Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 1: Ti Mệnh

Chương 90: Dấu vết của A Công

Người có giọng nói không phân biệt nam nữ chợt lóe hàn mang:

- Sở Hồng Phi. Tìm cách truyền đạt lại với Vương Bảo Thiền, bảo hắn tạm đừng vọng động.

- Rõ.

Lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ, y liền dùng tay ra hiệu, cả đám người như hiểu ý, gật đầu rồi sau đó liền tách ra, mỗi người mỗi ngã, trong cơn mưa bụi không còn sót lại một tia dấu vết.

********* Quyển 1: Ti Mệnh **********

Ra khỏi thông đạo, trước mặt là một vùng đất khá lớn, chu vi có thể so với nơi sinh sống của một tiểu bộ lạc.

Tại vị trí trung tâm là một tòa phủ đệ cao lớn, nhìn từ xa vô cùng nổi bật và bắt mắt.

Xung quanh tòa phủ đệ cao lớn là những ngôi nhà đá, trông phong cách rất giống với mấy tòa nhà của dân cư Phong Tuyết bộ lạc.

Phía Tây là một hồ nước rộng lớn trong xanh, có lẽ là nguồn nước chính tại nơi này. Người ở chỗ này dẫn nước từ hồ nước này tạo thành những con kênh, dẫn nước vào mấy khu đồng ruộng để trồng trọt.

Bầu không khí khá bình yên và tĩnh lặng, không có chút nào giống với một tổ chức chuyên thu thập tình báo cả.

- Thế nào? Ngạc nhiên sao?

Trương Nghiễm nhìn biểu tình của đám tân binh mới đến, giọng khàn khàn tủm tỉm cười.

- Chỗ này không giống với một tổ chức thu thập tình báo trong tưởng tượng của vãn bối.

Kha Thiên Lạc nhìn quang cảnh trước mặt, đáp:

- Khà khà, làm một người thu thập tình báo rất khó khăn, sơ hở một chút là mất mạng như chơi, bởi công việc này luôn đặt bản thân trong trạng thái nguy hiểm. Bởi vậy phải học cách che giấu và hòa nhập bản thân. Khó khăn nhất chính là làm sao để biến bản thân thành một người bình thường.

- Người bình thường?

- Khà khà, ngươi đừng nghĩ làm một người bình thường là dễ dàng. Nó thực sự rất khó, khó hơn những gì ngươi nghĩ.

Trương Nghiễm tiếu ý cười cười, đôi mắt hơi hiếp lạc ẩn ẩn nhìn qua Ti Mệnh, rồi nói tiếp:

- Như ngươi, ngươi không thích hợp làm một kẻ thu thập tình báo, bởi sát khí của ngươi quá nặng. Cả ngươi nữa, ngươi cũng không thích hợp.

Ngón tay chỉ thẳng vào Cổ Thái, giọng khàn đặc lại vang lên.

- Ở đây, có lẽ chỉ có mỗi một mình ngươi là hợp cách. Phải, ngươi đấy, cậu trai trẻ.

Ánh mắt Trương Nghiễm cuối cùng dừng lại ở Ti Mệnh. Gương mặt hắn hơi ngẩn ra, nhưng sau đó liền mỉm cười, lắc đầu đáp:

- Đa tạ tiền bối đã nhìn trúng, nhưng tôi nghĩ mình sẽ không làm một tình báo viên đâu.

Trương Nghiễm xoa chiếc cằm ngấn mỡ của mình, cười khàn khàn lộ ra hàm răng vàng màu:

- Khà khà, lão biết ngươi sẽ không đồng ý. Tuy có chút đáng tiếc, nhưng không sao cả. Một lát nữa, ngươi đi theo lão phu.

- Vâng, tiền bối.

Trong lòng Ti Mệnh khẽ động, hắn là ông lão Trương Nghiễm này mới gặp qua lần đầu tiên, nhưng ý tứ như đã quen biết từ trước. Hắn nội tâm nghi hoặc, nhưng hiện tại không nói gì, chỉ kính cẩn gật đầu.

- Khà khà, giờ để lão phu dẫn các ngươi tham quan một vòng để biết nơi nào có thể đi, nơi nào tuyệt đối không được đặt chân vào.

********* Quyển 1: Ti Mệnh ********** Ảnh Nguyệt sơn trang

Đêm đến, màn đêm bao phủ khắp nơi trên thế gian này. Nơi đây cũng không ngoại lệ, một màn đêm hun hút hiu quạnh, cô độc và tịch mịch.

Vốn nơi này chỉ có một màn đêm u tối, sau khi được dựng lên, bọn họ đã khảm lên phía bên trên một loại đá gọi là Khai Dương Thạch. Loại đá này ngoại trừ có tác dụng cộng hưởng với năng lượng mặt trời thì chẳng còn tác dụng nào khác cả.

Vào ban ngày, khi mặt trời lên, nhờ Khai Dương Thạch mà bên dưới lòng đất cũng được soi sáng. Còn khi mặt trời tắt nắng thì nơi đây liền bị màn đêm thay thế.

Bên cạnh bờ hồ, sóng dạt dào tấp vào bờ, mang theo hơi nước ướt át cùng không khí se lạnh của bôi đêm, có một ông lão ngồi trên một gốc cây khô, đôi mắt đang nhắm lại, như để tận hưởng không khí thanh bình này. Bên cạnh ông lão có một cái túi vải bạc màu, lộ ra hơi thở tang thương cũ kỹ.

Bỗng có tiếng bước chân nhẹ nhàng lướt trên thảm cỏ xanh phá vỡ đi bầu không gian bình yên, người xuất hiện đó là một thanh niên trẻ tuổi.

Hắn dừng lại cách ông lão chừng hai mươi thước, sau đó hai tay ôm quyền, đầu hơi cúi xuống, giọng nói ôn hòa vang lên:

- Ti Mệnh bái kiến tiền bối.

Ông lão này chính là Trương Nghiễm, ban chiều đã có ước hẹn với Ti Mệnh.

Hắn nội tâm rất tò mò và nghi hoặc, hắn để ý từ lúc Trương Nghiễm xuất hiện, ông ta đã để ý đến hắn rồi.

Chỉ thấy lão ta đứng dậy, lưng không còn khom lại như ban đầu lúc mới xuất hiện trước mặt hắn nữa. Trên người ông ta hiện ra một cỗ khí thế hào hùng sát phạt, chưa động mà đã áp đảo tâm trí người khác.

Đối với thực lực thật sự của Trương Nghiễm, Ti Mệnh ban đầu đã phán đoán được, vậy nên hắn cũng không quá kinh ngạc.

- Khà khà, mấy kẻ khác trông thấy bộ dạng này của lão phu ai cũng xanh mặt khiếp sợ, ngươi là người thứ hai bình tĩnh được như vậy. Có điều, so với kẻ đầu tiên, có vẻ như ngươi hơi kém một chút.

- Người đầu tiên là ai? Có liên hệ với vãn bối sao?

Ti Mệnh chợt hỏi.

- Khà khà, phải, hắn tên là Dịch Ân, chính là A Công của ngươi đấy.

Nghe đến đây, gương mặt của hắn không còn giữ được bình tĩnh nữa.

- Nhìn biểu hiện này, có lẽ lão tìm đúng người rồi, khà khà…

Trái ngược với giọng cười hời hợt của Trương Nghiễm, Ti Mệnh đôi mắt hơi ửng đỏ, khóe mũi cay cay, giọng nghe như đang tự nói:

- A Công… đã từng ở đây?

- Khà khà, một thời gian. Thấm thoát cũng mấy mươi năm rồi.

Trương Nghiễm nhìn trời, trong đầu hồi tưởng lại ký ức năm xưa, nói tiếp:

- A Công của ngươi năm ấy là một tên quái vật đúng nghĩa, dù lão phu cũng không muốn trở thành địch nhân của hắn, khà khà… Có lẽ chẳng ai nghĩ được rằng hắn đã từng ở đây một thời gian, ngay cả Phong Tuyết bộ lạc cũng không biết.

- A Công đến đây làm gì?

- Làm gì, khà khà… nghĩ lại năm ấy, lão phu cũng không hiểu suy nghĩ của hắn. Hắn bảo hắn học cách lừa dối. Lừa chúng nhân, lừa bản thân, lừa cả thiên địa. Khà khà… ngươi nói xem, A Công ngươi có phải là một kẻ điên không? Khà khà khà…

*********

Cầu vote mười sao cuối chương!

Cầu tăng like và cmt để trỗ trợ con tác!

Cầu Nguyệt phiếu và Kim đậu để tăng động lực cho con tác!

Đa tạ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui