Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Tiến vào trong Thánh Điện, bên trong không gian rộng lớn, tản ra khí tức nghiêm nghị, từ phía cánh cửa lớn cao hơn bốn thước nhìn vào, chỉ thấy bên trong đặt một pho tượng khổng lổ, nhìn giống như pho tượng Hỏa Thần Chúc Dung bên ngoài Thánh Điện, tuy nhiên pho tượng này nhỏ hơn, nhưng lại tản ra hơi thở uy nghiêm bá khí hơn rất nhiều. 

Đứng phía dưới tượng Hỏa Thần Chúc Dung chính là Chu Thiên Tử, Hồng Sam nữ tử, hai bên là tứ đại hộ pháp, các vị thái thượng trưởng lão… gần như toàn bộ những trưởng bối tại Địa Ngục giáo ngày hôm nay đều tập trung đầy đủ cả. 

“Thân truyền đệ tử đứng trước, thiên kiêu đệ tử đứng sau, cuối cùng là tinh anh đệ tử.”

Một vị trưởng lão chậm rãi hô lên. Địa Ngục giáo phân chia địa vị rất rõ ràng, nếu ngươi muốn có được địa vị cùng đãi ngộ như người khác thì phải chứng minh thực lực của bản thân, nếu không, cho dù căm ghét ganh tị thì cũng vô dụng. 

Một ngàn tinh anh đệ tử xếp cuối cùng, tiếp theo là hai trăm thiên kiêu đệ tử, đứng vị trí đầu tiên là thân truyền đệ tử. Tuy nói cấp bậc thân truyền có mười cái lệnh bài, thế nhưng đến nay chỉ mới có sáu cái nhận chủ, bao gồm Ma Luân, Thiên Mộng Nữ, Mạc Ngạo, Phong Lãnh, Tề Vân Hạt và mới nhất là Tinh Hồn. 

Đãi ngộ của thân truyền đệ tử cực kỳ cao, so với thượng vị trưởng lão Địa Ngục giáo còn muốn vượt gia, dĩ nhiên phải được chọn lựa rất kỹ càng thì mới được cấp cho thân phận này. 

Như Tinh Hồn, trước đó nhiều người không muốn thừa nhận, vì cái gì một tên ngay cả Địa Tiên cảnh còn chưa bước vào lại được nhận đãi ngộ này. Nhưng ba tháng trước, hắn trên Chiến Không Đài đánh bại Tề Vân Hạt, mà đánh bại một cách triệt để nữa, điều đó đủ để chứng minh hắn hoàn toàn có tư cách được ban thưởng thân phận của hiện tại. 

Chu Thiên Tử nhìn xuống phía dưới, ánh mắt quét ngang một vòng, một ngàn hai trăm lẻ sáu tên đệ tử này chính là biểu thị tương lai của Địa Ngục giáo, chỉ cần không vẫn lạc thì tương lai Địa Ngục giáo càng thêm mạnh mẽ. 

“Trước khi bắt đầu, bản tọa muốn công bố một việc.” Giọng nói uy nghiêm vang lên trong không gian Thánh Cung, chỉ thấy mục nhãn của Chu Thiên Tử đặt về phía sáu tên thân truyền đệ tử. “Ngày hôm qua, Kim Lan sứ giả đã đặt chân đến Thánh giáo, cấp xuống bốn thiệp mời tham dự Kim Lan Bảng mười năm sau, trước đó Kim Lan sứ giả đã phát thiệp mời Kim Lan Lệnh cho Ma Luân và Thiên Mộng Nữ, bây giờ lại có thêm bốn cái Kim Lan Lệnh, như vậy Thánh giáo hết thảy có sáu người được nhận vinh dự này, bản tọa thâm tâm hết sức vui mừng.” 


Kim Lan Bảng, nơi đó là nơi tập trung của tất cả thiên tài trên toàn bộ lãnh địa Kim Lan Quốc, quần long hội tụ, ghi tên mình trên Kim Lan Bảng, không ai không phải một đời phong vân. Như Chu Thiên Tử, y cũng là một trong số những người đã ghi danh tự của mình trên bảng xếp hạng danh giá đó. 

“Mạc Ngạo, Phong Lãnh, Tề Vân Hạt, Tinh Hồn, đây là Kim Lan Lệnh được Kim Lan sứ giả ban xuống, nhất định phải bảo quản, không được phép làm mất, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng.”

Vừa nói, trên tay Chu Thiên Tử vừa xuất hiện bốn cái thiệp mời, sau đó đem ném về phía bọn họ. 

Chỉ thấy trong chớp mắt bốn cái Kim Lan Lệnh xuất hiện trước mặt bốn người bọn họ, những tấm Kim Lan Lệnh này hình dạng giống nhau như đúc, chính giữa là hai chữ “Kim Lan” bắt mắt, hai bên khắc hình long phượng uy minh, cũng không biết được tạo nên từ loại tài liệu gì, khi chạm vào thì cảm giác tinh thần trở nên sung mãn. 

Hình dạng giống với nhau, nhưng mà màu sắc lại khác biệt, chí ít bốn cái Kim Lan Lệnh này thì có đến ba màu sắc khác nhau, như của Tinh Hồn là màu vàng, hai tên Mạc Ngạo và Phong Lãnh thì có màu xanh lam, còn của Tề Vân Hạt thì có màu trắng ngọc. 

Về phần Ma Luân và Thiên Mộng Nữ, Kim Lan Lệnh của hai người này có màu đỏ. 

Nghe nói Kim Lan Lệnh toàn bộ có bảy màu sắc khác nhau, phân biệt bao gồm màu xám tro, trắng ngọc, xanh lam, vàng, đỏ, tím và đen, biểu thị cho bảy cấp độ thiên tài được Kim Lan Quốc ghi nhận điều tra. 

Kim Lang Lệnh màu đen tượng trưng cho thiên tài cấp bậc yêu nghiệt nhất, chí ít trên toàn bộ Loạn Tiên Hải không hề xuất hiện qua người nào nắm giữ Kim Lan Lệnh cấp bậc này cả. 

Còn Kim Lang Lệnh màu tím, tuy không bằng màu đen, thế nhưng cũng rất hiếm xuất hiện, nghe nói trên Loạn Tiên Hải, chỉ duy nhất xuất hiện một cái lệnh bài cấp bậc này, người nắm giữ nó chính là Bạch Trường Cầm. 


Màu đỏ thì nhiều hơn một chút, như Địa Ngục giáo có đến hai cái, ba cái tông môn còn lại, dĩ nhiên cũng xuất hiện. 

Kim Lan Quốc cấp xuống Kim Lan Lệnh chính là dựa trên thực lực và tìm lực của mỗi người, như Tinh Hồn, hắn mặc dù là Tinh Vương quán quân, đánh bại Bạch Trường Cầm, thế nhưng trong mắt người khác, Bạch Trường Cầm đản sinh cầm hồn, thiên tư cực kỳ xuất chúng, thực lực càng không phải bàn đến, gần như là quét ngang toàn bộ thế hệ. Còn Tinh Hồn, biểu hiện rất xuất chúng, nhưng mà phẩm cấp tiên phù quá kém, tương lai bó hẹp, tiềm năng không cao, thành ra bị xếp bên dưới Bạch Trường Cầm đến hai bậc. 

Cầm Kim Lan Lệnh trên tay, mỗi người đều có tâm tư riêng. Như Mạc Ngạo và Phong Lãnh, hai tên này nội tâm thừa nhận sự ghi chép thực lực của Kim Lan Quốc; hoặc có người lãnh đạm hơn như Tinh Hồn chẳng hạn, đối với hắn, Kim Lan Lệnh có hay không có đều không quan trọng; còn Tề Vân Hạt, cầm trên tay lệnh bài, nhìn bàn tay của hắn run run, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, chỉ sợ là không cam tâm với kết quả này. 

Như hiểu được tâm tư, Chu Thiên Tử trên cao lại nói tiếp: “Được Kim Lan Quốc phát thiệp mời, đây chính là vinh dự, không phải người nào cũng có khả năng được cả, vậy nên các ngươi không cần phải quá đặt tâm vào nó, hoặc có thể lấy đó làm quyết tâm mà phấn đấu, chứng minh cho người ta thấy rằng, ngươi xứng đáng được nhận cao hơn những gì đang được nhận.”

“Chưởng giáo dạy chí phải.” Đám đệ tử đồng loạt ôm quyền nói lớn. 

“Ngoài ra, bởi vì người trở thành Tinh Vương quán quân, chính là Tinh Hồn, theo như quy tắc thì hắn đã có được một suất tham dự Kim Lan Bảng, nhưng sau đó được sứ giả phát thiệp mời, thế nên thành ra lại dư một suất, theo như những gì các vị trưởng lão bàn luận thì suất này sẽ được cấp cho đệ tử của Huyết Luân hộ pháp – Lục Phong. Các ngươi có ý kiến gì không?”

Đứng trong hàng ngũ đệ tử thiên tài, Lục Phong ngây ra, không thể tin được bản thân vậy mà được ban tặng cho suất tham dự Kim Lan Bảng mười năm sau. Được tham dự Kim Lan Bảng, dù là vị trí thấp nhất cũng đủ khiến cho người ta ganh tị rồi. 

Có điều, chỉ sợ muốn được nhận cái suất này, e rằng không đơn giản. 


Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, có người hướng lên Chu Thiên Tử đặt nghi vấn: “Bẩm chưởng giáo, tuy Lục Phong sư đệ tử thực lực rất mạnh, nhưng ở đây có không ít người thua kém gì hắn, thậm chí có người mạnh hơn, đệ tử kiến nghị, suất này nên được bàn giao lại cho người khác thích hợp hơn.”

Mọi người nhìn về phía người vừa mới lên tiếng, gã đó bên hông đeo ngọc bài màu vàng, tượng trưng cho thân phận thiên kiêu đệ tử, tên gọi là Liêu Thành, thực lực và danh khí tại Địa Ngục giáo không tồi. 

Liêu Thành lên tiếng, ngay lập tức có người khác không hoàn toàn tán đồng, làm cho nội tâm Lục Phong có chút tức giận. “Khốn kiếp, dám coi thường lão tử.” Trong bụng Lục Phong thầm mắng một tiếng. 

Kết quả này, cơ hồ không nằm ngoài dự kiến của Chu Thiên Tử và các vị trưởng lão khác. Đã lường trước, thế nên Chu Thiên Tử bèn nói: “Tốt, nếu như có người không đồng ý, vậy thì cách tốt nhất chính là dùng thực lực để chứng tỏ.”

Sau đó, ánh mắt của Chu Thiên Tử chuyển dời về phía Lục Phong, nghiêm nghị hỏi: “Lục Phong, ngươi có dám tiếp nhận khiêu chiến vì danh ngạch tham dự Kim Lan Bảng hay không?” 

Lục Phong lập tức ôm quyền, thái độ tôn kính, nhưng trên người thả xuống uy áp cực kỳ mạnh mẽ, phi thường đáng sợ, dĩ nhiên là đang muốn thị uy với những kẻ không chịu thừa nhận thực lực của hắn: “Đệ tử tiếp nhận khiêu chiến này. Có điều, thể lực của đệ tử có hạn, vậy nên dù tiếp nhận, nhưng không vượt quá ba lượt khiêu chiến.”

“Yêu cầu này của ngươi được chấp nhận. Cao Chỉ Tuyền, Mộ Ngọc, hai người các ngươi được xếp mười hạng đầu Tinh Vương Chiến, đã được danh ngạch tham dự Kim Lan Bảng, vậy nên đứng sang một bên, không cần hướng Lục Phong khiêu chiến. Còn lại, các ngươi hãy luận bàn với nhau, tuyển chọn ra ba người mà các ngươi thấy xứng đáng nhất, tiến lên chiến đấu với Lục Phong để tranh đoạt danh ngạch cuối cùng của Thánh giáo chúng ta.”

Thế là đám đệ tử tự động tách ra làm hai phần, Lục Phong một mình đơn lẻ, đứng đối diện là vô số thiên kiêu và tinh anh đệ tử, tuy nhiên cần quan tâm chính là thiên kiêu đệ tử mà thôi. 

Đứng chính giữa Thánh Điện, Lục Phong hiên ngang đứng thẳng, hai tay khoanh lại trước ngực, mái tóc đỏ tràn đầy ngạo khí khẽ đung đưa, gương mặt hơi ngửa lên trên, trông kiệt ngạo vô cùng. 

Đôi mắt nhắm lại, tinh thần thả lỏng mà chờ đợi đối thủ của mình, dù cho là ai, hắn cũng không ngán. 


Rốt cuộc sau một khắc, trong số gần một ngàn hai trăm đệ tử, bao gồm tinh anh đệ tử và thiên kiêu đệ tử, rốt cuộc đã chọn ra được ba người mà bọn chúng cho rằng xứng đáng hơn Lục Phong. 

Ba người này phân biệt là Bạch Hải Hiên, Lệ Kiếm Hồng và Lục Nguy Lâu. Cả ba người này, thân phận vô cùng cao, như Bạch Hải Hiên, hắn chính là đệ tử do Nam Độc hộ pháp dạy dỗ; hay Lệ Kiếm Hồng, một trong số các đệ tử của Chiến Lang hộ pháp; Lục Nguy Lâu, hắn không phải đệ tử của hộ pháp, nhưng cũng thuộc về đệ tử của một vị thái thượng trưởng lão, thực lực rất mạnh. 

“Bạch Hải Hiên, Lệ Kiếm Hồng, Lục Nguy Lâu, tốt.” Trong gần một ngàn hai trăm người, lựa chọn ra ba người này, dù là Chu Thiên Tử cũng thừa nhận, cả ba đều rất mạnh, thậm chí phần nào đó, danh khí còn trên cả Lục Phong. 

“Tất cả theo bản tọa ra bên ngoài.” 

Thánh Điện uy nghiêm, không cho phép xảy ra giao chiến, thế nên Chu Thiên Tử ra lệnh cho tất cả tiến ra bên ngoài không gian đại trưởng rộng lớn. 

“Lục Phong, ngươi không được phép bại trận nha.” Tào Tuyết Dương đi đến bên cạnh Lục Phong, tuy rằng không được tham dự Kim Lan Bảng khiến cho nội tâm của nàng hụt hẫn, nhưng nàng vẫn vì Lục Phong mà cổ vũ. 

“Ha ha, nhị sư tỷ lên tiếng, ta làm sao dám thua được.” Lục Phong tiếu ý nói, sau đó nhìn sang Ma Luân và Tinh Hồn, hỏi: “Hai người có gì khích lệ ta không?”

“Tứ sư đệ muốn ta làm gì đây?” Ma Luân cười ôn hòa nói, nhưng không hiểu sao lại làm cho Lục Phong có cảm giác lạnh gáy.

Còn Tinh Hồn, hắn thì vẫn lãnh đạm: “Thua thì đừng tìm ta.” 

Lục Phong cười mếu miệng, lộ rõ nụ cười khổ, trong lòng thầm nhủ, biết vậy thà khỏi hỏi còn hơn, y như rằng hai tên kia muốn hắn thua vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận