Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Thời điểm tiếng đàn hoàn toàn ngưng xuống, những người xung quanh bừng tỉnh thì lập tức có âm thanh tiếng vỗ tay vang lên, chỉ trong một nhịp thở ngắn ngủi, âm thanh tiếng vỗ tay liền lan rộng ra, tất cả mọi người đều vì khúc nhạc này không nhịn được vỗ tay khen gọi, ngay cả Tinh Hồn cũng không ngoại lệ, hắn có thể miễn cưỡng xem như là một tên cầm sư, vì vậy đối với nhiều người ở đây càng thêm minh bạch khúc nhạc này hay đến cỡ nào. 

“Không hổ là Bạch Trường Cầm, bất luận thiên tư, dung nhan hay cầm nghệ, tất cả đều hoàn mỹ vô khuyết.”

Có người nhìn bạch y nam tử, ngợi khen một tiếng. 

“Bạch Trường Cầm?” Tinh Hồn trong đầu lập tức nhận ra danh tự này. Bạch Trường Cầm, Quỷ tông đệ tử, một trong số những thiên kiêu chi tử cấp bậc yêu nghiệt thuộc về Quỷ tông thế hệ này. 

Thiên phú của Bạch Trường Cầm cực cao, nghe nói thời điểm hắn sinh ra thì bầu trời xuất hiện dị tượng, thiên không một khúc nhạc hàng lâm, có thiên phượng cửu thiên giáng lâm ngâm nga bay lượn trên bầu trời, mãi đến bảy ngày bảy đêm thì dị tượng mới biến mất. 

Thời điểm Bạch Trường Cầm được Quỷ tông sử dụng thiên phú bi để đo lường thiên phú, kết quả thiên phú bi trực tiếp vỡ nát, không thể đo được thiên phú của hắn nằm ở đâu. 

Có thể nói, nếu như tại lục địa có Dương Thiên Quân thì Loạn Tiên Hải cũng có một Bạch Trường Cầm, chỉ là nếu thực sự mà nói, so với Dương Thiên Quân thì Bạch Trường Cầm vẫn hơi thua kém. 

Dương Thiên Quân chưa đến ngàn năm liền đã độ kiếp Linh Tiên, chính thức bước vào Linh Tiên cảnh cảnh giới, thân hóa chân tiên, mà Bạch Trường Cầm, đến bây giờ chỉ mới bán bộ Linh Tiên mà thôi, còn cách Linh Tiên một bước nữa. 

Tuy nhiên, việc Bạch Trường Cầm bước vào Linh Tiên cảnh cơ hồ chỉ là vấn đề thời gian nữa mà thôi. 

“Ta trông trên bản xếp hạng của Vượn Tài bảo điếm về những người có khả năng trở thành Tinh Vương Chiến quán quân nhất, không ngờ Bạch Trường Cầm chính là người xếp hạng đầu tiên.”

“Mạnh nhất dưới Linh Tiên cảnh, chỉ sợ Tinh Vương Chiến này, thiên kiêu chi tử khắp nơi đều vì Bạch Trường Cầm mà trở thành vật làm nền.”

“Ngày mai Bạch Trường Cầm sẽ xuất hiện trên sàn đấu thể hiện thực lực, thật làm cho người ta mong đợi.”

“Chậc chậc, dung nhan yêu nghiệt như vậy lại ở trên thân một gã nam tử, thật đáng tiếc.”

“………”

Khắp nơi mọi người vỗ tay, không ngừng khen ngợi Bạch Trường Cầm.

Mà lúc này, Bạch Trường Cầm đôi mắt mở ra, đó là một đôi tử mâu to tròn lấp lánh và mỹ lệ, khiến cho người ta trông thấy như bị lạc vào bên trong vậy, gần như tất cả mọi người, dù là nam hay nữ trong lồng ngực trái tim đập nhanh, gương mặt bất giác hơi đỏ lên, trong lòng không nhịn được thầm than hai tiếng yêu nghiệt.

Chỉ thấy Bạch Trường Cầm đôi mỹ mâu quét nhìn quanh, đối với chúng nhân xuất hiện tại đây, cơ hồ không có bao nhiêu ngạc nhiên cả, bất quá khi lướt qua chỗ Tinh Hồn và Trần Mộng Dao thì hơi dừng lại vài giây. 

Như phát hiện Bạch Trường Cầm hơi đặt chú ý về phía mình, Trần Mộng Dao bất giác gương mặt đỏ ửng lên, so với thời điểm nói chuyện với Tinh Hồn còn muốn dữ dội hơn, cũng không phải do xuất phát từ tình cảm, mà là theo bản năng, do Bạch Trường Cầm dung nhan yêu nghiệt một cách quá đáng.

Lúc này, từ trong đám người đứng xung quanh, một nữ nhân diễm lệ xuất hiện, âm thanh tiếng vỗ tay từng đôi bàn tay ngọc ngà vang lên, đôi mắt đẹp nhìn Bạch Trường Cầm, từ cái miệng nhỏ âm thanh dễ nghe vang lên: “Một thời gian không gặp, cầm nghệ của ngươi lại thêm bước tiến dài.”

Vạn ánh chú mục hướng về phía nữ tử đó, có người mau chóng nhận ra thân phận của nàng, liền hô lên: “Là Liễu Nguyệt Lan, đệ tử Huyết Kiếm môn.”

Liễu Nguyệt Lan danh tiếng trên Loạn Tiên Hải không hề thấp, là một trong số những nữ đệ tử thiên tư cấp bậc yêu nghiệt, thường được đem đi so sánh với Tào Tuyết Dương, là hai trong số thập đại mỹ nhân Loạn Tiên Hải thế hệ hiện tại, không chỉ có dung nhan tuyệt sắc, mà thực lực còn rất mạnh. Ngày hôm nay, trên sàn đấu, Liễu Nguyệt Yên ngắn ngủi mười nhịp thở quét ngang chín người còn lại, dễ dàng đạt tư cách tiến vào hạng ba trăm người mạnh nhất, không những vậy, xuất thủ cơ hồ khá độc địa.

Bạch Trường Cầm thu lại cổ cầm, đứng thẳng người dậy, mái tóc mềm mại tinh tế cùng bạch y khẽ rung động theo hành động của hắn, chỉ thấy đôi tử mâu hướng về phía Liễu Nguyệt Lan, miệng nở nụ cười ôn nhu: “Liễu tiên tử, đã lâu không gặp, so với trước đây càng thêm tuyệt sắc.” 

Giọng nói của Bạch Trường Cầm so với Liễu Nguyệt Yên cơ hồ còn muốn dễ nghe hơn gấp mấy lần, chẳng khác gì âm thanh tiếng phượng minh cả. Liễu Nguyệt Yên gương mặt thoáng chốc hơi ửng hồng lên, trong ánh mắt thoáng qua một tia rung động, không cần đoán cũng biết, chỉ sợ Liễu Nguyệt Yên đối với Bạch Trường Cầm có tình ý.

Tính cách của Liễu Nguyệt Yên, người tại Loạn Tiên Hải đều biết, nhất là những đệ tử Huyết Y môn, so với nam nhân cơ hồ độc ác gấp mấy lần, thường bị người ta gọi là Huyết Nguyệt ma nữ, đủ biết hung danh nàng như thế nào.

Bất quá có tin đồn, mười năm trước Liễu Nguyệt Yên trên đường lịch lãm vô tình bắt gặp Bạch Trường Cầm, Liễu Nguyệt Yên tính cách nóng nảy, lại thấy Bạch Trường Cầm khi đó ẻo lả giống như nữ nhân, thế là hướng Bạch Trường Cầm xuất thủ. 

Ai ngờ được, Liễu Nguyệt Nga không những không động được vào vạt áo của Bạch Trường Cầm, mà còn bị hắn dễ dàng trấn áp. Chuyện sau đó như thế nào thì không ai biết, chỉ biết rằng từ sau thời gian đó thì Liễu Nguyệt Nga tính cách nóng nảy giảm bớt, mặc dù vẫn hạ thủ tàn độc, nhưng so với trước đây thì tốt hơn rất nhiều. 

“Bạch Trường Cầm, rốt cuộc ngươi cũng chịu lộ mặt.” Từ một hướng khác, một giọng nói nghe như tiếng sấm nổ vang trời, kèm theo đó là một cỗ khí tức mạnh mẽ lan tràn ra xung quanh, nhiều người thực lực kém cỏi gương mặt tái nhợt, cấp tốc lùi ra hai bên, tạo thành một con đường nhỏ vừa đủ cho hai ba người đi qua. 

Chỉ thấy đứng cuối con đường nhỏ, một bóng người cao ráo, lưng hùm vai hổ, trên người mặt áo phông, để lộ ra một cơ thể cường trán tràn trề sinh lực, hai bên cánh tay và trước ngực có một vài vết sẹo, dường như là do trước đây trải qua kịch chiến mà thành. 

“Là Vân Phi Ưng, Quỷ tông đệ tử, đồng môn của Bạch Trường Cầm.”

“Có lời đồn tại Quỷ tông Vân Phi Ưng và Bạch Trường Cầm từng xảy ra một trận đại chiến, rốt cuộc Vân Phi Ưng bị Bạch Trường Cầm đắc thủ đánh bại, thế là Vân Phi Ưng bèn rời khỏi Quỷ tông một thời gian dài, mãi một năm trước mới phản hồi Quỷ tông.”

“Dường như sau khi Vân Phi Ưng rời khỏi Quỷ tông một thời gian thì Bạch Trường Cầm cũng đồng dạng rời khỏi Quỷ tông, hình như lúc đoàn người Quỷ tông đến Kỳ xà thành thì Bạch Trường Cầm không đi chung, có lẽ là hắn vừa mới đến.” 

“Bạch Trường Cầm cũng thật ngạo mạn, chờ đến phút cuối thì mới chịu xuất hiện.”

“Hắc hắc, Vân Phi Ưng và Bạch Trường Cầm hai bên mâu thuẫn, nếu như trên chiến đài gặp nhau, nhất định sẽ rất thú vị.”

“………”

Bạch Trường Cầm hiện thân, không ngờ lại hấp dẫn nhiều thiên kiêu chi tử cấp bậc yêu nghiệt như vậy xuất hiện, những tên này không ai không danh tiếng khắp Loạn Tiên Hải cả. 

Có chăng trấn áp những tên này tại Loạn Tiên Hải, cơ hồ chỉ có hai người, một là Ma Luân, hai là nhi tử Địa Ngục giáo giáo chủ Chu Thiên Tử và Hồng Sam tiên tử mà thôi. 

Nếu như không xét hai người này, có lẽ danh khí của Bạch Trường Cầm chính là cao nhất. Bạch Trường Cầm khí độ như vậy, chẳng trách lại được Vượn Tài bảo điếm xếp hạng đầu, chính là người có khả năng đạt được Tinh Vương quán quân nhất. 

“Vừa mới về đến đây. Vân sư đệ, thực lực lại tiến bộ, xem ra tu luyện Vạn Diệt Ma Thần Quyết đã đột phá.”

“Bạch Trường Cầm, ta không muốn nói nhảm với ngươi. Đến đây là để nói cho ngươi biết, trên Tinh Vương Chiến, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi, trở thành người kế thừa chính là Vân Phi Ưng ta, chứ không phải là Bạch Trường Cầm ngươi.” 

Gương mặt Vân Phi Ưng hiện ra một cỗ ngạo thế bất kham, đã từng thất bại dưới tay Bạch Trường Cầm, hắn ý chí không hề suy sụp, trái ngược lại càng thêm quyết tâm, cảm thấy môi trường Quỷ tông là không đủ, vì vậy hắn mới rời khỏi Quỷ tông một thời gian dài lịch luyện, nhiều lần rơi vào sinh tử nguy cơ, thế nhưng nhờ vậy mà thực lực của hắn càng thêm mạnh mẽ. Đúng như Bạch Trường Cầm nói, Vạn Diệt Ma Thần Quyết mà hắn chủ tu đã đột phá tầng thứ cao hơn, vậy nên hắn mới dám nắm chắc đánh bại Bạch Trường Cầm. 

Nói xong, Vân Phi Ưng liền xoay người lại bỏ đi, mặc dù giữa hắn và Bạch Trường Cầm cả hai là đồng môn, nhưng hắn chỉ coi Bạch Trường Cầm là kẻ địch. 

Từ đằng sau, âm thanh ôn nhu không bụi trần của Bạch Trường Cầm vọng lại: “Vân sư đệ, trên chiến đài sẽ không lưu tình. Bất quá sự tình đó, ta không hề có ý tứ tranh chấp với ngươi.” 

Bạch Trường Cầm như muốn hướng Vân Phi Ưng giải thích chuyện gì đó, bất quá Vân Phi Ưng hừ lạnh một tiếng. “Không cần ngươi nhường, những thứ thuộc về ta, ta sẽ tự mình giữ lấy.”

Trong tầm mắt của chúng nhân, Vân Phi Ưng bóng dáng ngạo nghễ dần biến mất. Trông thấy Vân Phi Ưng, Bạch Trường Cầm miệng nở nụ cười ôn hòa. Một bóng dáng yêu kiều tuyệt đẹp như tranh vẽ lướt đi trên mặt nước, sau đó đáp xuống bên cạnh Bạch Trường Cầm, dĩ nhiên chính là Huyết Nguyệt ma nữ Liễu Nguyệt Yên. 

“Bạch Trường Cầm, ta rất nhớ ngươi, thời gian qua ngươi đã đi đâu?” Liễu Nguyệt Yên nhìn hắn hỏi.

“Chuyện rất dài, có thời gian ta sẽ thuật lại cho tiên tử. Đúng rồi, ta có hẹn với một vài bằng hữu, tiên tử có muốn cùng ta đi gặp bọn họ không?” Bạch Trường Cầm ha ha cười nhẹ, nụ cười phản phất như ánh thái dương ấm áp, trong đôi mắt của Liễu Nguyệt Yên càng thêm mê luyến. 

Nam tử ôn nhu như vậy, chẳng trách Liễu Nguyệt Yên say mê như điếu đổ, đối với người khác tính cách cộc cằn tàn độc, nhưng đối với Bạch Trường Cầm thái độ khác biệt một trời một vực. 

Gương mặt Liễu Nguyệt Yên đỏ hồng lên, đầu hơi gật gật, trông giống như một con mèo con vậy, miệng khẽ ân một tiếng, biểu cảm như sợ Bạch Trường Cầm bỏ lại, không chút thẹn thùng chụp nắm lấy bàn tay của hắn. 

Bạch Trường Cầm cười nhạt, một tay thu lại cổ cầm vào không gian trữ vật, tay kia bị Liễu Nguyệt Yên nắm lại, rồi sau đó cả hai rời khỏi hồ nước này. 

Thời điểm khi Bạch Trường Cầm lướt qua vị trí mà Tinh Hồn và Trần Mộng Dao đang đứng, đôi mắt đẹp của hắn bỗng nhiên nhìn thẳng Tinh Hồn, khóe miệng bỗng nhiên cười mỉm một cái, đầu đồng thời khẽ gật, ý tứ như chào hỏi Tinh Hồn vậy. 

Nhìn Bạch Trường Cầm ở một khoảng cách gần như vậy, không gian lại ẩn ẩn xuất hiện một mùi hương đặc biệt toát ra từ bạch y của hắn ta, phản phất như một vị trích tiên hạ phàm, mỹ mạo như thần, bất kỳ nữ nhân nào cũng phải đổ gục vì vẻ đẹp tuyệt mỹ này. 

Phía đằng sau lưng, có người đang di chuyển, vô tình có một người vô ý chạm vào thân thể Trần Mộng Dao, lại đang trong tâm trạng mê mẩn nhắc sắc như một vị thần của Bạch Trường Cầm, thế nên Trần Mộng Dao không tự chủ, miệng khẽ a một tiếng, thân thể té ngã về phía trước. 

Tinh Hồn chân mày nhướng lên, định phản ứng thì phía đằng trước, Bạch Trường Cầm thân thủ cực nhanh đã xuất hiện, hai tay đưa tới đỡ lấy Trần Mộng Dao tựa vào người mình. 

“Vị tiên tử này, nàng không bị thương chứ?” Giọng nói ôn nhuận như nước, ngọt ngào như mật vang lên bên tai, Trần Mộng Dao theo bản năng ngẩn đầu lên nhìn, lúc này gương mặt nàng và Bạch Trường Cầm chỉ cách nhau khoảng chừng chưa đến một gang tay, trong đôi mắt in lên gương mặt tuyệt mỹ kia, trái tim trong lòng ngực đập thình thịch liên hồi, thiếu điều như muốn phá vỡ lồng ngực mà bay ra ngoài vậy, trong đầu chỉ còn sót lại duy nhất hình ảnh của Bạch Trường Cầm mà thôi. 

Hoàn mỹ vô khuyết, đó chính là kết luận duy nhất trong tìm thức của nàng, trên đời này chưa từng gặp qua một mỹ nam tử nào hoàn mỹ như hắn cả. 

“Tiên tử, nàng vẫn ổn chứ?” Bạch Trường Cầm một lần nữa gọi nàng, khiến cho Trần Mộng Dao như từ trong giấc mơ bừng tỉnh. Mị lực thật đáng sợ, trong lòng thầm than, nàng trên miệng nở nụ cười ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào mắt Bạch Trường Cầm nữa, bởi nàng sợ rằng mình một lần nữa sẽ thất thố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui