“Đó chính là Tinh Vương quán quân à? Trông không có gì đặc biệt nhỉ?” Trong đám đông, có người nhìn Tinh Hồn mà xoa cằm nhận xét.
Mặc dù hắn tại Địa Ngục giáo tạo thành oanh động rất lớn chỉ trong thời gian vài ngày ngắn ngủi, nhưng lại hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác. Trong suy nghĩ của người nhiều, hắn hẳn phải là người đặc biệt ở điểm nào đó, không nghĩ đến lại tầm thường phổ thông như vậy.
Ngồi trên vai Tinh Hồn, Tiểu Long trên người mặc chiếc áo hoa, trái ngược lại hấp dẫn sự chú ý của chúng nhân còn hơn cả nhân vật chính là hắn, dĩ nhiên chú ý nhiều cũng là đại đa số nữ tử.
Người khác không nhìn thấy chỗ đặc biệt của Tinh Hồn, thế nhưng phía trên mái nhà, thần sắc của Phong Lãnh trở nên ngưng trọng, ánh mục quan nhìn chằm chằm Tinh Hồn, như đã phát hiện ra điểm gì đó.
Chỉ thấy hắn thân thể khẽ động, trong chớp mắt xuất hiện phía trước đường đi của Tinh Hồn.
“Ngươi là kiếm tu?” Phong Lãnh thanh âm sắc bén vang lên.
Tinh Hồn bước chân khựng lại, huyết nhãn quan sát gã thanh niên như một thanh tuyệt thế hảo kiếm đang chặn ngang đường.
“Phong Lãnh, ngươi có ý gì?” Tào Tuyết Dương bước lên phía trước, thanh âm dễ nghe kèm theo một chút khó chịu vang lên.
“Tào sư muội, không liên quan đến ngươi.” Người khác vì Tào Tuyết Dương mà si mê như điếu đổ, nhưng Phong Lãnh thì không, nhìn nàng nói một câu, sau đó lại chuyển sang Tinh Hồn, nói tiếp. “Kiếm của ngươi rất mạnh, ta muốn khiêu chiến ngươi.”
Nguyên cả một đám người ngây ra, bao gồm cả Tinh Hồn, phản ứng của hắn cũng có chút bất ngờ.
Giữa hắn và Tề Vân Hạt còn chưa xử lý xong, bây giờ lại xuất hiện thêm một tên Phong Lãnh muốn hướng hắn khiêu chiến.
“Chậc chậc, ngươi so với tuyệt sắc giai nhân còn hấp dẫn hơn à?” Tiểu Ứng long tặc lưỡi một tiếng, giọng nói tràn ngập tiếu ý truyền vào đầu Tinh Hồn, dĩ nhiên là đang châm chọc hắn.
“Ngươi là ai?” Tinh Hồn chợt hỏi.
“Kiếm tu Phong Lãnh.” Phong Lãnh đáp lại, hắn không lấy thân phận đệ tử chân truyền hay địa vị siêu việt gì cả, phía trước là hai chữ kiếm tu. Không thể không nói, linh giác của Phong Lãnh thật nhạy bén, vậy mà phát hiện ra được Tinh Hồn cũng là một gã kiếm tu.
Tuy nói Tinh Hồn thân thể cứng rắn cường hãn, so với luyện thể tu tiên giả còn mạnh hơn, thế nhưng thủy chung hắn vẫn là một kiếm tu, lĩnh ngộ kiếm ý đệ tứ tầng, lại có kiếm tâm thông minh mà vạn kiếm tu đều thiết tha mơ ước.
Chỉ là Tinh Hồn, từ lúc phi thăng đến bây giờ, hắn gần như không hề có một đoạn thời gian nào gọi là thích hợp để áp súc lại kiếm ý của bản thân, không có thời gian nghiên cứu về kiếm tâm thông minh, cả Đại Thiên Chủng mà hắn sao chép lại của Dương Thiên Quân nữa, phần lớn thời gian không phải rơi vào vô minh cảnh giới thì cũng là bị người ta đuổi giết. Hắn rất mạnh không nghi ngờ, nhưng ngẫm lại thì vẫn có gì đó hơi hỗn loạn, chưa thể cân bằng mọi thứ.
Mặc dù đã tận lực thu liễm, nhưng chắc hẳn là do không đủ thời gian nên rốt cuộc bị người có linh giác nhạy bén như Lãnh Phong phát hiện ra.
“Ta từ chối khiêu chiến.” Tinh Hồn lãnh đạm nói.
“Tại sao? Kiếm tu, nên hướng thẳng về phía trước, không nên dễ dàng từ chối khiêu chiến.” Dường như không có ý muốn bỏ qua, Phong Lãnh vẫn hiên ngang chặn đường, trên người kiếm ý rộ ra, dĩ nhiên là kiếm ý đệ tam trọng, mơ hồ muốn chạm đến kiếm ý hóa thực rồi.
“Đó là với ngươi, có thể là cả kiếm tu khác nữa, nhưng với ta thì không. Thế giới của ta, ngươi không hiểu được.” Dứt lời, Tinh Hồn cước bộ tiếp tục, thân thể chậm rãi lướt qua người Phong Lãnh, kiếm ý đệ tam hình thành xung quanh Phong Lãnh mơ hồ gây ra một loại áp lực nặng nề, nhất là vị trí trung tâm, nhưng chủy chung không mảy may ảnh hưởng gì đến Tinh Hồn cả.
Gương mặt Phong Lãnh lộ ra sự kinh ngạc, nhưng càng nhiều thêm là hưng phấn, khóe miệng cong lên một vệt tà dị. “Ai thèm quan tâm chứ? Ta nhất định sẽ khiến ngươi phải rút kiếm.”
Phong Lãnh tuy dị thường, nhưng cũng coi như người biết lí lẽ, trước mắt Tinh Hồn phải đối diện với Tề Vân Hạt, vốn dĩ chỉ muốn xem Tinh Hồn là nhân vật như thế nào, không nghĩ đến chuyến đi này lại có thu hoạch. Miệng liếm mép, Phong Lãnh lại quay trở lại vị trí trên mái nhà của mình.
Một bên Mạc Ngạo vừa liên tục lấp đầy miệng của mình bằng mấy cái bánh điểm tâm, vừa hỏi Phong Lãnh. “Có phát hiện gì không?”
Mặc dù ngồi trên cao, thế nhưng trong lúc mọi người không để ý, Mạc Ngạo đã âm thầm sử dụng Thiên Tâm Đồng Tử Quyết để dò xét Tinh Hồn, thế nhưng hắn lại không cách nào nhìn thấu được Tinh Hồn, trông không có gì giống như một người chiến thắng được siêu cấp thiên tài Bạch Trường Cầm cả.
“Không có, nhưng như vậy mới càng thêm hấp dẫn.” Phong Lãnh gương mặt trầm xuống, nhìn biểu hiện của hắn lúc này trở nên đáng sợ, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy rét run rùng mình.
“Chết tiệt, bản thiếu gia ghét biểu cảm này.” Mạc Ngạo trong bụng mắng một tiếng, sau đó không thèm để ý đến nữa.
Bên dưới Thánh Đường, cả hai người Tinh Hồn và Tề Vân Hạt đều bước lên phía trên Thánh Đài nằm ở trung tâm Thánh Đường.
Tề Vân Hạt âm thầm thả xuống thần thức, theo bản năng mà dò xét đối phương, dù sao Tinh Hồn biểu hiện bên ngoài hoàn toàn khác biệt so với thực lực chân chính, nghe nói tại Tinh Vương Chiến, không ít người bởi vì khinh thị tu vi thấp kém mà ăn trái đắng.
“Ta là Tề Vân Hạt, hân hạnh gặp mặt.” Chỉ thấy Tề Vân Hạt biểu lộ khí độ của bản thân, tuy rằng hắn vì đám thuộc hạ của mình mà xuất hiện khiêu chiến với Tinh Hồn, nhưng vẫn phải giữ khí chất phi phàm của bản thân, trước tiên hướng Tinh Hồn mà giới thiệu.
“Tinh Hồn, xin chỉ giáo.” Đáp lại, Tinh Hồn hai tay ôm quyền, ngữ điệu nhàn nhạt nói.
Trong mắt Tề Vân Hạt lộ vẻ hiếu kỳ, trong lòng máy động, bởi cũng giống như Phong Lãnh, hoàn toàn không nhìn thấu được thực lực của Tinh Hồn nằm ở nơi nào.
Khóe miệng Tề Vân Hạt thoáng qua một vệt thần bí, sau đó lại nói: “Tinh Hồn, ngươi đầu tiên trọng thương thuộc hạ của ta, sau đó lại hướng ta khiêu chiến, rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Đôi chân mày Tinh Hồn nhướng lên, bỗng nhiên nhìn về phía đám Vô Chân, chỉ thấy đám bọn chúng lộ ra vẻ uất ức mệt mỏi, thế nhưng sâu trong mắt là nụ cười lạnh, ý muốn nói: chọc chúng ta, hậu quả sẽ rất thê thảm.
Đứng bên ngoài Thánh Đài, nghe Tề Vân Hạt nói, Lục Phong vì Tinh Hồn mà tức giận thay, miệng nhổ ra một bãi nước bọt tràn ngập miệt thị. Không phải là do người của ngươi đi kiếm chuyện muốn xin đểu người khác sao, như thế nào lại chụp mũ khác trọng thương người của ngươi trước vậy, hoàn toàn không có lí lẽ.
Chẳng phải bởi Thánh Đài có quy tắc, nếu đang ở một nơi khác, Lục Phong đã thẳng miệng chửi mắng Tề Vân Hạt rồi.
Tào Tuyết Dương cũng rất phẫn nộ, hai bàn tay siết lại, đôi mắt đẹp nhìn Tề Vân Hạt tràn đầy chán ghét.
Ở phương hướng đối diện, Cao Chỉ Tuyền thở dài một tiếng, nguyên nhân bên trong, nàng hẳn cũng đoán được phần nào, chỉ là tính cách của nam nhân trong lòng nàng – Tề Vân Hạt, hắn quá bao che khuyết điểm cho thuộc hạ của mình.
Chỉ thấy Tinh Hồn thu hồi tầm mắt lại, sau đó nói: “Đây là lí do?”
“Ngươi không muốn giải thích hay phản bác lại?”
Hít sâu một nhịp, đôi mắt mở ra, trong đôi mắt bắn ra một huyết mang: “Không cần, bởi nó vô dụng. Lên đi.”
Tề Vân Hạt hừ lạnh một tiếng, người này không khỏi quá lãnh đạm rồi. Chỉ thấy hắn trên tay xuất hiện một khối ngọc giản, vừa bóp nát nó vừa hô lớn: “Các vị vui lòng tránh xa Thánh Đài, ta sắp khởi động trận pháp, trong ba nhịp thở, nếu không tránh, trọng thương tự chịu.”
Miệng nói là vậy, thế nhưng dứt lời thì Tề Vân Hạt đã bóp nát khối ngọc giản đó. Chỉ nghe bên dưới lòng đất vang lên tiếng ầm ầm, tựa như âm thanh tiếng động cơ, mặt đất xuất hiện dư chấn kỳ lạ kèm theo áp lực cường đại.
“Chiến Không Đài? Tề Vân Hạt cơ hồ đánh giá rất cao trận đấu này nha.” Mạc Ngạo bỗng nói.
Thông thường khi chiến trên Thánh Đài, đa số chỉ kích hoạt cấm chế xung quanh mà thôi, chỉ có những trận đấu uy lực khủng bố thì mới sử dụng đến loại Chiến Không Đài này.
Chúng nhân biến sắc, ngay giây phút Tề Vân Hạt cầm trong tay ngọc giản cấm chế kia thì bọn họ đã nhao nhao chạy khỏi Thánh Đài trong bán kính một trăm thước rồi.
Chỉ thấy tại vị trí trung tâm, Thánh Đài đột nhiên nhô ra khỏi mặt đất, chậm rãi bay cao lên không trung, mãi đến khoảng hai trăm thước thì dừng lại, phía bên dưới đáy có tám sợi xích khổng lồ đột ngột phóng xuống bám vào tám bước tượng xung quanh giúp Thánh Đài cố định ở vị trí đó, sau đó, bằng mắt thường cũng nhìn thấy được xung quanh Thái Đài xuất hiện cấm chế hình cầu, mục đích là suy giảm dư lực từ trận chiến.
Phía bên trong, không gian bề mặt Thánh Đài cũng tự động mở rộng ra, trống trãi và thoáng đãng, thoải mái mà chiến đấu.
“Hy vọng ngươi đủ mạnh như lời người khác nói.” Thần sắc Tề Vân Hạt trở nên nghiêm túc, thân thể thả xuống khí thế cường đại, bất giác gia tốc thân thể một đường thẳng bắn về phía đối diện, mạnh mẽ tung ra một quyền.