Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Bạch Trường Cầm, nhân vật được cả Loạn Tiên Hải gọi là người có thiên phú cao nhất, thời điểm ra đời khiến thiên địa phát sinh dị tượng, sau khi lớn lên càng thêm phong hoa tuyệt đại. 

Nghe nói, Quỷ tông tông chủ có ý muốn để cho Bạch Trường Cầm kế thừa chức vị Quỷ tông tông chủ trong tương lai, đủ biết là Bạch Trường Cầm được coi trọng như thế nào. 

Tinh Vương Chiến chưa bắt đầu, Vượn Tài bảo điểm không đắn đo lựa chọn Bạch Trường Cầm là nhân vật có khả năng cao nhất đăng quang Tinh Vương Chiến. 

Ngày cuối cùng của vòng đấu quần chiến, rốt cuộc Bạch Trường Cầm đã thượng đài. 

Đứng tại địa phương dành cho đệ tử Huyết Y môn, Liễu Nguyệt Yên gương mặt kiều diễm nở nụ cười, trong ánh mắt tràn ngập mong chờ Bạch Trường Cầm triển lộ ánh hào quang vạn trượng. 

“Rốt cuộc đã tới lượt hắn.” Nội tâm Liễu Nguyệt Yên thầm nghĩ.

Ở một nơi khác, nơi mà những đệ tử Quỷ tông nghỉ ngơi, một nam tử khôi ngô đứng khoanh tay dựa vào vách tường, gương mặt lãnh khốc ngẩn nhìn lên bóng dáng Bạch Trường Cầm trên cao, trong ánh mắt lóe lên một tia huyết sát. 

Đám đệ tử Quỷ tông bởi vì sự xuất hiện của nam tử khôi ngô này mà lập tức dồn về một phía, đứng tách biệt với hắn. Nam tử khôi ngô này chính là Vân Phi Ưng, một trong số những thiên kiêu cấp bậc yêu nghiệt tại Quỷ tông, thực lực vô cùng mạnh mẽ. 

Nghe nói giữa Vân Phi Ưng và Bạch Trường Cầm đã xảy ra một hồi đại chiến, kết quả Vân Phi Ưng bại trận, vì quyết tâm đánh bại đối thủ lớn nhất tại Quỷ tông, hắn đã rời khỏi Quỷ tông, mãi đến tận một năm trước mới phản hồi Quỷ tông muốn tái chiến Bạch Trường Cầm, chỉ là từ trước đó rất lâu, Bạch Trường Cầm cũng đã rời khỏi Quỷ tông. 

Vân Phi Ưng cũng không tức giận, nghĩ đến Tinh Vương Chiến, Bạch Trường Cầm nhất định sẽ tham dự, vì vậy hắn quyết định trên Tinh Vương Chiến sẽ đánh bại Bạch Trường Cầm, rồi sau đó trở thành Tinh Vương quán quân, đem Bạch Trường Cầm – kẻ được cả Loạn Tiên Hải tung hô mạnh mẽ giẫm đạp ở dưới chân, để người ta chân chính biết ai mới chân chính là nhân trung chi long. 

Trên đài cao, Chu Thiên Tử đôi thần nhãn nhìn vào Bạch Trường Cầm, ngày hôm nay nghe lí luận của hắn về phương pháp đột phá Linh Tiên cảnh, Chu Thiên Tử đối với hắn cảm thấy rất thưởng thức. 

“Thiên phú đứng đầu thiên kiêu thế hệ này tại Loạn Tiên Hải, được Vượn Tài bảo điếm xếp hạng cao nhất trên danh sách những thiên kiêu trở thành Tinh Vương quán quân, quả nhiên khí chất rất bất phàm.”

Một trong số bốn vị hộ pháp của Địa Ngục giáo, Chiến Lang hộ pháp nhìn xuống Bạch Trường Cầm, trong ánh mắt lộ ra một tia thưởng thức, sau đó nhìn về phía vị trưởng lão dẫn đoàn Quỷ tông, ý tứ khen ngợi. 

“Chiến Lang đạo hữu quá khen, nếu Bạch Trường Cầm nghe được, nhất định sẽ rất cao hứng.” Vị trưởng lão nọ cười ha ha một tiếng, tay vuốt chòm râu dưới cằm, khách khí đáp lại. 

“Cũng chỉ là xếp hạng ngoài mặt mà thôi, có gì đáng nói. So với nha đầu họ Trần gì đó thua kém xa tám vạn dặm.” Phía đối diện, một lão nhân giọng điệu chán ghét nói. Lão nhân này là trưởng lão của Huyết Y môn, phụ trách dẫn dắt đệ tử Huyết Y môn tham dự Tinh Vương Chiến này. 

“Liễu lão đầu, vẫn ăn nói khó nghe như ngày nào, bất quá, lão phu sẽ không để ý. Nghe nói cháu gái của ai đó đang muốn tiếp cận Bạch Trường Cầm của Quỷ tông bọn ta.” Hàm râu nhếch lên, khẽ cười khẩy một tiếng. 

“Hừ, các ngươi tốt nhất bảo vệ tiểu tử họ Bạch đó kỹ vào, bằng không đừng trách lão phu đánh hắn đến cha mẹ nhận không ra. Thứ hỗn đản, dám trêu ghẹo cháu gái yêu quý của lão phu.” Ông lão họ Liễu này nhìn trừng mắt nhìn vị trưởng lão của Quỷ tông, rồi sau đó chuyển dời lên Bạch Trường Cầm, miệng đanh đá mắng một tiếng. 

Đứng trên sàn đấu, Bạch Trường Cầm bỗng nhiên hắt xì một cái, tay gãi gãi sóng mũi, cảm giác như đang bị ai đó nói xấu sau lưng vậy. 

“Liễu lão đầu, ta không tin ông dám động vào Bạch Trường Cầm.” Vị trưởng lão kia nụ cười vẫn không hề thu lại, ánh mắt tiếu ý thách thức. 

“Chung Hoành, ngươi không ngại thì cứ thử xem.” Liễu Quang lạnh giọng nói. 

“Hai vị, trận chiến sắp bắt đầu, hay là giữ hòa khí một chút mà thưởng thức trận đấu, đừng vì chuyện vặt mà làm tổn thương hòa khí hai bên.” Không đợi Chu Thiên Tử phải mở miệng, Chiến Lang hộ pháp đã lên tiếng thay. 

Liễu Quang và Chu Hoành hai người nhìn Chiến Lang hộ pháp, rồi sau đó không hẹn mà trừng nhau một cái, sau đó nhìn đi chỗ khác, tựa hồ việc nhìn thấy mặt nhau như đang nhìn thấy thứ gì đó cự kỳ đáng ghét vậy. 

Nhìn tình cảnh này, đường đường là hai vị trưởng lão danh chấn một phương, thế nhưng so với hai đứa trẻ cãi nhau lại không có bao nhiêu khác biệt. 

Cũng không biết có phải là cố ý hay không, thế nhưng trận chiến của Bạch Trường Cầm lại là trận đấu cuối cùng, chín sàn đấu khác đã được Vượn Tài bảo điếm thu hồi lại, trên đại đấu trường chỉ còn lại duy nhất một cái sàn đấu diễn ra trận chiến của Bạch Trường Cầm mà thôi. 

Vạn ánh chú mục hướng về phía trận đấu này, hay nói chính xác hơn là mọi sự chú ý đều tập trung vào Bạch Trường Cầm, vị thiên tài này, liệu sẽ mạnh mẽ bao nhiêu, có hay không sẽ có người khiến hắn bộc lộ sức mạnh thật sự của mình. 

Thụ hưởng sự chú ý, Bạch Trường Cầm sắc mặt như thường, ánh mắt ôn hòa nhìn quanh chín đối thủ của mình, ngoại trừ ấm áp ra thì không nhìn được biểu cảm khác. 

“Trận đấu bắt đầu.” Trọng tài hô lớn một tiếng rồi lập tức rời khỏi sàn đấu, nhường chỗ cho mười tên thiên kiêu này. 

Chưa có người nào động thủ cả, bất quá, tất cả không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Trường Cầm, gương mặt ai nấy đều xám xịt khó coi. Cảm giác trở thành vật làm nền cho người khác giẫm lên, chẳng ai cảm thấy vui vẻ cả. 

“Có phải đang cảm thấy rất đắc ý vì được người khác chú ý không?” Một trong số chín người ánh mắt khó chịu, sát cơ không thèm che dấu nhìn Bạch Trường Cầm, lạnh giọng nói một câu. 

Bạch Trường Cầm nhướng mày, chưa kịp trả lời thì một người khác đã tiếp lời, mà ý tứ so với tên thiên kiêu vừa rồi chẳng khác biệt là mấy. “Ta nghĩ bây giờ trong lòng hắn đang rất đắc ý, trong mắt hắn, có lẽ chúng ta chỉ là vật làm nền mà thôi.” 

“Các vị, ta không hề có suy nghĩ đó.” Bạch Trường Cầm hướng chín gã đối thủ của mình, dường như có ý muốn giải thích, bất quá, đám thiên kiêu kia làm gì có hứng thú muốn nghe hắn giải thích. 

“Hắn đã xem thường chúng ta như vậy, hay là tạo cho hắn một cơ hội.” 

“Ha ha, ta cũng đang có ý nghĩ này. Các ngươi chắc hẳn suy nghĩ cũng không sai biệt mấy nhỉ.” Không hẹn mà tất cả cùng nở nụ cười tà dị, gương mặt trầm xuống, bên trong ánh mắt ẩn chứa sát cơ, nhìn chằm chằm Bạch Trường Cầm. 

“Đám phế vật vô liêm sỉ, dám liên thủ bắt nạt Bạch Trường Cầm, bổn tiểu thư nhớ kỹ các ngươi.” Trên sàn đấu, âm thanh gần như ngăn cách với ngoại giới, thế nhưng người ở đây đều là cao thủ, thông qua khẩu hình và ánh mắt là phát hiện ra rằng, chín người còn lại đang muốn liên thủ đối phó với Bạch Trường Cầm trước. 

Tuy có chút vô sỉ, thế nhưng Bạch Trường Cầm thực lực rất mạnh, không phải ngẫu nhiên mà hắn được rất nhiều người đánh giá cao đến như vậy, tự nhiên bên trong có mấy phần phân lượng. Vả lại, quy tắc quần chiến không ngăn cấm cùng nhau liên thủ loại bỏ một ai đó khỏi sàn đấu, thế nên sẽ không có một vị trưởng lão nào vì Bạch Trường Cầm cảm thấy bất công mà ra mặt. 

Chỉ thấy Bạch Trường Cầm nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó đột ngột mở mắt ra, trong đôi mắt thoáng qua một tia nghiêm túc, biểu cảm và giọng nói vẫn ôn hòa như bình thường, không vì bọn họ liên thủ mà cảm thấy tức giận.

“Đã như vậy, Trường Cầm mời!”

Nói xong, Bạch Trường Cầm đột nhiên ngồi xếp bằng xuống trên sàn đấu, một đạo ánh sáng thoáng hiện lên, trong giây lát một cổ cầm xuất hiện trước mặt hắn, bàn tay tinh tế đặt lên trên những dây đàn, đôi mắt đẹp nhắm lại, bắt đầu đánh lên một khúc nhạc du dương. 

Bạch Trường Cầm nói mời bọn hắn động thủ, thế nhưng chính hắn thì lại ngồi xuống tấu nhạc, giống như đang cố ý thách thức người khác làm cách nào để đánh bại hắn vậy. 

“Hắn đang khiêm tốn, hay là cao ngạo vậy?” Trong lòng chúng nhân suy nghĩ, mặc dù Bạch Trường Cầm thực lực rất mạnh, thế nhưng trước đây từng có một bài học, đó chính là Trịnh Ngọc Tiêu, cũng cao ngạo như vậy, rốt cuộc đã bị Tinh Hồn đột nhiên bạo phát thực lực, không những chiến bại Trịnh Ngọc Tiêu, mà còn khiến Trịnh Ngọc Tiêu biến thành phế nhân. 

“Khinh người quá đáng. Các vị, cùng lên phế bỏ tên ngạo mạn này.” Một trong số chín người gương mặt giận dữ, miệng hô lớn một câu, rồi sau đó bạo phát sức mạnh, nguyên lực điên cuồng vận chuyển, tạo thành một trận kình phong mạnh mẽ ập đến vị trí Bạch Trường Cầm. 

“Ly Hỏa Quyền.”

“Thuấn Thân Trảm.”

“Kim Quang Đại Thủ Ấn”

“……….”

Khí thế kinh đào lãng hải, như thiên quân vạn mã từ tứ phương bát hướng nhắm thẳng vào Bạch Trường Cầm, hắn thời điểm này chính là mục tiêu để chín người còn lại công kích. Bọn hắn không hề che dấu thực lực, bởi nhận thức rõ rằng, đối thủ của mình là ai, nếu khư khư giữ lại, đó chính là muốn tìm chết. 

Chưởng pháp, quyền kình, kiếm khí, đao khí… phá không mà đánh, không gian dao động mãnh liệt vang lên những âm thanh đáng sợ. 

Ở trung tâm của trận bão táp nguy cơ, Bạch Trường Cầm thái độ như thường, vẫn tiếp tục tấu lên thứ âm thanh tuyệt hảo, cuồng phong bên ngoài căn bản không thể tác động nổi đến hắn, không gian xung quanh giống như vì Bạch Trường Cầm mà tạo thành một bức tường vô hình, đem hết thảy những chướng ngại loại bỏ. 

Mái tóc đen tinh tế nhẹ nhàng lay động, bạch bào khẽ gợn sóng lăn tăng, Bạch Trường Cầm lúc này trở nên tuấn lãng chói mắt, hắn chỉ đơn giản ngồi đó chìm đắm vào khúc nhạc của bản thân, thế nhưng trong mắt người khác lại rất chói mắt, quả nhiên phong hoa tuyệt đại. 

Không gian vang lên tiếng nổ kịch liệt, nhưng không mảy may tác động đến Bạch Trường Cầm, có chăng cũng chỉ là những cơn gió nhẹ thổi qua mà thôi. 

Khúc nhạc ban đầu nhẹ nhàng ôn hòa, nhưng dần dần, theo nhịp tấu của Bạch Trường Cầm mà bắt đầu phát sinh biến động, loại biến động này vô hình ảnh hưởng đến không gian xung quanh, mặc dù bầu trời vẫn rất trong xanh, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, thế nhưng trong mắt đối thủ của Bạch Trường Cầm, không gian trong mắt bọn hắn trở nên xám xịt, mây đen dữ tợn che khuất bầu trời, ẩn trong đám mây đen là vô số lôi long không ngừng gào thét, phản phất như muốn hủy diệt đại địa. 

“Bạch Trường Cầm, hắn ở đâu? Chúng ta đang ở chỗ nào thế này?” 

Một trong số chín gã thiên kiêu nhìn không gian xung quanh biến đổi mà sợ hãi, bởi vì bọn hắn phát hiện chính mình đang xuất hiện ở một địa phương lạ lẫm, khắp nơi một đống hoang tàn, phản phất như Hư Thần Tinh rơi vào tận thế. 

Khúc nhạc vang lên giữa thương khung đại địa, nhịp điệu lại tiếp tục được đẩy cao, trong đám mây đen lôi long hung tàn gào thét, cuối cùng hứng xuống đại địa mà giáng lâm. 

Lôi lạc đại địa.

Trong đầu óc bọn hắn vang lên tiếng nổ liên hồi, rốt cuộc miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu, trong mắt sợ hãi vẫn tồn tại cho đến lúc ngã xuống. 

Chỉ trong một nhịp thở, chín người ngã quỳ xuống, giống như hướng Bạch Trường Cầm mà triều bái vậy. 

Khúc nhạc dần dần hạ xuống, rồi cuối cùng hoàn toàn lặng tiếng. Bạch Trường Cầm đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh, tựa hồ vừa rồi không hề phát sinh chiến đấu, mà là sáng tạo ra một khúc nhạc, vì chúng nhân xung quanh mà tấu lên vậy. 

“Cầm nghệ thật tuyệt hảo, đã rất lâu mới được nghe lại một khúc tuyệt hảo như thế này.”

Chiến Lang hộ pháp nhìn Bạch Trường Cầm gật đầu tràn đầy thưởng thức, vừa vỗ tay khen ngợi vừa nói. 

“Ha ha, trông tiểu tử này có chỗ nào vừa mới trải qua một trận chiến đấu chứ?”

“Bạch Trường Cầm điều khiển tiếng đàn thật điệu nghệ, chỉ đem những người cần thiết vào trong ảo cảnh, bất quá tiếng đàn của hắn tràn ngập khí thế sát phạt, mượn vào thiên địa lực lượng, trong ảo cảnh đem hết thảy hủy diệt, không phải hắn nương tay, đối thủ của hắn bây giờ có lẽ thần hồn vỡ nát, tử vong tại chỗ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui