Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Trưởng bối khắp nơi quan sát Bạch Trường Cầm triển lộ phong quang tuyệt đại, miệng không ngớt lời khen ngợi. Phát sinh chiến đấu, nhìn Bạch Trường Cầm chẳng khác gì một hồi dạo chơi, vì mọi người mà tấu một khúc, động thủ mà như không động thủ, đem đối thủ của mình mạnh mẽ quét sạch. 

Những người đã tiến vào hạng ba trăm ánh mắt chăm chú quan sát Bạch Trường Cầm chiến đấu, tự nhiên là muốn nhìn xem thực lực của hắn nông sâu đến đâu, đáng tiếc chẳng thể nhìn ra một điểm gì, nếu có cũng chỉ là một câu kết luận: sâu không lường được. 

Không phải do đối thủ của hắn quá yếu, mà là do bản thân hắn quá mạnh, mạnh đến mức kinh khủng.

Chẳng trách, Bạch Trường Cầm được Quỷ tông tông chủ muốn để hắn tiếp nhận vị trí tông chủ tương lai. Chẳng trách, Bạch Trường Cầm được Vượn Tài bảo điếm xếp cao nhất trong số những người có khả năng trở thành quán quân. 

Chu Thiên Tử, tứ đại hộ pháp nhìn Bạch Trường Cầm phía trên sàn đấu, nhất là Chu Thiên Tử, trong ánh mắt lộ ra một tia ba động. 

Chỉ thấy y đứng dậy khỏi bảo tọa, thân thể tản ra một lực lượng mạnh mẽ uy thế, thanh âm từ miệng vang ra, bên trong ẩn chứa tu vi cao cường: “Quần chiến chấm dứt, ba trăm người mạnh nhất đã xác định, tuy nhiên Trần Mộng Dao – đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường vì một số lí do nên đã quyết định rút lui, thế nên chỉ còn hai trăm chín mươi chín người. Nhưng không vì vậy mà Tinh Vương Chiến sẽ gián đoạn, các ngươi có thời gian hai ngày để nghỉ ngơi, sau hai ngày, tất cả tập trung lại tại đại đấu trường tiến hành quyết chiến. Ngày hôm đó sẽ có rất nhiều trưởng bối đến quan sát, các ngươi thể hiện bản thân thật tốt.”

Dứt lời, phu thê Chu Thiên Tử liền hóa thành một đạo hồng quang rời đi. Tứ đại hộ pháp cũng đồng dạng rời đi. Ngày quần chiến cuối cùng cứ như vậy mà chấm dứt.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Sau hai ngày, Tinh Vương Chiến lại tiếp tục bắt đầu. Khi mặt trời dựng đứng trên cao, ánh thái dương chiếu thẳng xuống Kỳ Xà thành, tại đại đấu trường, toàn bộ hai trăm chín mươi chín người mạnh nhất đã tập trung không thiếu một ai. 


Đều là thiên kiêu chi tử xuất chúng nhất trong số những thiên kiêu tử tham dự Tinh Vương Chiến, không một người nào không bắt mắt. Thế nhưng nổi bật nhất, dĩ nhiên chính là Bạch Trường Cầm. 

Hắn một thân bạch y sạch sẽ, khí chất tựa như một vị trích tiên, dung nhan đẹp đến nỗi dù là tuyệt thế mỹ nhân cũng không nhịn được mà ghen tỵ với hắn, mỹ mâu vừa liếc qua đủ khiến cho bất kỳ ai hô hấp liền không đều. 

Tinh Hồn, Lục Phong, Tào Tuyết Dương… dĩ nhiên đều tập trung đầy đủ, bọn họ là đệ tử Địa Ngục giáo, đứng tụ tập lại thành một nhóm. Đồng dạng, những tông phái khác cũng giống như vậy, những đệ tử thuộc về trưởng bối tán tiên, quen biết với nhau thì đứng chung, còn không thì tách biệt nhau ra. 

Hai trăm chín mươi chín người, bốn đại tông phái cơ hồ đã chiếm gần một trăm năm mươi người, tương đương xấp xỉ một nửa số lượng những thiên kiêu chi tử đang đứng tại đây. 

Phân biệt, Địa Ngục giáo có ba mươi bảy thiên kiêu đệ tử tiến vào hạng ba trăm; Huyết Y môn chiếm ba mươi bốn danh ngạch; Ngân Nguyệt Hải đường cũng không kém bao nhiêu, chiếm ba mươi mốt đệ tử; và Quỷ tông chiếm ba mươi chín đệ tử. Số còn lại, đều thuộc về giới tán tiên tại Loạn Tiên Hải. 

Tuy nói Tinh Vương Chiến đã diễn ra đã một đoạn thời gian khá dài, thế nhưng chân chính chiến đấu phải xem từ hạng ba trăm người mạnh nhất này, bởi ba trăm người đang có mặt ở đây đều là tinh túy mà Loạn Tiên Hải sản sinh ra thế hệ thiên kiêu. 

Trong hai ngày này, những nhân vật phong vân nhất tại Loạn Tiên Hải đều hướng về Kỳ Xà thành mà đến, kể ra như môn chủ Huyết Y môn Viêm Lôi đại tiên, Ngân Nguyệt Hải đường đường chủ Thiên Khôi tôn giả, Quỷ tông tông chủ Dạ Vương, hay Công Tôn lão nhân, Kim Cương thiền sư… Thậm chí, ngay cả vị phó bảo chủ của Vượn Tài bảo điếm đức cao vọng trọng Đoàn Thiên Nhận cũng xuất hiện, điều này đủ để biết được bọn họ đối với Tinh Vương Chiến xem trọng như thế nào. 

Cũng trong hai ngày đó, Vượn Tài bảo điếm một lần nữa sắp xếp danh sách những người có khả năng tiến vào hạng một trăm người mạnh nhất, đồng thời thay đổi tỉ lệ đặt cược. Danh sách sẽ không có nhiều thay đổi, bất quá cũng có một số hắc mã mới xuất hiện, ví dụ như Tinh Hồn, hắn đánh bại Trịnh Ngọc Tiêu, biểu hiện cường thế, so với Trịnh Ngọc Tiêu còn xếp cao hơn vài bậc. 

Mắt thấy hai trăm chín mươi chín tên thiên kiêu chi tử đã tập trung đầy đủ, các vị khách mời cũng ổn định chỗ ngồi, Chu Thiên Tử bèn ra hiệu cho một vị trưởng lão Địa Ngục giáo, để cho vị trưởng lão đó chủ trì trận đấu. 


“Tự giới thiệu, ta là Ngô Hải Sâm, trưởng lão Địa Ngục giáo, được giao trọng trách chủ trì ngày thi đấu hôm nay. Trước tiên thay mặt Địa Ngục giáo chúc mừng các ngươi đã tiến vào hạng ba trăm người mạnh nhất, kể từ bậc xếp hạng ba trăm trở đi, tất cả đều sẽ được nhận phần thưởng.”

Ngô Hải Sâm ánh mắt quét nhìn quanh một vòng, sau đó nói tiếp.

“Bây giờ lão phu sẽ giải thích cách thức chiến đấu của ngày hôm nay, đó là quyết đấu để lựa chọn ra một trăm người mạnh nhất. Trong số hai trăm chín mươi chín người, ai tự nhận kém hơn người khác thì tiến vào chính giữa đấu trường, rồi sau đó lựa chọn ra đối thủ của mình. Người thắng quay trở về vị trí, còn người thua, dĩ nhiên bị loại, vị trí thuộc về hạng ba trăm. Mỗi một người sẽ có một lượt lựa chọn đối thủ, người bị thách đấu sẽ được giới hạn trong ba lượt để tránh bị tình trạng xa luân chiến, tất nhiên, người chiến bại lúc quyết chiến mất đi tư cách thách đấu của mình. Hiện tại, quyết chiến liền bắt đầu.”

Sau khi giải thích xong cách tiến hành của hạng một trăm thì Ngô Hải Sâm liền rời khỏi đại đấu trường, nhường chỗ cho hai trăm chín mươi chín tên thiên kiêu này. 

Vòng đầu tiên tiến hành quần chiến, trong ba ngày, gần ba ngàn thiên kiêu chi tử bị sàn lọc một cách khốc liệt chỉ còn lại ba trăm người. Bây giờ tiếp tục sàn lọc, từ ba trăm người còn lại một trăm người. Thể thức như thế này, vừa xem như công bằng, mà cũng có thể nói là không công bằng, bất quá, trên đời này chẳng có thứ gì gọi là hoàn mỹ cả.

Các lần tổ chức trước đây đều tiến hành bốc thăm để quyết chiến, thế nhưng lần này thể thức đã bị cải biến. Hai trăm chín mươi chín người, ngoại trừ những kẻ thực lực cực kỳ yêu nghiệt giống Bạch Trường Cầm sẽ không suy nghĩ gì quá nhiều, chiến thì liền chiến, thế nhưng những người thực lực không quá nổi bật sẽ phải đắn đo suy nghĩ rất nhiều. 

Thiên kiêu chi tử, tự nhận bản thân thua kém người khác, bước ra để lựa chọn đối thủ phù hợp, điều này cũng có chút mất mặt. Vài phút trôi qua, hai trăm chín mươi chín người chưa có người nào chịu đứng ra cả. 

Xung quanh đại đấu trường, trên khán đài đám khán giả không ngừng gào thét, chửi mắng xen lẫn với nhau, dĩ nhiên là bọn chúng muốn bắt đầu, đáng tiếc xung quanh đại đấu trường đã bị cách âm, có gào đến đứt cuống họng thì hai trăm chín mươi chín tên thiên kiêu kia cũng không nghe thấy, mục đích dĩ nhiên là để bọn họ không bị ảnh hưởng bởi ngoại giới. 


Đám khán giả thì cuồng loạn, nhưng những nhân vật phong vân một phương thì thái độ như thường, tựa như xe đó là một chuyện hiển nhiên. 

“Xem ra vẫn chưa thể bắt đầu được, ha ha.” Một vị cường giả lên tiếng. 

“Cũng dễ hiểu, cùng là thiên kiêu một thế hệ, há lại tự hạ thấp bản thân.”

“Kiêu ngạo cũng tốt, thế nhưng biết dùng não trong trường hợp này thì tốt hơn, Loạn Tiên Hải là nơi nào, đôi lúc thực lực không phải yếu tố tất yếu. Lựa chọn đối thủ vừa tầm, đôi lúc lại là một quyết định thông minh.”

“Hắc hắc, đâu phải người nào cũng có suy nghĩ được như vậy. Bọn hắn tuổi trẻ nhiệt huyết, tuy lớn lên tại Loạn Tiên Hải, thế nhưng tuổi còn nhỏ, vẫn còn coi trọng sỉ diện.” 

“Liệu ai sẽ là người đầu tiên đây.”

“………”

Trên đại đấu trường, Lục Phong nhìn quanh một vòng, đã ba phút trôi qua nhưng ai nấy đều án binh bất động. Thở dài một tiếng, Lục Phong nhìn sang Tinh Hồn, chỉ thấy Tinh Hồn chuẩn bị chủ động bước lên đài thì hắn liền nói. 

“Tinh Hồn, trận đầu tiên cứ để ta, huynh đứng đây quan sát đi.” 

Vốn dĩ muốn xuất thủ trước để có thời gian ngồi một chỗ nghỉ ngơi, Lục Phong đã có ý muốn xuất thủ trước, thế nên Tinh Hồn gật đầu, bước chân thụt lùi lại. 


Lục Phong định bước ra thì một bên, Mộ Ngọc hừ lạnh một tiếng. “Lục Phong, đừng quên ngươi là đệ tử của ai, muốn trước tiên lên đài, muốn sư tôn mất mặt sao?”

Chỉ thấy Lục Phong hướng Mộ Ngọc lắc tay, cười khẩy đáp: “Mất mặt hay không, chưa đến lượt tam sư huynh xía vào, tam sư huynh trác tuyệt vô song, ta tự thẹn không bằng, vậy nên lựa chọn một đối thủ yếu để tạo cơ hội cho bản thân tiến vào sâu hơn, thế nhé, tam sư huynh đừng bận tâm.” 

Tào Tuyết Dương tay ôm Tiểu Long, nghe Lục Phong khích đểu Mộ Ngọc thì cười khẽ một tiếng. Tiểu Long người mặt áo hoa được Tào Tuyết Dương ôm trọn, mắt nhắm mắt mở nhìn Lục Phong, ý tứ muốn nói, vô sỉ như vậy mới tốt. 

Nói xong, Lục Phong thân thể khẽ động nhảy ra chính giữa đại đấu trường. Ai cũng ngạc nhiên, không ngờ đệ tử của Huyết Luân hộ pháp là người đầu tiên phá vỡ thế bình lặng. 

“Huyết Luân, ngươi thu được một cái đồ đệ không tồi.” Nam Độc hộ pháp miệng già nua nhếch mép, con ngươi nhỏ xíu nhìn Huyết Lân hộ pháp, miệng thì khen ngợi, nhưng ý tứ bên trong, dù là ai cũng hiểu rõ, Nam Độc hộ pháp đang cười nhạo. 

“Lựa chọn đối thủ thích hợp để chiến thắng, còn hơn tự cao tự đại đứng một chỗ để đối thủ bắt chết.” Huyết Luân hộ pháp cũng không vừa, đanh đá đáp trả. Nam Độc hộ pháp nói Lục Phong hèn nhát, còn Huyết Luân hộ pháp mắng đệ tử Nam Độc hộ pháp ngu ngốc. 

Hai lão gia hỏa này, tựa hồ như chỉ cần lí do để lao vào đánh nhau. Chu Thiên Tử ngồi chính giữa ho khan một tiếng, ý bảo hai người các ngươi đừng làm cho bản giáo chủ mất mặt.

Quay trở lại trên đấu trường, Lục Phong xuất hiện, bất quá không có người nào trực tiếp cười hắn cả, bởi ít nhất đã có người dám đứng ra, đồng thời trong lòng cũng rất hồi hộp, không biết Lục Phong sẽ lựa chọn ai đây. 

Chỉ thấy Lục Phong bộ dạng lười nhát nhìn quanh, sau đó tùy ý chỉ tay vào một tên tán tiên đệ tử. “Chọn ngươi đi, xấu xí như vậy, làm bản công tử ngứa mắt, cút ra đây.”

Người bị Lục Phong lựa chọn chính là đệ tử của Vô Ngân tán tiên. Hắn ta tên gọi là Cao Khánh, tu vi trung kỳ Địa Tiên cảnh, là sư huynh của Trịnh Ngọc Tiêu. Sở dĩ Lục Phong lựa chọn hắn ta, dĩ nhiên chính là vì sự tình của Tinh Hồn. Lão sư tôn các ngươi trước đó nhắm vào huynh đệ ta, ta đánh không lại lã sư các ngươi, đành tìm các ngươi chịu thay vậy, có muốn tính toán thì đi tính trên đầu lão sư các ngươi ấy, dĩ nhiên là nếu có gan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận