Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Âm thanh nổ vang gầm lên dữ dội, chiến đài rung chuyển dữ dội kịch liệt, khói bụi bay đầy trời, mãi một lúc sau khói bụi tan biến, không gian chiến đài mới chậm rãi hiện ra trước mặt khán giả. 

Chỉ thấy Vân Phi Ưng lúc này đang nằm dài trên đất, trong ánh mắt sự nghi hoặc, kinh ngạc và những cảm giác khác đang không ngừng xen lẫn. Hắn đôi mắt nhìn lên bầu trời xanh thẩm bao la rộng lớn, hôm nay một lần phóng tầm mắt nhìn lên, Vân Phi Ưng mới chợt phát hiện, nguyên lai bầu trời rộng lớn đến như vậy, ánh mặt trời cũng thật quá chói chang. 

“Tại sao không giết ta?” Nằm dài trên đất, bộ dạng tuy có chút thảm hại, thế nhưng khí thế vẫn còn đó, hắn bại nhưng không ai dám khinh thị hắn cả, chỉ có điều, nghe trong thanh âm dường như vẫn có chút không cam tâm. Thời điểm khi Hồng Trần Đao hiện lên trước mặt, Vân Phi Đã nhắm chặt mắt lại, phản phất như tiếp nhận cái chết đang đến gần, thế nhưng cuối cùng, Tinh Hồn đã khiến quỹ đạo của Hồng Trần Đao lệch sang một bên, bằng không chắc chắn rằng hắn sẽ phải chết không nghi ngờ. 

Đứng đối diện, khí thế lúc này đã thu liễm, trên gương mặt là một cỗ phong kinh vân đạm, một tia cảm xúc cũng không có, thanh âm nhàn nhạt đáp lời: “Không có lí do, cũng không muốn kéo theo rắc rối.”

Kỳ thực, đôi lúc giết chết đối phương cũng không cần có lí do, mà Tinh Hồn, hắn chỉ là không muốn vì một Vân Phi Ưng mà khiến bản thân rơi vào trạng thái nguy hiểm, trừ khi vạn bất đắc dĩ, giống như lúc ở tại Thiên Kiếm tông vậy, bị cường giả ánh mắt chăm chú nhìn vào, cảm giác không hề dễ chịu. 

Vân Phi Ưng, hắn là kỳ tài trăm năm có một, cơ hồ quét ngang toàn bộ thế hệ đồng giai, được Quỷ tông hết sức coi trọng bồi dưỡng, có chăng cũng chỉ thua kém Bạch Trường Cầm mà thôi. 

Mà biểu hiện hôm nay của hắn, tuy bại nhưng hết sức lóa mắt, ai dám vì hắn bại trận mà khinh thường. Quỷ tông đồng dạng sẽ không vì một trận chiến bại này mà bỏ qua một viên ngọc quý này. 

Tinh Hồn minh bạch chuyện này. Quỷ tông chính là một trong bốn đại thế lực mạnh nhất Loạn Tiên Hải, sẽ không nên vì một chuyện không đâu vô đâu mà bị một địa đầu xà nhìn chằm chằm. 

Vân Phi Ưng cũng coi như là người thông minh, cũng hiểu phần nào dụng ý bên trong, chỉ thấy hắn đứng gượng dậy, trên người khí thế thu hồi, thế nhưng trong đôi ưng nhãn chiến ý vẫn chưa tiêu tán: “Hôm nay ngươi thắng, nhưng sẽ có ngày ta vượt qua ngươi.”

Sau đó hắn quay sang nhìn Bạch Trường Cầm, lại nói tiếp: “Chuyện giữa ta và ngươi, có cơ hội sẽ giải quyết hoàn toàn.”

Bạch Trường Cầm mỉm cười gật đầu. 

Nói xong, Vân Phi Ưng liền rời khỏi chiến đài, hắn đã bại trận, nơi này đã không còn là sân khâu của hắn nữa. 

Ngô Hải Sâm nhìn Vân Phi Ưng, rồi sau đó lại nhìn gã thanh niên thân vận hắc y kia, trương gương mặt lộ ra biểu cảm không thể tin nổi, đệ tử này, nguyên lai thực lực khủng bố như vậy, ngay cả đệ nhị thiên kiêu Quỷ tông Vân Phi Ưng cũng bại dưới tay của hắn. 

Bây giờ, ai còn dám khinh thị hắn nữa? 

“Vân Phi Ưng chiến bại, Tinh Vương Chiến xếp hạng thứ ba. Tinh Hồn, ngươi muốn nghỉ ngơi hay tiếp tục khiêu chiến?” Ngô Hải Sâm thu lại bộ dạng kinh ngạc, sau đó hướng hắn hỏi. 

“Tiếp tục.” Tinh Hồn lãnh đạm đáp. 

Chỉ thấy Ngô Hải Sâm gật đầu, tiếp theo không nói thêm gì nữa, liền tự động lui lại. Ngay khi Ngô Hải Sâm rời đi, trên chiến đài một bóng dáng bạch y tao nhã phong lưu xuất hiện, chính là Bạch Trường Cầm.

Cái này đệ nhất thiên kiêu chi tử trên Loạn Tiên Hải, được Vượn Tài bảo điếm xếp hạng thứ nhất, là người có khả năng lớn nhất vấn đỉnh Tinh Vương, rốt cuộc cũng đã lên chiến đài. 

Đã từng có vài lần hắn tự mình xuất thủ qua, thế nhưng mỗi lần đều rất nhẹ nhàng đánh bại đối thủ, cho đến tận bây giờ, chưa từng có một người nào khiến cho Bạch Trường Cầm buộc phải lộ ra thực lực thật sự của hắn, thậm chí cả một phần thực lực cũng không thể.

Nhiều người kỳ vọng vào Vân Phi Ưng, đệ nhị thiên kiêu chi tử trên Tinh Vương Chiến, cũng là đồng môn của Bạch Trường Cầm sẽ buộc hắn phải nghiêm túc chiến đấu. 

Chỉ là Vân Phi Ưng đã chiến bại, nhưng cũng nhờ vậy mà người ta mới biết được, ngoại trừ Vân Phi Ưng ra, còn có một người khác có khả năng làm cho Bạch Trường Cầm phát huy thực lực chân chính, có điều cũng chỉ là kỳ vọng khả năng mà thôi. 

“Bạch Trường Cầm nhất định sẽ chiến thắng.” Liễu Nguyệt Yên ngồi trên khán đài ngắm nhìn bạch y thanh niên dung mạo xuất chúng kia, trong đôi mắt đẹp in hằn lên bóng người đó, gương mặt bất giác tự động đỏ lên. Nam nhân này quả thật xuất chúng, không chỉ dung mạo, mà cả khí chất, thực lực đều quá xuất chúng, như một vị trích tiên tiêu dao phong lưu không nhiễm một hạt bụi trần. 

Không chỉ riêng gì Liễu Nguyệt Yên cảm thấy như vậy, thời điểm Bạch Trường Cầm xuất hiện phía trên chiến đài, phóng thích ra khí chất siêu phàm thoát tục kia, cho dù Tinh Hồn biểu hiện có chói mắt đến mấy, nhưng đối với ánh hào quang vạn trượng kia cũng hoàn toàn bị lu mờ, như đom đóm so với ánh trăng vậy. 

Cả nam nhân lẫn nữ tử, đều vì Bạch Trường Cầm mà phát điên lên, cả đại đấu trường tiếng gào thét nghe như đang phát cuồng lên. 

“Bạch Trường Cầm sư huynh uy vũ.”

“Đệ nhất thiên tài Bạch Trường Cầm, phong hoa tuyệt đại, nhất thế vô song.”

“Tinh Vương chi đỉnh, nhất định sẽ là Bạch Trường Cầm.”

“………”

“Hừ, hắn là của ta, các ngươi đừng hòng tranh giành.” Biểu hiện của Bạch Trường Cầm cũng thật quá kinh khủng đi, Liễu Nguyệt Yên trông thấy mà trong lòng có cảm giác bị uy hiếp, ánh mắt sáng lên hình viên đạn nhìn chằm chằm vào đám khá giả, nhất là những nữ tử có dung mạo xuất trần, trong lòng thầm nhủ, nhất định không thể để cho những nữ nhân hám trai này tiếp cận hắn ta mới được. 

Nhìn Bạch Trường Cầm được người ta chào đón nhiệt tình, biểu hiện thật lóa mắt, trưởng bối Quỷ tông vì hắn mà cảm thấy vinh dự.

“Bạch Trường Cầm, tiểu tử này quả thật xuất chúng hết phần người khác, đi đến đâu cũng làm cho người ta phải phát rồ lên như vậy, ha ha…” Có trưởng lão Quỷ tông cười một tiếng đắc ý.

“Tuyệt thế vô song, phong hoa trác tuyệt, trên đời này có bao nhiêu người có thể sánh ngang cùng hắn, cơ hồ chỉ có vị tuyệt thế thiên kiêu vạn năm có một trên đại lục mới có khả năng đó mà thôi.”

“Hắc mã kia tuy khiến cho người ta đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, thế nhưng Bạch Trường Cầm lại rất khác biệt, trận chiến cuối cùng này, hắn chỉ có thể bại, vì Bạch Trường Cầm mà biến thành vật làm nền.”

Những người khác cũng ngầm đồng ý, có thể Tinh Hồn thực lực rất mạnh, nhưng đúng là Bạch Trường Cầm vẫn là một cái gì đó rất khác biệt, dù muốn hay không thì vẫn phải thừa nhận điều này. 

“Đại sư huynh, hắn có cơ hội chiến thắng không?” Tào Tuyết Dương trong tay ôm Tiểu Long, gương mặt vì Tinh Hồn mà lo lắng. 

Tuy thời gian quen biết hắn không lâu, thế nhưng chugn quy vẫn đối với hắn rất có cảm tình. 

Lục Phong gương mặt cũng rất lo lắng, hắn thừa nhận Tinh Hồn rất mạnh, nhưng hắn cũng biết, Bạch Trường Cầm là nhân vật lợi hại cỡ nào. Cái danh Loạn Tiên Hải đệ nhất thiên kiêu không phải là cái danh hão huyền. 

Chỉ thấy Ma Luân vẫn như thông thường nở nụ cười ôn hòa, thế nhưng có thể nhìn thấy rõ trong hai con ngươi đang in hằn lên bóng dáng của cả Tinh Hồn lẫn Bạch Trường Cầm. 

Nhìn bộ dạng của hắn lúc này trông có chút hơi đáng sợ. 

“Tiềm lực lẫn thực lực của Tinh Hồn sư đệ lẫn Bạch Trường Cầm, bần tăng đều không nhìn thấu, bất quá nếu lựa chọn, có lẽ vẫn sẽ là Bạch Trường Cầm.” Nghe Ma Luân nói, trong lòng Lục Phong lẫn Tào Tuyết Dương đều hơi thất vọng, lẽ nào Tinh Hồn sẽ bại?

Tuy nhiên, trong vạn người này, chỉ có hai người tin chắc rằng Tinh Hồn sẽ không bại. 

Đầu tiên là Tiểu Long, nó hiểu rõ, cái tên nhìn như phong khinh vân đạm, lạnh nhạt vô thanh kia kỳ thực ngạo mạn như thế nào, người khác không nhìn ra được, nhưng nó như thế nào ánh mắt kinh nghiệm cổ lão, sao có khả năng không nhìn thấu. 

Có thể trận chiến với Thiên Kiếm tông tông chủ Vô Cực kiếm tiên, Tinh Hồn phải sử dụng đến ngoại lực mới chạy thoát được, thế nhưng bởi đối phương là bán bộ Cửu Thiên Huyền Tiên. Còn trong đồng giai, dù là Bạch Trường Cầm cũng không có khả năng cùng hắn tranh phong, bởi biểu hiện của Tinh Hồn cho đến lúc này cũng chỉ là vài phần thực lực chân chính mà thôi. 

“Từ từ đi rồi các ngươi sẽ mù hết mắt chó lại, hắc hắc… Tiếc là bổn long nghèo mạt rệp, không thì lần này phát tài con bà nó rồi.” Tiểu Long trong bụng tặc lưỡi một tiếng. 

Còn một nhân vật khác cũng có chung suy nghĩ giống với Tiểu Long, đó chính là ông lão Bạch Ly. Ngay từ thời điểm Tinh Hồn bị Thiên Cơ lão nhân nói rằng hắn là người có tướng Quần Ma Loạn, người có tướng mệnh này có kẻ nào không phong vân một đời, mà rõ ràng nhất chính là kẻ hai trăm vạn năm trước một trận khiến cả Đại Thiên Thế Giới rung chuyển kia. Chưa biết được trong tương lai, thêm một tên Quần Ma Loạn này sẽ như thế nào, nhưng hiện tại, trên Hư Thần Tinh, sẽ không có bao nhiêu người trong đồng giai đủ khả năng cản bước được hắn.

“Ngươi sẽ mang đến cho lão phu bao nhiêu cái kinh hỷ đây.” Khóe miệng ông lão Bạch Ly nhếch lên một nụ cười mà nhìn vào Tinh Hồn, rồi sau đó nhìn sang Bạch Trường Cầm, lại nói tiếp: “Thái tử Trường Cầm, đoán chừng hôm nay ngươi liền đạt thêm một cái cảm ngộ, khà khà.

Trong ánh mắt ông lão Bạch Ly lóe lên một vệt ám quang tà dị, miệng thầm nói một tiếng. 

Lúc này trên chiến đài, đỉnh phong chi chiến đã sắp bắt đầu. Tinh Vương vấn đỉnh, là ai sẽ triển lộ phong quang đây? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui