Đại La Thiên Tôn

Chương 27: Giải cứu Yến Ngọc Lan
Ngay sau đó, chỉ nghe vèo một tiếng, Bát hoàng tử Trịnh Việt biến mất ngay , khi xuất hiện đã ở sau lưng Yến Ngọc Lan.
Yến Ngọc Lan thấy mắt hoa lên, tố cầm trong lòng không cánh mà bay, cùng bay đi còn có áo choàng lụa mỏng trên người, nàng bật thốt kinh kêu:
- A
- Xin công tử tự trọng! Ngọc Lan chỉ bán nghệ chứ không bán thân.
Yến Ngọc Lan biến sắc vội ôm ngực lùi lại, nhưng nàng không biết tư thế này thì với Bát hoàng tử Trịnh Việt này thì có thể nói là sát chiêu.
- Hắc hắc, bán nghệ không bán thân à. Hay lắm, bổn hoàng tử chính là rất thích bán nghệ không bán thân! Mỹ nhâm ơi, nàng bán nghệ không bán thân phải chăng vì chờ bổn hoảng tử đến?
Bát hoàng tử Trịnh Việt từng bước áp sát, hít một hơi mùi hương thân thể trên áo choàng trong tay, như là rất thích.
Kim Doãn ở bên trên vẻ mặt tiếc nuối. Vốn gã định hưởng Ngọc Lan tiên tử nhưng bất đắc dĩ có việc cần cầu Bát hoàng tử Trịnh Việt, đành để lại thịt mỡ cho tên dê xồm này.
Trong đại điện đám thị vệ nhìn điện hạ của mình lộ vẻ hâm mộ, hận không thể thay thế gã, nhưng tiếp theo ánh mắt trở nên rất hưng phấn.
Bởi vì Bát hoàng tử Trịnh Việt của họ luôn không ngại ở trước mặt thuộc hạ trình diễn hình ảnh người lớn, dù không thể đích thân thay thế nhưng xem cho đã mắt cũng không tệ.
Mấy cao thủ Thanh Vân lâu được phân phó bảo vệ an toàn cho Yến Ngọc Lan thì do dự đứng ở ngưỡng cửa, muốn tiến lên ngăn cản nhưng không dám, cuối cùng thở dài lùi về.
- Hoàng tử?
Yến Ngọc Lan nghe hai chữ này thì thân thể mềm mại lắc lư, trong đôi mắt tím tuyệt đẹp dần hiện lên vẻ tuyệt vọng.

- Xin đừng! Hoàng tử điện hạ, người đừng lại đây! Nếu không… nếu không thì ta sẽ lập tức tự sát.!
Nói rồi Yến Ngọc Lan lấy tay lột xuống khuyên tai, chĩa mũi nhọn vào cần cổ trắng ngần. Phút chốc một dòng máu đỏ chảy ra, biểu hiện quyết tâm muốn chết của nàng.
- Ồ, thật là có cá tính.
Bát hoàng tử Trịnh Việt mặt cứng đờ, nhưng rồi mắt sáng rỡ, biểu tình điên cuồng nói:
- Hắc hắc, nàng không biết ham mê khác của bổn hoàng tử nhỉ? Thật ra bổn hoàng tử rất có hứng thú với xác nữ nhân.
Nghe lời đó Yến Ngọc Lan cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể mềm mại lảo đảo, khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn hiện lên vẻ tuyệt trần.
Giờ phút này, nàng rất hận!
Hận trời bất nhân! Hận địa bất nghĩa! Hận phụ mẫu tại sao sinh ra mình mà không dưỡng! Hận tất cả người trên thế giới này, tại sao không có ai đến cứu mình!
Thậm chí nàng hận cả bản thân, hận mình tại sao có khuôn mặt khiến trời ghen ghét rồi lại không cách nào tự bảo vệ!
Nàng trơ mắt nhìn Bát hoàng tử Trịnh Việt tới gần, đôi mắt tím xinh đẹp dần không còn sự sợ hãi, thay thế là hận ý ngập trời, đủ để cắn thiên nuốt địa.
Nỗi hận đó khiến Bát hoàng tử Trịnh Việt cảm thấy lạnh lẽo, mặt đờ ra nhưng ngay sau đó cười khẩy, tiếp tục dồn ép Yến Ngọc Lan
Chính lúc này, bên trên bỗng có tiếng nổ chấn trời, mặt đất rung lắc.
Tất cả mọi người kinh hoàng ngẩng đầu nhìn, phát hiện trên trời ánh trăng thật đẹp, ngôi sao rất sáng, nhưng, nóc đại điện đã bay đâu mất.
- Có chuyện gì… Nguy rồi! Người đâu, có thích khách!
Bát hoàng từ Trịnh Việt mới đầu ngẩn ra sau đó nổi giận, gã định chất vấn Kim Doãn thì hoảng sợ phát hiện đỉnh đại điện trống trơn bỗng rơi xuống vô số chưởng khí, chi chít rậm rạp ập đến, che đậy hết trăng sao trên trời.
Sau đó trong đại điện vang lên một chuỗi tiếng bùm bùm dồn dập.
Chỉ chớp mắt, trong đại điện trừ Yến Ngọc Lan ra không còn một ai đứng thẳng.
Hơn nữa trừ Bát hoàng tử Trịnh Việt ra, còn lại thị vệ, thị nữ và Kim Doãn đều bị cực chưởng bạo thành thịt vụn, mặt đất hỗn độn, mùi máu đậm đặc nhanh chóng lan tràn trong đại điện khiến người buồn nôn.
Yến Ngọc Lan kinh ngạc nhìn biến đổi trước mắt, lòng hoảng hốt. Không đợi nàng hiểu rõ tình hình thì bỗng phát hiện trên bầu trời một bóng người hùng hổ bay xuống, nhưng xem tư thế càng giống như bị ai quăng.
Ầm…..
Một thanh niên y phục màu đen té xuống đất, đập vỡ đống bàn ghế.
- Khụ khụ… chết tiệt, lão già kia! Không thể nhẹ chút sao? Dù gì thì ta cũng giúp ngươi đến chỗ này mà!
Thanh niên áo đên kia tức giận nói lớn, sau đó chật vật ngồi dậy.

Tiếp theo là một thiếu niên tuấn tú nhưng y phục lại lôi thôi xuất hiện trong tầm mắt của Yến Ngọc Lan. Thiếu niên mặt trắng trẻo, mắt sáng, sống mũi cao thẳng, chính là Tinh Hồn. Nhưng lúc này hắn đau đến nhe răng trợn mắt, cộng thêm quần áo tả tơi, thật sự không giống có chút hình tượng.
Tinh Hồn đứng dậy nương ánh đèn mờ nhạt liếc mắt liền thấy Yến Ngọc Lan yểu điệu đứng trong góc đại điện,ắt chợt lóe, kiềm không được lộ vẻ kinh diệp: “Nàng đẹp thật.”
Yến Ngọc Lan không còn áo lụa khoác lộ bờ vai mềm mại trắng mịn, thêm và khuôn mặt tuyệt đẹp khiến người yêu thương, suýt làm cho người vốn tính cách lạnh lùng nhìn ngu ra.
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt Yến Ngọc Lan lạnh lùng cô đơn khiến Tinh Hồn tỉnh táo lại, lòng hắn bất giác rùng mình.
Tinh Hồn tò mò hỏi:
- Nàng chính là Yến Ngọc Lan?
Hồi nhỏ Tinh Hồn đã gặp qua nàng nhưng lúc ấy chỉ là lúc nhỏ, bây giờ Yến Ngọc Lan đã là một thiếu nữ yêu kiều rồi.
- Phải, còn ngươi là ai?
Yến Ngọc Lan kiềm không được run bần bật, vẻ mặt kinh hoàng nhìn Tinh Hồn, lòng sôi trào gợn sóng, sắc bén lạnh lùng trong bớt mấy phần, dần tỉnh táo lại.
Người khác đều chỉ biết nàng gọi là Ngọc Lan tiên tử, rất ít người biết nàng mang họ Yến. Nàng không định đáp lời nhưng đôi mắt màu tím tuyệt đẹp cẩn thận đánh giá khuôn mặt Tinh Hồn, dường như muốn nhìn ra thứ gì đó.
Lúc này bên trên phát ra tiếng nói lạnh lẽo truyền vào tai hai người:
- Mau đem Ngọc Lan rời đi. Ta yểm trợ cho ngươi.
Tinh Hồn thầm giật mình, nghe giọng điệu của Yến hộ pháp thì dường như tình huống không được khả quan lắm. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, đường đường là thành chủ phủ sao có thể không có cao thủ?
Tinh Hồn vội vàng nói:
- Ta là Tinh Hồn. Ta đến đây để cứu nàng. Nàng mau đi theo ta. Chắc chắn là lão gia hỏa kia gặp rắc rối rồi.
Hắn từ biểu tình của Yến Ngọc Lan đã đoán ra điều cần biết, tiến lên bắt lấy tay ngọc của mỹ nhân kéo chạy ra ngoài.
Yến Ngọc Lan giật mạnh tay lại, vẻ mặt nghi ngờ nói:

- Tại sao ngươi lại muốn cứu ta? Không nói rõ thì thà ta chết ở chỗ này còn hơn!
Nàng không phải ngu ngốc, còn đặc biệt thông minh, mặc dù rất khao khát thoát khỏi đây nhưng lo lắng vừa ra hang sói thì vào miệng cọp.
- Hả?
Tinh Hồn ngây ra, sửng sốt nhìn Yến Ngọc lan, lòng thầm kinh ngạc nghĩ: "Cô nàng không những xinh đẹp mà còn có cá tính quá ấy chứ!"
Nhưng thấy trong mắt Yến Ngọc Lan sự kiên quyết, hắn đành bất đắc dĩ giải thích nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không hại nàng! Lão già trên kia chính là phụ thân của nàng!
- Phụ thân của ta?
Yến Ngọc Lan run rẩy lảo đảo lùi lại mấy bước, khuôn mặt xinh như hoa ngơ ngác, miệng thì thào:
- Phụ thân? Ta có phụ thân sao?
- Chứ bộ nàng từ dưới đất chui lên hay sao? Mà thôi, nhanh đi đi. Chỗ này không thích hợp để nói chuyện. Ủa?
Tinh Hồn định kéo Yến Ngọc Lan rời đi thì vô tình thấy trên mặt đất Bát hoàng tử Trịnh Việt trọng thương hộc máu, y phục rách tả tơi.
Tinh Hồn mắt sáng ngời thả lỏng tay Yến Ngọc Lan ra, bước nhanh tới gần Bát hoàng tử Trịnh Việt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận