Ông ta không có cường thế muốn vào trong nhà hầu hạ cô, nhưng mà lại giống như bây giờ, mỗi lần cô đi từ bên ngoài về, có khi đi từ trong viện ra ngoài, thỉnh thoảng ra cửa hít thở không khí, phơi nắng một chút, sẽ luôn gặp phải ông ta.Ánh mắt của ông ta nhìn cô, thiếu chút sự gan dạ và đầy dầu mỡ như lúc đầu, thiếu đi mấy phần ham muốn rõ ràng, trở nên cực kỳ cổ quái, rất là khiếp người.
Cô không thể nói cụ thể được, nhưng mà mỗi lần đối diện với ông ta, đều cảm thấy cả người run lên, vô cùng không thoải mái.An Nhiễm chán ghét đến mức không muốn đối mặt với ông ta nữa, cô không có lên tiếng, vòng qua Điền Công Công đi vào phòng.Ai, nếu không phải tâm trạng hôm nay của hoàng thượng không tốt, lúc nãy cô đã nói rồi.Đóng cửa lớn lại, sự âm u trong mắt của Điền Công Công dần dần hiện ra.Thái hậu không đáng tin cậy, tiểu chủ ngày càng được sủng ái, ông ta đã nhận thức được rõ chuyện sống chết của mình chẳng qua chỉ là một câu nói của tiểu chủ.Mặc dù biết sống chết có số, cũng hiểu rõ đầu của những nô tài như bọn họ đều không vững chắc.
Trên cổ của bọn họ giống như luôn luôn treo một cây đao cho đến khi nào có bản án thật sự.Đang cắt dây thần kinh của ông ta từng giây từng phút, làm cho ông ta không thể ngủ ngon vào buổi tối, cả ngày đều hoảng sợ.Ông ta thường xuyên có một sự xúc động, dù sao cũng phải chết, nếu có thể thực hiện được tâm nguyện ấp ủ bấy lâu nay trước khi chết, chạm vào cô gái đẹp nhất trên thế gian này, cho dù phải chết, cũng coi như vẫn có lời.Nhưng ông ta không dám hành động.Cho dù thấp kém như con kiến hôi, ông ta vẫn còn muốn sống.Hai loại cảm xúc đan xen lẫn nhau, trong lòng của Điền Công Công bắt đầu vặn vẹo.Khi thì nịnh nọt An Nhiễm muốn sống tạm bợ, khi thì lại cảm thấy không có hi vọng gì, dứt khoát hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì làm cho xong để kết thúc tất cả.Do dự mãi, nên mới kéo dài tới tận hôm nay.Ông ta có dự cảm, nếu hôm nay vẫn không hành động, chắc là sẽ không còn cơ hội nữa.Mặc dù ở bên trong kịch bản, Điền Công Công đột nhập vào nhà và phạm tội là ở một tháng sau.
Nhưng An Nhiễm cũng không hoàn toàn làm theo kịch bản, vì sự an toàn của bản thân, mỗi lần trở về, đều sẽ để Thải Lê cùng Thải Y canh giữ ở bên cạnh, không rời nửa bước.Hai người cũng chuyển từ thiên điện (*) vào trong phòng của cô, canh giữ cả ngày lẫn đêm.(*) Thiên điện: sảnh cung điện phụThời gian ngủ trưa, hai nha hoàn thay phiên nhau canh giữ.
Thải Y cùng An Nhiễm đều đã nằm ngủ, từ trước đến nay Thải Lê rất là cẩn thận, cho dù tiếng động ở bên ngoài rất nhỏ, cô ấy vẫn có thể phát hiện được.Cô ấy cởi giày, nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên cạnh cửa sổ đang phát ra tiếng vang, từ từ đẩy ra một khe hở.Tầm nhìn quá hẹp, cô ấy chỉ thấy một đôi giày.Hình như chủ nhân của đôi giày này đang bị kéo đi, có hai vết như bị kéo ở trên mặt đất.Mới đầu Thải Lê nghĩ rằng lại là tiểu thái giám nào chọc đến Điền Công Công, bị xử lý.Điều này trước đây cũng không phải là hiếm thấy, bọn họ cùng một phe với Điền Công Công, nghe lời nói của Điền Công Công nhưng mà lại không hề nghe tiểu chủ dặn dò.
Cho nên, bình thường tiểu chủ cũng sẽ không quản chuyện này.Cũng không chờ cô ấy quan sát một lúc, phía dưới khe hở lại có thêm một đôi giày.Có người phát hiện ra cô ấy.Thải Lê cảm thấy bối rối, bởi vì cô nhận ra, người vừa tới cũng không phải là người của Thanh Phong Uyển, anh ta đi đôi giày giống như những thị vệ ở trong cung của hoàng thượng.Lúc đi đến Sùng Chính Điện với tiểu chủ, các cô đã nhìn thấy thị vệ đang đi tuần tra mấy lần, những người kia đều đi loại giày này.Sao lại có thị vệ ở Thanh Phong Uyển vậy?.