Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Con chó con này, đích thị chính là Tiểu Ứng Long, được đại mỹ nhân ôm bế vào người, với bản tính của nó như thế nào chịu ngồi yên một chỗ, đầu thì gối vào đôi bình phong từ lo vừa mềm mại, hai lỗ mũi nở to ra hết cỡ, chậm rãi tận hưởng hương thơm ngọt ngào quyến rũ từ thân thể Tào Tuyết Dương, hai bàn tay cũng không chịu để yên, lợi dụng lúc Tào Tuyết Dương sơ hở mà sờ soạt. 

Trong mắt của Tào Tuyết Dương, Tiểu Ứng Long vô cùng dễ thương, mỗi lần nàng nhìn nó là nó liền dùng đôi mắt long lanh nhìn lại nàng, đáng yêu hết nấc, nhưng nàng nào biết, đằng sau gương mặt ngây thơ như thiên thần là một con dâm long? 

“Chúc mừng nhị sư tỷ chiến thắng trở về, ủa mà… con chó con này ở đâu ra thế?” Trông thấy Tào Tuyết Dương, Lục Phong biểu cảm tươi cười, ôm quyền chúc mừng, đột nhiên nhìn thấy trên tay Tào Tuyết Dương đang ôm một con chó con béo tròn, không nhịn được liền hỏi.

Tiểu Ứng Long nghe thấy, trong ánh mắt hiện lên một tia lửa giận, trong bụng thầm mắng: “Chó bà nội ngươi, bổn long anh minh thần tuấn, ngọc thụ lâm phong, chỗ nào giống mấy con tiểu cẩu hạ đẳng.” Bất quá, lúc này đang ở trong vòng tay, được Tào Tuyết Dương cưng nựng như trứng mỏng, vậy nên Tiểu Ứng Long trong bụng tạm thời chỉ ghi nhớ kỹ gương mặt của Lục Phong, đợi sau này có cơ hội liền hố tên nhóc con này một phá cho biết mặt. 

Nghe Lục Phong hỏi, Tào Tuyết Dương vừa nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Ứng Long, gương mặt kiều mị lộ ra sự ưa thích, mỉm cười phong tình nói: “Lúc từ sàn đấu đi xuống, ta vô tình nhìn thấy nó ở một góc tường, trông giống như bị lạc chủ, vì vậy mới bắt nó lại.” 

“Ra là vậy, mà sao đệ cứ thấy con chó này hơi là lạ…” Lục Phong gật đầu, ánh mắt lại nhìn kỹ Tiểu Ứng Long, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, cảm thấy có gì đó rất không đúng ở đây.

“Ta cũng thấy vậy, chắc có lẽ là một loại dị thú thuộc về lang tộc biến dị nên mới bị trụi lông, sau này lớn lên có lẽ sẽ khác biệt.” Vừa nói, Tào Tuyết Dương hai bàn tay ngọc nhẹ nhàng ôm bụng Tiểu Ứng Long giơ lên phía trước, trong mắt nàng lúc này Tiểu Ứng Long như một báu vật sáng lấp lánh không gì sánh được, yêu thích cực kỳ, đôi môi nở nụ cười tuyệt đẹp, trong ánh mắt thoáng qua một tia chờ mong, thanh âm tiếp tục: “Bất quá, nếu như nó cứ mãi như thế này thì tốt quá.” 

Dứt lời, Tào Tuyết Dương liền đưa sát Tiểu Ứng Long áp vào mặt, rồi sau đó đặt đôi môi mềm hôn lên gương mặt béo tròn đầy mỡ của nó. 

Được mỹ nữ hôn lên mặt, Tiểu Ứng Long trong bụng tràn ngập sự đắc ý, bỗng nhiên nó liếc mắt nhìn Lục Phong đối diện, trên gương mặt bỗng nhiên nở nụ cười dâm tà khiêu khích, để lộ hàm răng sáng bóng, đồng thời bàn tay giơ lên, bàn tay nắm lại chỉ để lại ngón giữa hướng về phía Lục Phong, tựa như muốn nói: “Ngươi cảm thấy lạ thì mặc kệ mi, có ngon thì nhào vô kiếm ăn.”

Lục Phong gương mặt tối sầm xuống, rốt cuộc nó cũng biết được cảm giác kỳ lạ này ở đâu rồi, nguyên lai thì ra là một con chó con cực kỳ dâm đãng, lại còn biết khiêu khích người ta nữa. 

“Nhị sư tỷ, con chó con này có vấn đề.” Lục Phong bất ngờ hô lên một tiếng, dĩ nhiên là Tào Tuyết Dương đang bị Tiểu Ứng Long dâm tà lợi dụng, vì vậy Lục Phong quyết không bỏ qua. 

“Có vấn đề? Tứ sư đệ, ta cảm thấy đệ mới có vấn đề đó.” Đôi chân mày như liễu nhướng lên.

Trong lòng Lục Phong than vãn một tiếng, Tào Tuyết Dương cơ hồ đã bị Tiểu Ứng Long mê hoặc mất tiêu rồi, nhìn phản ứng như vậy là đủ biết. 

“Nhị sư tỷ, hay là cho ta mượn ôm nó một chút, chỉ một chút thôi, ta lập tức trả lại cho tỷ ngay.” Lục Phong cười trừ một tiếng, sau đó nói.

“Thực sự sẽ không làm gì nó?” Tào Tuyết Dương hơi ôm chặt Tiểu Ứng Long vào trong người, lườm mắt nhìn Lục Phong, bên trong lộ ra sự nghi ngờ. 

Chỉ thấy Lục Phong ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, sư tỷ yên tâm, ta tuyệt đối không có ý đồ xấu.” 

Mặc dù vẫn hơi nghi ngờ, thế nhưng Tào Tuyết Dương vẫn đưa Tiểu Ứng Long cho Lục Phong mượn. 

Tiểu Ứng Long lúc đầu định phản ứng, thế nhưng trong đầu lóe lên một tia linh quang, thầm nghĩ đây không phải chính là một cơ hội rất tốt để cho Lục Phong một trận nhớ đời vì cái tội vô lễ với mình sao? Thế là Tiểu Ứng Long làm ra bộ dạng thành thành thật thật, mặc cho Tào Tuyết Dương đưa cho Lục Phong quan sát. 

Dĩ nhiên Tào Tuyết Dương sẽ không nghĩ nhiều, nhưng Lục Phong thì lại cảm thấy có gì đó không bình thường đang diễn ra, nhưng không bình thường ở chỗ nào thì hắn không phát giác ra được. 

Nhận lấy Tiểu Ứng Long ôm tới gần quan sát, bỗng nhiên gương mặt của Lục Phong cơ mặt giật giật, trong mắt lộ ra một tia kinh biến, chỉ thấy Tiểu Ứng Long đang nhìn hắn bằng một ánh mắt hình viên đạn, lập lòe hắc quang, gương mặt tối sầm gian trá, miệng cười tà dị. 

Lục Phong trong bụng than không tốt, chỉ sợ sắp có biến xảy ra, chỉ hận lúc này không thể đem Tiểu Ứng Long ném vứt ra ngoài, chỉ đáng tiếc Tào Tuyết Dương đang nhìn hắn chằm chằm, chỉ sợ hắn chỉ cần có hành động xấu với Tiểu Ứng Long thôi là nàng liền đem hắn đánh thành đầu heo. 

Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán của hắn, Tiểu Ứng Long sau khi rơi vào tay Lục Phong, đột nhiên nó rên lên một tiếng bi thương, âm thanh vô cùng thảm thiết, tựa như bị người ta mổ bụng thọc huyết vậy, mặc dù Lục Phong không hề làm gì nó cả. 

“Ẳng ẳng ẳng…” Nếu đã bị gọi là chó thì cứ bắt chước làm chó một phen, nhìn vậy thôi chứ độ mặt dày, lưu manh và đê tiện thì Lục Phong phải gọi Tiểu Ứng Long bằng cụ cố tổ. 

Lục Phong biến sắc, cơ thể ngây ra, tựa như biến thành tượng đá, miệng nở nụ cười khó coi, chỉ sợ tai họa rớt xuống đầu rồi. 

“Lục… Phong…” Âm thanh tràn ngập băng lãnh vang lên, đem danh tự của Lục Phong kéo dài, chỉ thấy trong không gian ngập tràn mùi vị thuốc súng, sát khí xung thiên, Lục Phong chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sóng lưng, phen này thảm rồi. 

“Đợi, đợi dã, đệ không có làm gì nó hết, là nó cố ý…” Không cam tâm, trong bụng thầm nguyền rủa đồ con chó vừa dâm vừa đê tiện, sao trên đời lại có một con chó xấu tính đến như vậy cơ chứ, miệng đồng thời giải thích, nhìn thái độ của Tào Tuyết Dương, phen này không đánh hắn thành đầu heo mới là chuyện lạ. 

Lợi dụng một giây Lục Phong sơ sẩy, Tiểu Ứng Long với bản lĩnh của nó liền thoát khỏi tay Lục Phong, cố tình tự ngã xuống đất một tiếng thật kêu, kế tiếp không ngừng lăn qua lăn lại, miệng rên ẳng ẳng, nhìn Lục Phong bằng đôi mắt ngây thơ như đang hỏi vì sao lại đối xử tàn nhẫn với nó, rồi lại nhìn sang Tào Tuyết Dương một cách tràn ngập bi ai. 

Bất quá, bi ai lúc này không ai khác ngoài Lục Phong. Diễn xuất của Tiểu Ứng Long thật sự quá mức xuất sắc, giống như đã được chui rèn một cách thuần thục, không sơ hở vào đâu được. Lục Phong lúc này miệng muốn thổ huyết, sao có thể đê tiện đến mức đó, này chính là muốn hố người khác à, giết người không cần đao kiếm.

Đang tức giận, trông thấy cảnh tượng này, Tào Tuyết Dương tức giận như nhân đôi lên, hai bàn tay chụm lại trước mặt, âm thanh bẻ ngón tay vang lên, lọt vào tai Lục Phong chẳng khác gì âm thanh tiếng gọi tử thần. 

“Nhị sư tỷ, không phải, thực sự không phải như những gì sư tỷ nghĩ, ta bị oan…” Lục Phong hoảng sợ, gương mặt tái nhợt, vội xua tay giải thích, nó chỉ hận tại sao lại đi chọc một con chó con ranh ma kia để tự rước xuôi xẻo vào người. 

Hắn muốn giải thích, nhưng Tiểu Ứng Long chỉ đơn giản là rên rỉ nhè nhẹ một tiếng, thế là bao nhiêu công sức giải thích của Lục Phong liền đổ sông đổ bể cả. 

Quá uất hận, Lục Phong triệt để không biết nói gì. 

“Đê tiện.” Trong đầu Lục Phong hiện lên hai chữ. 

Còn Tiểu Ứng Long, nó lúc này trong bụng tràn ngập vui sướng, chỉ hận không thể cười phá lên một trận cho thống khoái, này thì đi chọc vào ông, ông cho mi nếm mùi lợi hại. 

Không cần phải tự mình động tay, ngồi một bên uống trà ăn bánh xem kịch vẫn là nhân sinh thống khoái hơn, cảm giác đi hố người khác mà người khác không làm gì được mình quả thiệt sướng rên người. 

Ở bên ngoài hành lang, bóng dáng Tinh Hồn xuất hiện, bỗng nhiên phía trước vang vọng ra âm thanh đánh nhau, lại có tiếng hét thảm, cầu xin tha thứ. Tinh Hồn chân mày nhướng lên, âm thanh này, không phải là của Lục Phong sao? Tên gia hỏa trong ấn tượng của hắn khá bản lĩnh, thế nhưng lại có người để hắn chịu thiệt thòi?

Nghĩ vậy, cước bộ Tinh Hồn gia tăng đi đến trước lối ra vào, đập vào mắt hắn là một cảnh tượng bi thảm khó coi, chỉ thấy Lục Phong đầu tóc tán loạn, gương mặt sưng húp, nhìn rất tàn tạ, mà hung thủ lại chính là Tào Tuyết Dương. 

“Tinh Hồn, cứu mạng.” Trông thấy Tinh Hồn, Lục Phong như nhặt được một cọng cỏ cứu mạng, bộ dạng thảm hại giơ tay cầu cứu. 

Thế nhưng đã bị Tào Tuyết Dương chặn ngang, Tào Tuyết Dương nụ cười tuyệt đẹp nở rộ, cười híp mắt lại nhìn Tinh Hồn, phát phất ánh sáng bao phủ thấy gương mặt kiều diễm của nàng, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu hỏi. 

“Tiểu sư đệ, có việc gì không?” 

Tinh Hồn đứng ngây ra, nhìn Lục Phong như vậy, không cần nghĩ cũng biết tên gia hỏa này đi chọc giận Tào Tuyết Dương rồi, vì vậy mới bị đánh thành bộ dạng cha mẹ nhận không ra. 

Tinh Hồn cũng không muốn bị Lục Phong kéo vào vũng bùn đen, gương mặt thản nhiên đáp: “Nhị sư tỷ, chiến thắng trở về càng thêm lộng lẫy kiều diễm mấy phần. Sư tỷ cứ việc làm chuyện của mình, ta không nhìn thấy gì hết.” 

Lục Phong triệt để chết lặng, trên lưng như bị ghim vào mấy mũi kiếm. “Không nghĩa khí.”

Còn Tào Tuyết Dương, nàng tươi cười gật đầu, biểu cảm tựa như rất hài lòng. “Tiểu sư đệ cứ ngồi chơi quan sát, sư tỷ bận chút việc.” 

“Sư tỷ cứ tự nhiên, không cần để ý đến ta.” 

Nói rồi, Tinh Hồn định xoay người rời đi thì bỗng nhiên nhìn thấy một cái dáng dấp tròn tròn quen thuộc, chính là Tiểu Ứng Long. Hắn ngày hôm nay thả ra nó, để cho nó tự do sinh hoạt tại Kỳ Xà thành, nhưng như thế nào lại xuất hiện ở đây. 

Bỗng nhiên trong đầu sáng lên một đạo linh quang, hắn nhìn Tào Tuyết Dương, rồi lại nhìn Lục Phong, cuối cùng nhìn Tiểu Ứng Long đang vẫy tay với hắn nở nụ cười đắc ý thì liền biết được nguyên nhân Lục Phong trở nên thê thảm như vậy, nhất định là bị con rồng mập đê tiện này hố một trận đây mà. 

Bị Tinh Hồn nhìn bằng ánh mắt đó, Tiểu Ứng Long chột dạ, quay mặt nhìn đi chỗ khác, miệng chu lên huýt sáo, biểu cảm cứ như mọi chuyện không liên quan gì đến bổn long cả. 

Lắc đầu, Tinh Hồn bước tới, thò tay ôm lấy Tiểu Ứng Long rồi đặt lên vai mình. Đối với Lục Phong, Tiểu Ứng Long không chút úy kỵ lừa hắn một trận, nhưng với Tinh Hồn, Tiểu Ứng Long lại không dám làm chuyện xấu, bởi nó biết sát tinh này rất lãnh huyết, cho nó mười lá gan cũng không dám hố tên sát tinh này. 

Trông thấy Tiểu Ứng Long thái độ thành thành thật thật ngồi trên vai Tinh Hồn, thoạt trông như đã quen thuộc chuyện này, Tào Tuyết Dương mắt lộ vẻ ngạc nhiên, chợt hỏi: “Tiểu sư đệ, con chó con này là sủng vật của sư đệ?’

Chó con? Tinh Hồn nội tâm ngẩn ra, con rồng mập này rất ngạo mạn, bình thường cả hắn cũng không thể gọi nó như thế à. Bất giác nhớ ra, con rồng mập này bản tính dâm tà, lại rất dại gái, thế nên mới để yên như không nghe thấy.

Nghe thấy nàng hỏi, Tinh Hồn nhìn qua Tiểu Ứng Long, sau đó gật đầu: “Có thể coi là vậy.”

Có thể? Tào Tuyết Dương nghi hoặc, cũng không buồn bận tâm đến Lục Phong nữa, thành ra cho hắn một cơ hội bò đi chỗ khác tránh né. 

“Ta thấy nó bị lạc, thế nên liền có ý định đem nó về nuôi. Mà tên của nó là gì thế?”

“Tên của nó…” Tinh Hồn ngập ngừng, từ trước đến giờ hắn cũng không biết tên của Tiểu Ứng Long là gì, miệng gọi rồng mập đã quen, thế nên nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. 

Tiểu Ứng Long nhìn Tinh Hồn khinh bỉ, ý như muốn nói, chủ nhân gì như hạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui