Phó Tầm An?
Cả người Anatole cứng đờ, ngơ ngác nhìn xuống gương mặt của Quân Cửu.
Phó Tầm An, là ai?
Sự kinh hoảng bắt đầu nổi lên trong lòng Anatole.
" Tầm An?" Quân Cửu nhận ra sự cứng đờ của hắn, chớp mắt nghi hoặc dò hỏi.
Anatole cúi đầu, nhìn thấy trong đôi mắt vàng kim kia là sự lo lắng và yêu thích của Quân Cửu.
Quân Cửu nhớ lại tất cả đương nhiên sẽ bày tỏ lòng yêu thích chân thực của mình, cậu không giỏi giấu diếm, cũng không muốn giấu diếm.
Người này là Phó Tầm An, là từ nhỏ trúc mã của cậu, lúc trước cảm thấy Anatole là NCP nên luôn cách một tầng giấy mỏng, vẫn còn khúc mắt.
Nhưng lúc này đã biết Phó Tầm An là người thật, hai người đang yêu đương, khúc mắc đã giải, bày tỏ tình cảm thì có gì sai?
Nhưng trong mắt Anatole lại không phải như vậy.
Trong mắt hắn, Quân Cửu tỉnh dậy, gọi tên của kẻ khác, mỉm cười ngọt ngào, đáy mắt là tình cảm nồng nhiệt.
Chính chủ, rủ bạn đọc ch????ng ﹏ ????rùm????r????????ện﹒???????? ﹏
" Phó Tầm An là ai?" Anatole trầm mặc, lúc sau như trút hết sức lực mà phun ra 5 chữ.
" Anh cũng mất ký ức? Cũng đúng, Phó Tầm An.
Anh là Phó Tầm An.
"
Cho dù EQ thấp, một số trực giác của Quân Cửu vẫn còn có tác dụng, vô thức an ủi Phó Tầm An.
" Không phải, Nine.
Anh là Anatole.
" Cả người Anatole như ngâm trong băng, phủ nhận.
“… Được rồi, anh thích tên này cũng được.
À, anh còn nhớ tên cũ - Quân Cửu của em chứ?” Quân Cửu không hiểu tâm lý hoạt động của Phó Tầm An, nhưng thấy sắc mặt hắn khó coi nên ngoan ngoãn thuận theo.
Một cái tên mà thôi, cũng không quan trọng như vậy.
Huống hồ tên này còn là do cậu chọn… Mặt Quân Cửu hơi hồng, ngại ngùng.
" A Cửu?" Ngôn ngữ của thế giới cũ là ngôn ngữ ma pháp của thế giới này, không biết có phải mang theo ma lực hay không mà khi nghe Anatole gọi tên cũ mặt Quân Cửu càng đỏ.
" Ừm ừm, đi thôi, có chút chuyện em muốn nghiệm chứng… À, anh còn nhớ Ella chứ?" Nói nói, Quân Cửu tự nhiên dắt tay muốn cùng Anatole đi ra ngoài.
Anatole đang đắm chìm trong việc được Quân Cửu chủ động dắt tay, không nghe rõ câu hỏi của cậu.
" Không nhớ? Anh vậy mà quên con của chúng ta!"
Không nghe thấy âm thanh trả lời, Quân Cửu quay người trừng Anatole.
Gương mặt cậu non nớt, vì ăn nhiều nên mặt có chút mũm mĩm, đôi mắt vàng kim rõ ràng không có ý trách cứ, nhìn qua giống một bé thú nhồi bông xinh đẹp, hoàn toàn không hung ác.
Nhưng lượng tin tức trong lời nói của Quân Cửu lại khiến Anatole sững người, con ngươi co rụt: " Con cái?"
Hắn và Quân Cửu đều là nam nhân, đâu ra con cái?
Có thể là do di truyền từ cha mẹ, cũng có thể là do hoàn cảnh, Phó Tầm An thật ra không quá tín nhiệm người khác.
Hắn đa nghi, mẫn cảm, cao ngạo lại nhút nhát.
Hắn đa nghi, ngoại trừ Quân Cửu thì không có bạn bè, hắn mẫn cảm, có thể cảm nhận được sự xa lánh chán ghét của người khác, hắn cao ngạo, người khác chán ghét thì tuyệt đối không mặt dày đến gần, hắn nhút nhát, không dám bài tỏ lòng mình.
Mỗi một việc đều khiến thế giới của hắn chỉ có Quân Cửu.
Người khác có cả vườn hoa, có thể thử bẻ thử nuôi dưỡng, hắn chỉ có một bông, ngay cả đưa tay chạm vào cũng sợ mình làm bẩn nó.
May mắn làm bạn nhiều năm như vậy, Quân Cửu vẫn hiểu biết Anatole, vội vàng trấn an hắn: " Anh nghĩ đi đâu vậy? Ella, Ella, Ella á! Là Lục Địa Ella ấy, biểu tình của anh cứ như em là nam nhân cặn bã dắt kẻ thứ ba bụng bầu về nhà.
"
Tuy rằng không quá hiểu Phó Tầm An nhát gan đến cỡ nào, nhưng Quân Cửu nhớ đến vài sự kiện trong quá khứ.
Hồi đó cậu và Phó Tầm An có nhặt một con cún nhỏ nuôi dưỡng, Phó Tầm An luôn không thích cậu đến gần cún nhỏ mà không đặt tầm mắt lên người hắn.
Nhưng Phó Tầm An sẽ không làm khó cậu, cũng không đối đãi xấu với cún nhỏ, hắn chỉ tìm một dây xích buộc cún nhỏ vào, nói như vậy nó sẽ không chạy.
Lúc đó Quân Cửu còn không hiểu lắm, nếu Phó Tầm An không thích thì cậu có thể đưa nó cho hàng xóm nuôi, hàng xóm của cậu rất tốt với những con thú nhỏ lưu lạc.
Nhưng lúc đó Phó Tầm An rất trịnh trọng: " A Cửu, không cần vì tớ mà thay đổi sở thích của cậu.
Tớ chỉ là có chút ghen tị nó được câu cưng chiều mỗi ngày thôi.
"
Lúc đó cậu có hơi buồn cười vì tính nhỏ nhen của Phó Tầm An nhưng lại có chút cảm động, cuối cùng vẫn đưa cún con cho hàng xóm.
Chờ một chút, hàng xóm?
Quân Cửu nhíu mày, loáng thoáng cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Nhưng khi nghĩ lại thì chẳng tìm ra vấn đề gì, cậu vứt suy nghĩ này ra sau đầu, dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía Anatole.
Anatole bị cậu nhìn đến có chút khẩn trương.
" Phó Tầm An, có phải em chưa nghiêm túc nói với anh không?"
Tim Phó Tầm An trầm xuống, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng thiếu niên tóc vàng mắt vàng đối diện, đột ngột cảm giác hoảng loạn và hung ác.
" Phó Tầm An, em thích anh.
Từ đầu đến cuối chỉ có một người là anh.
".