” 

Nhìn gương mặt không khỏi ngốc trệ ra, cũng thật đáng thương hai tên gác cổng này, bọn hắn đã bị Nhược Tình sử dụng mị công làm cho đầu óc ngu muội, trong một giây ngắn ngủi liền xông vào bên trong, để lại bên ngoài không gian còn sót lại một mùi hương nhàn nhạt quyến rũ. 

Bên trong phủ đệ hoàn toàn không một bóng người, do Tinh Hồn ưa thích sự yên tĩnh, không muốn bị người khác làm phiền, thế nên người làm ở đây đã bị hắn cho thôi việc hết, chỉ để lại hai tên gác cổng mà thôi. 

Nhược Tình bóng dáng yêu kiều, ban đầu cẩn thận quan sát tình huống, thế nhưng mãi không có một người nào, nàng mới thu lại một chút cảnh giác. 

Trước khi đến đây, nàng đã thu thập được thông tin hữu ích về Tinh Hồn, biết được người này khá kỹ tính, vậy nên càng phải thêm cẩn thận hơn nữa. 

“Hắn ở đâu được?”

Tìm mãi nhưng không hề thấy bóng dáng Tinh Hồn ở đâu trong tòa phủ đệ, tựa hồ như hắn đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy. 

Nhược Tình đôi chân mày như liễu hơi nhướng lên, chỉ là trong khoảng khắc đó, nàng nghe thấy được một hơi thở hỗn loạn. 

“Hơi thở này… chính là hắn, ở đó.”

Không biết bằng cách nào mà Tinh Hồn thoát ẩn thoát hiện như một bóng ma, nhưng không suy nghĩ nhiều, sau khi che dấu khí tức cẩn thận, trên tay cầm ra một thanh chủy thủ sắc nhọn, Nhược Tình cẩn thận di chuyển về phía căn phòng, nơi phát ra âm thanh tiếng thở hỗn loạn. 

Dĩ nhiên, nàng đang ôm ý định giết chết hắn. Thế nhưng, khi nàng còn chưa kịp di chuyển đến gần thì bỗng từ ben trong căn phòng xuất hiện một lực lượng hấp dẫn thần bí, lực lượn hấp dẫn này cực kỳ mạnh mẽ, lại xuất hiện bất chợt khiến cho Nhược Tình giật nảy mình.

“Không tốt, bị hắn phát hiện.”

Nhược Tình cả kinh, nàng vốn rất tự tin với khả năng che dấu khí tức của mình, thế nhưng không ngờ lại bị Tinh Hồn phát hiện, trong lòng vô cùng chấn kinh. 

Càng đáng sợ hơn đó chính là dù nàng toàn lực chống đỡ lực lượng hấp dẫn kia, thế nhưng cho dù có phản ứng cách nào đi nữa cũng không thể phản kháng lại, thân thể mảnh mai từ trên cao như bị một bàn tay vô hình kéo vào.

“Đừng hòng bắt được.”

Mặc dù thân lâm vào tình thế nguy hiểm, thế nhưng từng trải qua huấn luyện khốc liệt bên trong Tà Âm tông, Nhược Tình phản ứng tình hình rất tốt, nếu đã không chạy thoát, vậy thì thuận theo lực lượng hấp dẫn này công kích ngược lại. 

Bất quá, nàng còn chưa kịp làm chuyện đó thì từ bên trong vách tường, một bàn tay đột ngột phá vỡ bức tường thò ra, mạnh mẽ thô bạo chụp lấy chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp của nàng lôi vào bên trong. 

Một tiếng rên dễ nghe vang lên, gương mặt Nhược Tình thoáng chốc tái nhợt, nàng cảm nhận được một sức mạnh vô cùng khủng bố áp chế nàng xuống, thân thể bị một luồng khí lạnh xâm nhập, luồng khí lạnh này rất bá đạo khiến cho Nhược Tình vô lực chống đỡ, nguyên lực một giây sau đó bị phong bế hoàn toàn.

Bàn tay thô bạo đó lôi nàng vào bên trong rồi ném lên chiến giường, Nhược Tình còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bỗng nhiên một bóng người xuất hiện phía trên, đem thân thể của nàng khóa chặt lại.

“Tên sắc lang, ngươi dám…”

Bây giờ dù là kẻ ngốc cũng biết được, dĩ nhiên là có người đang muốn hãm hiếp nàng. Biểu tình của nàng vừa giận vừa sợ, bản thân tìm kẻ thù phục hận, thế nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị đối phương bắt giữ rồi hãm hiếp. Nàng vừa giận vừa sợ, nàng cho đến bây giờ, tuy rằng thân mật với rất nhiều nam nhân, nhưng mà chưa từng trải qua ân ái nam nữ, vẫn còn là một thân xử nữ. 

Trong lòng nàng tâm niệm, chỉ có nam nhân xuất chúng nhất mới có khả năng chân chính trở thành đạo lữ của mình. Thế nhưng nguyện vọng còn chưa thành đã bị kẻ thù cưỡng hiếp, trong đôi mắt đẹp trở nên ẩm ướt, nước mắt lăn xuống, miệng chuẩn bị nguyền rủa thì đã bị chặn họng bởi một đôi huyết nhãn đáng sợ. 

Một cảm giác nguy hiểm tính mạng khiến cho Nhược Tình ngay lập tức im miệng lại, chỉ biết nuốt xuống uất ức ở trong lòng. 

Người bắt giữ nàng, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn. 

Hắn sau khi bị dục niệm chiếm hữu thần trí, thế là liền thoát khỏi không gian mật thất Thần Thiết môn trở ra bên ngoài, có lẽ bởi vì bị dục niệm mách bảo, vậy nên hắn đã phát hiện ra Nhược Tình đang ẩn nấp gần đó. 

Trong vô thức, Tinh Hồn sử dụng năng lực của Thôn Phệ Tiên Phù, đem Nhược Tình từ đằng xa hút tới, sau đó lại sử dụng âm tà sát khí đem phong bế nguyên lực của nàng lại, biến Nhược Tình trở thành một nữ tử phàm nhân, vô pháp chống cự. 

Hắn bây giờ cực kỳ đáng sợ, là một đầu mãnh lang bị dục niệm chiếm hữu.

Bàn tay mạnh mẽ chụp lấy lớp y phục ở bên ngoài, sau đó mạnh mẽ xé rách, không để sót lại bất kỳ một mảnh vãi che thân nào, để lộ ra bên trong một cơ thể hoàn mỹ vô khuyết. Làn da trắng trẻo mịn màng, hai ngọn bình phong vừa lớn vừa căn tròn, lại rất ư mềm mại, bụng phẳng lì không một nếp gấp, lại phía bên dưới kia càng thêm hấp dẫn, có lẽ do công pháp tu luyện khiến cho từng tấc da thịt của nàng đều trở nên mị hoặc vô cùng, chỉ cần liếc một liền cảm thấy thân dưới nóng lên, lại thêm mùi hương cơ thể nhẹ nhàng quyến rũ, trông thấy và cảm nhận từng trận phong tình từ cơ thể nàng, trái tim bên trong lồng ngực hắn đập lên liên hồi. 

Nếu là người khác, chỉ sợ đã ngay lập tức hung hăng chà đạp, thế nhưng Tinh Hồn thân thể vẫn còn chưa động, miệng nghiến chặt phát ra thanh âm két két nhức tai, gương mặt ngập tràn mâu thuẫn, tựa hồ trong đầu đang đấu tranh tâm lí. 

“Hắn bị làm sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui