Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

“Mà hình như, tiên tử bị nội thương.” 

“Nội thương? Có à?” Phát giác ra ánh mắt kỳ lạ của Bạch Trường Cầm, đồng thời cảm giác chỗ hai lỗ mũi hơi mát mát bất thường, Liễu Nguyệt Yên đưa tay lên sờ thì mới phát hiện, nguyên lai mình đang bị chảy máu mũi. 

Nội thương cái gì chứ? Còn không phải tại ngươi dung nhanh quá yêu nghiệt sao. Nhìn bộ dạng của ngươi lúc này, thân thể trắng noãn như bạch ngọc vạn năm, so với nữ tử cơ hô hấp dẫn gấp vạn lần, bạch y cùng mái tóc đen mượt ẩm ướt dính lên người, phối hợp với gương mặt ngây thơ trong trẻo, đôi tử mâu lấp lánh ánh sao kia, đừng nói là nữ nhân, cơ hồ cả nam tử trông thấy cũng không nhịn được mà xịt máu mũi, thân dưới nóng lên à. 

Trong lòng Liễu Nguyệt Yên thầm hận, không phải bởi Bạch Trường Cầm, mà là hận mấy tên Huyết Vệ, hai người Tinh Hồn và Trần Mộng Dao vẫn còn đang hiện diện ở đây, bằng không, chỉ sợ lúc này Liễu Nguyệt Yên đã nhảy nhào vào người Bạch Trường Cầm và xé hết bạch y của hắn ra rồi. 

Cách đó không xa, đứng bên cạnh Tinh Hồn, Trần Mộng Dao trông thấy Bạch Trường Cầm quyến rũ chết người, mị lực vô song như vậy, chính trong lòng đối với hắn cũng phải ghen tỵ. 

Không biết có phải là do bản năng hay không, cơ mà Trần Mộng Dao mặc dù lấy tay che mặt lại, nhưng mấy ngón tay lại mở ra tạo thành mấy khe hở, vừa đủ để nhìn thấy toàn bộ thân thể mị hoặc như tượng tạc kia, hô hấp liên tục không đều.

Tinh Hồn thái độ lãnh đạm như thường, bất chợt nói khẽ: “Đi thôi.”

Dứt lời liền xoay người lại, đối với những chuyện ở đây, là Bạch Trường Cầm phong hoa tuyệt đại hay Huyết Nguyệt ma nữ Liễu Nguyệt Yên, hắn một chút cũng không có hứng thú, tiến vào đây là bởi thưởng thức tiếng đàn mà thôi. 

Trần Mộng Dao như giật mình khỏi cơn mê, bất chợt nhớ lại nguyên nhân đi cùng với Tinh Hồn, trong lòng thầm trách bản thân một tiếng, rồi sau đó hướng Bạch Trường Cầm thi lễ: “Bạch công tử, ta đi trước, có cơ hội sẽ gặp lại.” 

Nói rồi, nàng liền cất bước đi theo sau Tinh Hồn thì đột nhiên từ phía sau, thanh âm dễ nghe của Bạch Trường Cầm vang vọng lại: “Tinh Hồn, ban nãy Liễu tiên tử không có ý nói xấu huynh, cả ta đồng dạng cũng như vậy, nếu có chỗ không đúng, hy vọng huynh rộng lượng bỏ qua.”

Bạch Trường Cầm là người có khí độ, cảm thấy Liễu Nguyệt Yên đối với Tinh Hồn có chỗ thất lễ, lại hiểu tính cách của nàng, vì vậy hắn mới thay mặt nàng hướng Tinh Hồn tạ lỗi. 

Bất quá, Tinh Hồn sẽ không bởi vì Bạch Trường Cầm mà bước chân dừng lại, từ đằng xa thanh âm truyền đến: “Ta không để ý.”

Bóng dáng Tinh Hồn và Trần Mộng Dao dần khuất đi, phía sau Liễu Nguyệt Yên bước đến gần Bạch Trường Cầm, trong ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, đồng thời ẩn chứa một chút khó chịu: “Tại sao phải hướng hai người đó tạ lỗi chứ? Rõ ràng ta nói không sai, hắn quả thật nhân lúc Trịnh Ngọc Tiêu lộ ra sơ hở mà xuất thủ đánh lén, lại còn hạ thủ rất tàn độc.”

Liễu Nguyệt Yên trong lòng rất khó chịu, bất quá cũng không phải khó chịu với Tinh Hồn, mà là khó chịu với Trần Mộng Dao, còn Tinh Hồn chỉ là một cái cớ mà thôi. 

Chỉ là, Bạch Trường Cầm lại lắc đầu, đối với ý tứ của nàng có chút không đồng ý: “Không cần biết hắn đánh lén hay không đánh lén, Trịnh Ngọc Tiêu bại chính là bại. Tiên tử đừng quên, nơi chúng ta đang đứng là nơi nào, một khắc vênh váo lộ ra sơ hở liền vạn kiếp bất phục, sẽ không có nhiều cơ hội để sửa sai.” 

Liễu Nguyệt Yên cúi đầu im lặng, có thể đối với người khác, nàng sẽ phản bác lại, nhưng với Bạch Trường Cầm thì không, tựa hồ những gì phát ra từ miệng hắn đối với nàng chính là chân lí. 

Bạch Trường Cầm lúc này không để ý đến biểu cảm của Liễu Nguyệt Yên, ánh mắt nhìn về phương hướng Tinh Hồn rời đi mất, nói tiếp: “Hơn nữa, ta cảm thấy hắn rất mạnh, không giống như tu vi bên ngoài thể hiện ra.”

“Ngươi nói hắn rất mạnh? Bất quá chỉ là một tên nửa bước Địa Tiên mà thôi, có lẽ lợi dụng phương pháp nào đó, hoặc là dựa vào danh khí của Huyết Luân hộ pháp mà thôi. Ta không nhìn thấy trên người hắn có một chỗ đặc biệt nào cả.” Liễu Nguyệt Yên nhướng mày nói.

Chỉ thấy Bạch Trường Cầm khóe miệng hơi cong lên một vệt thần bí: “Đó là một loại cảm quan của cầm sư, tiên tử sẽ không hiểu được đâu.” 

Dưới ánh sáng lung linh huyền ảo, nụ cười thần bí này khiến cho gương mặt của Liễu Nguyệt Yên say đắm không thôi. 

“Cũng đến giờ hẹn rồi, tiên tử đợi ta thay y phục rồi cùng đến đó.” Y phục dính lên người rất khó chịu, tóc tai thì hơi rối loạn, vì vậy Bạch Trường Cầm liền muốn trước khi đến gặp bằng hữu cần phải thay đổi trang phục. Bất quá, trong lòng Liễu Nguyệt Yên âm thầm rủa đám bằng hữu của Bạch Trường Cầm sau không vấp vỏ chuối, té đập đầu vào cục đá nào đó rồi chết đi, hắn lúc này quyến rũ mê người như vậy, đâu phải lúc này cũng được ngắm, đúng là làm người ta tức chết. 

******** Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Tại một nơi vắng bóng người qua lại, bên cạnh một dòng sông chảy dài qua Kỳ Xà Thành, bất chợt có hai bóng người xuất hiện, chính là Tinh Hồn và Trần Mộng Dao. 

Trên dòng sông phản chiếu lại ánh đèn từ nơi xa hoa một cách yếu ớt, trái lại trên mặt nước in lên bóng trăng tròn tuyệt đẹp trên bầu trời. So với khung cảnh hoa lệ tấp ngập người bên trong, nơi yên tĩnh này lại có chút thơ mộng. 

“Ngươi tìm ta có việc gì?” Trên đường đi, thủy chung Tinh Hồn không nói với nàng bất kỳ câu gì cả, có chăng cũng chỉ là lười biến đáp lại mấy câu hỏi của nàng mà thôi. 

Chỉ thấy Tinh Hồn xoay người lại nhìn nàng, trong đôi mắt Trần Mộng Dao in lên gương mặt ẩn chứa tang thương năm tháng, phản phất một nét cô độc bi thương, trong lòng bất chợt lại phát sinh rung động. 

Rung động này rất khác so với khi nàng nhìn thấy Bạch Trường Cầm, đối với Bạch Trường Cầm thì chỉ là bản năng cho hắn ta trời sinh mị lực trong sáng, còn đối với Tinh Hồn, cảm giác này rất khác biệt, là loại cảm giác mà nàng bây giờ mới chân chính được trải nghiệm. 

Không hiểu sao, trực giác lại mách bảo cho Trần Mộng Dao rằng, đừng nên tiếp tục lắng nghe hắn nói, nếu không sẽ rất ưu phiền đó, thế nhưng con tim nàng vẫn lựa chọn muốn lắng nghe, bởi không biết sau này có còn cơ hội để gặp lại hắn hay không. 

“Trước đây, cảm ơn nàng đã chăm sóc ta, thời điểm lúc ta suy yếu nhất.” Tinh Hồn mở miệng nói. “Nàng nói đi, nàng muốn ta làm điều gì để đáp trả lại nhân tình này.” 

“Nhân tình?” Trong tâm Trần Mộng Dao bi ai than vãn một tiếng, nguyên lai hắn tìm mình là vì việc này. 

Có thể, Tinh Hồn đằng sau sẽ không nghĩ gì, hoặc là hắn không muốn nghĩ đến, thế nhưng Trần Mộng Dao thì khác, ngay từ lúc đầu, thời điểm cùng hắn đứng ngắm biển cả bao la, nàng đã suy nghĩ rất nhiều. 

Muốn đáp trả, ý chính là muốn rũ bỏ mọi chuyện về phía sau, thậm chí sẽ không muốn đoái hoài gì đến nữa. Có lẽ chính là như vậy. 

Câu nói của Tinh Hồn đối với nàng chẳng khác gì một lưỡi dao cả, rất đau đớn, bất quá nàng ngoài mặt vẫn giữ thái độ như thường, trên miệng nở một nụ cười, đáp: “Ngươi vốn rất lợi hại, mà ta cũng không làm gì cả, chỉ nghe lời phụ thân để cho ngươi sử dụng Dưỡng Linh đan mà thôi, đằng sau đó không làm gì thêm nữa, ngươi không cần phải đặt tâm, cũng không cần trả lại cái gì nhân tình.”

Cơn gió lạnh khẽ lướt qua mái tóc xanh như ánh nước biển, mang theo một chút bi thương lặng lẽ lướt qua gương mặt Tinh Hồn, có chăng hắn sẽ cảm giác được bi ai đó?

Trên gương mặt của hắn không lộ ra một chút cảm xúc nào cả, thuần túy lãnh đạm.

“Sự tình ngày đó, mặc dù bất tỉnh, nhưng ta vẫn cảm giác được. Có những thứ, vẫn nên giải quyết dứt khoát thì hơn.”

Tinh Hồn lại nói tiếp, cảm giác như có một chút cố chấp. 

Giải quyết dứt khoát? Trong lòng Trần Mộng Dao niệm lại một lần câu nói của hắn. Có lẽ hắn nói đúng, nên giải quyết dứt khoát thì tốt hơn cho chính bản thân nàng. Trong đầu một dòng hồi ức ngắn ngủi, từ lúc nhìn thấy Tinh Hồn cho đến lúc đứng đây đối diện với hắn, một thời gian rất ngắn, phản phất như mới ngày hôm qua, thế nhưng lại khiến nàng khắc cốt minh tâm. 

Chính bản thân nàng cũng không biết, tại sao trong lòng lại cảm thấy bi thương hụt hẫn, đau xót khi hắn nói ra mấy câu đó. Mới trải qua vài ngày, cũng không có bao nhiêu kỷ niệm ấn tượng, nhưng sau trong lòng lại buồn bã như vậy chứ?

Là tình đầu khó phai chăng?

Đôi mắt đẹp nhìn xuống một bông hoa tuyệt sắc nở rộ dưới chân nàng, bông hoa nở rộ trong đêm tối lạnh lẽo và bi thương, phản phất một cỗ u buồn với không gian xung quanh, ẩn ẩn có chút tương đồng với nàng. 

Trên môi Trần Mộng Dao một nụ cười nhạt nở ra, nụ cười trộn lẫn bao nhiêu bi thương, ai oán, một nụ cười rất đẹp nhưng khiến cho người ta cảm thấy vì nàng mà thương tâm, bất quá, sẽ có ai vì nàng mà thương tâm? Chí ít với Tinh Hồn, hắn sẽ không. 

“Ngươi có Linh Kiếp đan không?” 

Từ chiếc miệng nhỏ của nàng vang ra một câu. 

“Linh Kiếp đan?” Đây là loại đan dược dùng để trợ giúp tiên giả Địa Tiên cảnh bước vào giai đoạn độ kiếp, tại những tông môn như Ngân Nguyệt Hải đường tự nhiên sẽ không thiếu loại Linh Kiếp đan này. 

Tinh Hồn cũng không rõ ý tứ của nàng, chỉ thấy hắn gật đầu, đáp: “Có, nhưng đây chính là yêu cầu của nàng? Có phải quá khiêng cưỡng?” 

Trên người mang theo bảo khố Thần Thiết môn, muốn bao nhiêu Linh Kiếp đan hắn đều có, nhưng hắn cảm thấy, yêu cầu này của nàng cũng quá tùy tiện, giống như thuận miệng mà nói vậy. 

“Ngươi tự nhiên sẽ biết.” 

Nàng đã nói như vậy, Tinh Hồn cũng không nói gì thêm, lòng bàn tay lóe lên một vệt linh quang, chỉ thấy một khỏa linh đan ngũ sắc to bằng hai ngón tay khép lại xuất hiện, bên trong linh khí ngập tràn, ngũ sắc lưu động trông rất bắt mắt, đó chính là Linh Kiếp đan mà Trần Mộng Dao yêu cầu. 

Không đợi Tinh Hồn đưa sang, Trần Mộng Dao đã chủ động bước đến bên cạnh hắn, gương mặt tuyệt trần như sương sớm ban mai bỗng nhiên áp sát đến gần hắn, bờ môi mềm mại đặt lên miệng Tinh Hồn. 

Bóng tối huyền ảo, ánh nguyệt quang diệu dàng ôm lấy hai bóng người đang hôn nhau kia. 

Tinh Hồn trong ánh mắt con ngươi co rút, dường như ngạc nhiên bởi hành động này của nàng. Đến khi kịp phản ứng thì Trần Mộng Dao nụ hôn đã thu lại, chỉ còn vươn vấn trên miệng hắn là cảm giác ngọt ngào như tan chảy cùng với hương thơm dịu dàng ôn nhu. 

“Nàng…”

“Đó là yêu cầu của ta, nhân tình ngươi muốn trả đã trả xong, sau này cũng không nợ nần gì ta nữa cả.”

Trần Mộng Dao chặn lại những gì Tinh Hồn đang nghi vấn, bởi nàng sợ rằng khi nghe thấy sẽ không nhịn được mà òa khóc. 

Không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, có một chút gì đó bi thương quấn quanh, hắn ngắm nhìn gương mặt diễm lệ như bi ai kia, bất giác thở dài một tiếng, chuyện đằng sau hắn không nghĩ thêm, như thế này đã là quá đủ. 

“Đi, ta đưa nàng trở về.” 

“Ngươi đi trước đi, ta muốn ở lại đây thêm một lúc. Với thân phận của ta, sẽ không có ai làm khó được ta đâu, ngươi không cần lo lắng.” Hô hấp một nhịp, tựa hồ đã lấy lại tâm trạng và biểu cảm trước đây, Trần Mộng Dao đôi mắt đẹp nhìn về phía dòng sông, nơi ánh trăng tròn in lên mặt nước. 

“Bảo trọng.” Thầm đoán được trong lòng nàng có sự tình, chỉ có điều hắn lại không phải người thích hợp cùng nàng tâm tình, lãnh đạm nói hai chữ rồi sau đó xoay người bước đi. 

Đi thật sao? Tiếng bước chân ngày một nhỏ dần, cuối cùng biến mất, Trần Mộng Dao xoay người lại, đảo mắt nhìn quanh, quả nhiên, Tinh Hồn hắn đã đi mất. 

Vô tình như vậy sao? 

Nụ cười bi ai lại nở trên môi, nhưng lần này cùng với nụ cười bi ai đó là dòng lệ buồn rơi ra từ đôi mắt trong suốt kia, gương mặt cuối nhìn xuống mặt nước, chỉ thấy mặt nước cũng đang in lên gương mặt đượm buồn đẫm lệ của nàng, để rồi khi nước mắt rơi xuống dần dần làm cho hình ảnh nhòe đi. 

Hai bàn tay siết chặt gấu áo, tiếng nấc trong đêm tràn đầy ai oán khẽ vang lên, rốt cuộc cũng không thể kìm chết được cảm xúc nữa.

Tự vấn lòng tại sao lại đi thích một kẻ lạnh nhạt như vậy? Để rồi rốt cuộc, đối với hắn cũng chỉ là một hồi thoáng qua. 

Nàng rất muốn buông xuống, thế nhưng lại không thể nào buông bỏ được, để rồi đem cảm giác này nhốt vào trong tim. 

Bất chợt khí tức của Trần Mộng Dao đột ngột biến đổi, thiên địa linh khí xung quanh điên cuồng tập trung về phía nàng, một hồi bạo động dữ dội một cách đầy bất ngờ mà chính Trần Mộng Dao có lẽ cũng không tự chủ, hay nói một cách chính xác hơn là nàng không hề phát giác bản thân đang hấp dẫn thiên địa linh khí một cách điên cuồng như vậy. 

Chỉ trong thoáng chốc, Trần Mộng Dao khí tức từ trung kỳ Địa Tiên cảnh đột phá vào hậu kỳ Địa Tiên cảnh, mà khí tức còn chưa hề có dấu hiệu tan biến, ngược lại càng lúc càng trở nên mạnh mẽ kinh khủng, cuồng phong trên bầu trời điên cuồng gào thét, mây đen cuồn cuộn hàng lâm, bên trong ẩn chứa hơi thở thiên đạo khí tức. 

Linh Tiên chi kiếp!

“Có người độ kiếp Linh Tiên?” Bên trong Kỳ Xà thành, có người mau chóng nhận ra được dấu hiệu. 

Linh Tiên chi kiếp, nhất kiếp độ linh tiên, thoát thai hoán cốt, bước vào Linh Tiên cảnh. 

Không ngờ tại Kỳ Xà thành, nơi diễn ra Tinh Vương Chiến lại có người muốn độ kiếp Linh Tiên. 

“Là ai, rốt cuộc là nhân vật nào đang muốn độ kiếp?”

“Sức mạnh hủy diệt của Linh Tiên chi kiếp cực kỳ khủng bố, Kỳ Xà thành chỉ sợ sẽ bị đánh thành tro bụi mất.”

“Khí tức dường như ở ngoài Kỳ Xà thành, mau mau ra đó quan sát.”

“………”

Không ít người hiếu kỳ đối với nhân vật sắp sửa độ kiếp, nếu thành công liền có thọ nguyên lên đến hai vạn một ngàn năm. Cũng trong một bước này, có vô số Địa Tiên đã gục ngã, phi hôi diệt yên trước Linh Tiêp chi kiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui