Đại La Thiên Tôn

Mặc dù hắn có tình cảm với Yến Ngọc Lan từ nhỏ nhưng hắn vốn không thích đàn bà thanh lâu. “Đôi tay ngọc ngàn người gối, một nét môi son vạn khách chạm “, vậy nên một chút háo sắc lát sau biến mất không còn bóng dáng.
Phụ nữ luôn có trực giác rất nhạy, đặc biệt là Yến Ngọc Lan thông minh sắc xảo.
Nàng nương ánh trăng mơ hồ thấy vẻ chán ghét trong mắt Tinh Hồn, mặc dù không quá rõ ràng nhưng tựa thanh kiếm sắc bén đâm vào tim nàng.
Không biết sao tự dưng nàng cảm thấy rất oan ức, nàng không để ý tình hình nguy hiểm, thân thể mềm mại vùng vẫy, miệng khẽ hét:
- Thả ta ra! Ta tự đi được!
- Gì?
Tinh Hồn đang lao nhanh chợt khựng lại, nhíu mày quát khẽ:
- Nàng nổi điên gì đó? Nàng có thể chạy nhanh hơn cường giả Võ vương không? Nàng có thể nhảy qua tường vây quanh Vực tinh thành sao?
- Chạy không lại thì sao chứ? Cùng lắm là một chữ chết thôi! Yến Ngọc Lan ta dù có chết cũng không muốn để đám đàn ông thối tha các ngươi đụng! Thả ta ra!
Yến Ngọc Lan chẳng hề lùi bước đối diện với Tinh Hồn, khuôn mặt tuyệt trần đầy vẻ bướng bỉnh.
- Nàng….
Tinh Hồn vẻ mặt tức giận, định hét lên rằng: "Làm nghề như các người ít bị đàn ông đụng chạm lắm vậy!”

Nhưng lời đến bên miệng hắn nuốt xuống, không vì cái gì, chỉ bằng vào phụ thân của nàng này hắn chọc không được. Một khi Yến Ngọc Lan bị uất ức gì thì tương lai ở bên tai phụ thân nàng khóc lóc kể lể, lúc đó e rằng hắn sẽ chịu không nổi.
Hơn nữa hắn đang có chuyện cần Yến hộ pháp giúp và nếu nàng ta theo Yến hộ pháp về Thiên Lam thần điện, có thể thành đại tiểu thư gia tộc Yến gia ở Thiên Lam thần điện, chỉ bằng thân phận bình thường của hắn, đến khi đó xách giày cho người ta còn không xứng, tốt nhất là nên chừa lại đường lui mới tốt.
Tinh Hồn hung tợn uy hiếp:
- Ngoan ngoãn đi! Nếu không đừng trách ta làm nàng ngất xỉu!
Tiếp theo hắn mặc kệ Yến Ngọc Lan phản đối ôm nàng nhanh chóng vọt qua vài tường viện cao hai trượng.
- Ngươi là tên khốn!
Yến Ngọc Lanthấy phản đối vô hiệu thì há miệng cắn vào vai Tinh Hồn.
Tinh Hồn hú lên:
- Ối!!!
Hắn suýt chút kiềm không được vận chuyển Kim Cang bất hoại thần công, nhưng ngẫm lại cuối cùng nhịn.
Có thể tưởng tượng một khi hắn thi triển Kim cang bất hoại thần công thì chắc chắn sẽ chấn rớt nguyên hàm răng của Yến Ngọc Lan. Nếu mà hắn làm như thế thì Yến hộ pháp không moi hết xương toàn thân hắn ra mới là lạ.
- Chết tiệt!!!
Tinh Hồn nghiến răng gầm lên, biến đau đớn thành sức mạnh, bỗng tăng nhanh tốc độ lên gấp đôi.
Lúc này phía sau đã có thị vệ Vực tinh thành phát hiện tung tích của họ, kêu gọi đuổi theo hai người. Những thị vệ này đa số là cường giả Võ vương sơ kỳ và Võ vương trung kỳ, hơn nữa quen đường đi nước bước trong Vực tinh thành, thế là tốc độ nhanh hơn Tinh Hồn vài bậc.
Mắt thấy tường ngoài thành phủ chủ to lớn gần ngay trước mắt, Tinh Hồn càng nóng nảy hơn. Đằng sau mười mấy tên cường giã Võ vương cách hắn chưa đến trăm trượng, nếu bị đuổi theo e rằn sẽ chém hai người thành thịt vụn mất.
Càng làm Tinh Hồn lạnh lòng là ngoài tường thành phủ chủ cao cỡ năm trượng, do sắt đá rèn thành, trên dưới bóng loáng như gương toát ra ánh sáng đen.
Tinh Hồn thầm rủa: “Kim Viên Vũ chết tiệt! Rảnh quá xây tường cao như vậy làm chi? Ta mới ở Linh anh sơ kỳ, thế bất nào có thể ngự không phi hành?"
Lấy tu vi Linh anh sơ kỳ hiện giờ của hắn, muốn một hơi vọt lên ba trượng đã là không tệ, trước mắt tường ngoài cao năm trượng đối với Tinh Hồn là khiêu chiến rất lớn.
Nếu là tường đá bình thường thì dễ nói, Tinh Hồn đôi tay vận chuyển Cửu đoán công cũng có thể bấu thủng tường nhanh chóng leo lên. Nhưng tường cao trước mắt do sắt đá đúc thành, Tinh Hồn dùng hết tám phần sức lực vỗ một chưởng, ngay cả chưởng ấn nhàn nhạt cũng không in dấu được, làm hắn tức đến muốn chửi má nó.
Lúc này tiếng đánh nhau phía xa đã kinh thiên động địa, chắc chắn Yến hộ pháp không theo tới được.
Tinh Hồn đứng sững sờ dưới chân tường, mày nhíu chặt, mặt treo vẻ do dự. Dường như Yến Ngọc Lan cũng phát hiện tình hình trước mắt của hai người nguy ngập, chậm rãi lỏng miệng, mép môi kéo theo sợi chỉ máu, có thể thấy mới rồi nàng cắn rất mạnh.

Yến Ngọc Lan yên lặng nhìn Tinh Hồn nhíu chặt mày, thanh âm mềm nhẹ hỏi:
- Chúng ta, sắp chết ư?
Trong đôi mặt đẹp không thấy một chút sợ hãi.
Tinh Hồn giọng trêu đùa nói:
- Ủa, lúc nãy nàng nói là “chỉ là chữ chết thôi, có gì đáng sợ” sao.
- Ngươi còn đùa được.
Mặc dù Tinh Hồn giọng đùa cợt nhưng hắn vẫn cúi đầu nhìn giai nhân trong ngực, hai người gò má cách nhau gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, có thể ngửi thấy hơi thở, lòng đều run lên.
Mặc dù trong lòng có lấn cấn nhưng Tinh Hồn không thể không thừa nhận rằng đôi mắt màu tím nàng thật đẹp. Lòng Tinh Hồn rất không muốn tin đôi mắt đẹp như vậy có thể xuất hiện trên mặt một kỹ nữ.
Tinh Hồn khẽ thở dài, ngoái đầu liếc đằng sau lưng đám thị vệ Vực tinh thành đang nhanh chóng tới gần, bỗng vẻ mặt hắn dứt khoát như là đặt quyết tâm gì.
Hắn vội nói với Yến Ngọc Lan ở trong ngực mình:
- Ôm chặt ta! Nhanh lên!
Yến Ngọc lan ngẩn ra, khó hiểu hỏi:
- Hả? Tại sao?
- Nàng hỏi nhiều thật.
Tinh Hồn không muốn giải thích gì nhiều, hắn đem đôi tay Yến Ngọc Lan quàng quanh cổ mình, lạnh lùng nói:

- Nếu không muốn chết và muốn gặp lại phụ thân nàng thì làm theo lời ta!
Yến Ngọc Lan không muốn nghe theo nhưng hoảng hốt bị sự nghiêm túc của Tinh Hồn chấn động, mơ màng ôm chặt cổ hắn, dựa sát người. Nhưng khi nàng hồi phục tinh thần lại mới phát hiện tư thế này quá là mập mờ, thoáng chốc xấu hổ muốn chết.
Giờ phút này dù có mùi thơm thân thể giai nhân thấm lòng người, trước ngực căng phồng cục thịt mềm mại, nhưng Tinh Hồn không hề cảm nhận sự mập mờ gì hết.
Hắn vươn hai tay ra, miệng khẽ quát:
- Đại La chưởng. – Ngịch đảo Càn Khôn.
Tinh Hồn dùng Đại La chưởng chưởng xuống mặt đất, lấy đà bay về phía tường thành. Sau đó tiếp tục vận chuyển chân khí thi triển Đại la chưởng nhưng chỉ duy trì chưởng pháp ở bàn tay, dùng áp lực của chưởng lực để bám vào tường thành. Đại La chưởng chính là công pháp chủ lực của Hỗn Độn Đại La chân quyết của hắn, chính là tuyệt học mạnh nhất mà hắn sử dụng.
Lý do hắn để cho Yến Ngọc Lan ôm cổ mình chứ không phải cõng sau lưng là bởi vì sợ nàng bị lực phản chấn của Đại La chưởng.
Lúc này Yến Ngọc Lan chỉ là người trần, không thể biết được sự lợi hại của Đại La chưởng, ngay cả cường giả Võ vương hậu kỳ còn chưa chắc đỡ được Đại La chưởng của Tinh Hồn.
Ngay sau đó, Tinh Hồn bỗng nhảy vọt lên cao, hơn ba trượng thì tốc độ mới chậm lại.
Nhưng lúc này, chỉ nghe một tiếng *xì xì* khe khẽ, hai vuốt của Phong Liệt dễ dàng bấu vào vách tường làm bằng sắt đá, giống như bấu vào đậu hủ không tốn chút công sức.
Nhưng lúc này, chỉ nghe tiếng xì xì khe khẽ, Đại La chưởng cực mạnh của Tinh Hồn có thể dễ dàng đục sâu vào vách tường làm bằng sắt đá, giống như đâm vào đậu hũ hông tốn công sức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận