Chương 7: Hoàng Đế Bá Đạo × Sủng Phi Dễ ThươngTới nhanh hơn cả dự đoán, a, xem ra, hoàng thượng quan tâm cô gái này hơn cả bà dự đoán.Đối với bà mà nói, cũng coi như là chuyện tốt.Thái hậu nở nụ cười thân thiện, cực kỳ giống người mẹ hiền:“Hoàng thượng tới rồi, vào đây ngồi đi.
Cách đây không lâu Ai Gia vừa uống được uống một tách trà ngon, Quế Ma Ma, lấy ra cho hoàng thượng nếm thử.”Kỳ Diêm bước vào cánh cửa, không thèm để ý đến dáng vẻ đang giả vờ của thái hậu, kéo An Nhiễm đến bên cạnh mình.Sau khi nhìn kỹ người từ trên xuống dưới mấy lần, khuôn mặt u ám cuối cùng cũng xua tan mây mù, trời quang mây tạnh hơn.Chắc là cô rất sợ hãi, khuôn mặt hồng hào ngày xưa lúc này lại trở nên tái nhợt hơn rất nhiều, cơ thể cũng khẽ run.Một đôi mắt vừa lớn vừa trong trẻo vẫn luôn nhìn anh từ khi anh xuất hiện.
Cô cũng không có khóc, nhưng mà trong mắt lại có nước mắt, nhìn có chút......!Đáng thương.Kỳ Diêm mím chặt môi, cho dù vẻ mặt có dịu lại một chút, nhưng vừa nhìn lại thấy có vẻ u ám nặng nề, có thể nổi điên bất cứ lúc nào.Anh nắm tay cô hơi chặt, tim của An Nhiễm cũng không tự giác mà khẩn trương lên.
Chẳng lẽ hoàng thượng đang giận cô vô dụng sao? Hay là không có ai đọc tấu chương nên anh không lén làm biếng được?Quế Ma Ma rất nhanh đã pha trà xong, thái hậu hình như rất vui vẻ, đi từ trên thảm mềm xuống, tự mình bưng chén trà đi đến trước mặt của hoàng thượng:“Đã lâu chưa nhìn thấy hoàng thượng, hôm nay gặp được, cảm thấy hoàng thượng đã trưởng thành hơn rất nhiều.”“Cho nên bà sốt ruột rồi sao?”Kỳ Diêm cười lạnh, trên khóe mắt cùng đuôi lông mày tràn đầy sự châm chọc:“Trẫm thậm chí không coi Lý Đại Nhân cùng Nghiêm Tùng là con cờ của bà, hiện tại xem ra, là trẫm đã đánh giá bà quá cao rồi.”Cơ thể của An Nhiễm đúng là đang run lên, cũng không phải do khẩn trương sợ hãi, thật ra là do toàn thân hoàng thượng lúc này đang toả ra khí lạnh, đứng gần anh như vậy, bị anh làm lạnh đến mức không thể không run rẩy.Cô nghĩ rằng quan hệ của hoàng thượng cùng thái hậu rất kém, lại không nghĩ rằng sẽ kém đến mức như vậy.Mẹ con hai người, giương cung bạt kiếm (*), tiếu lý tàng đao (*), Giống như có một con dao đang bay giữa mắt của hai người, không khí tràn ngập mùi máu tươi vô hình.(*) Giương cung bạt kiếm: tình huống khẩn trương, muốn đánh nhau(*) Tiếu lý tàng đao: bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ácThái hậu dù sao cũng sẽ làm một chút công phu ở ngoài mặt, hoàng thượng thì không hề cho một chút mặt mũi nào, từng chữ đều giống như đang hung hăng đấm ở trên mặt của thái hậu.Thế là nụ cười giả tạo đã sụp đổ.Thái hậu bình tĩnh nói: “Đúng là Ai Gia không bằng hoàng thượng, nếu không, giờ phút này, đã là một tình huống khác.”Quân quyền (*) cùng ngai vàng, phải nắm bắt từng phút từng giây.
Kém một chút sẽ thua cả ván cờ.(*) Quân quyền: quyền hành của nhà vuaNếu bà ta mà lợi hại, thì ba năm trước đây cũng sẽ không thua.Đè xuống chuyện cũ ở trong lòng, thái hậu liếc mắt, lúc nhìn về phía An Nhiễm lại nở một nụ cười nhẹ:“Ai gia cảm thấy An mỹ nhân rất có duyên với Ai Gia, cho nên nói Quế Ma Ma đón cô ấy đến đây giúp ta.
Không ngờ hoàng thượng lại tới cửa nhanh như vậy, xem ra, hoàng thượng rất là thích cô ấy.
Như vậy, cũng rất tốt.”Tốt cái gì mà tốt? Ánh mắt kia của bà cũng không giống như có chuyện tốt xảy ra.Còn có, thái hậu dựa vào chỗ nào mà nhận xét rằng hoàng thượng không chỉ có thích, mà còn là rất thích?Chắc chắn không phải là do muốn lười biếng nên phải bắt cô trở về để làm cu li sao?“Thái hậu muốn lợi dụng cô ấy để uy hiếp trẫm sao?”Giọng nói của hoàng thượng lạnh lùng, An Nhiễm vểnh tai lên nghe câu nói tiếp theo của anh, ai biết được anh có thể nói câu gì đó như “Trực tiếp ban chết, trẫm sẽ không bị người khác uy hiếp” khi quá tức giận hay không.Ngày đó ở sân luyện võ, anh nói với hai vị mỹ nhân kia câu “Trực tiếp ban chết” để lại ấn tượng quá sâu sắc với cô, thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ đó là mình.Cô lắng nghe, hoàng thượng đúng là đang nổi điên, bỗng nhiên cười to một trận, vô cùng khí phách nói với thái hậu: “Không có người nào có thể uy hiếp trẫm, bọn họ đều sẽ chết ở trong tay trẫm!”.