Tả Quý Phi được gặp hoàng thượng như mong muốn, đi vào trong điện, đâu còn tâm tư để quan tâm bệnh nhân yếu đuối như cô, cũng chỉ nhìn chằm chằm vào hoàng thượng.
“Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.”
Dường như rất ủy khuất, lúc Tả Quý Phi đang uyển chuyển hành lễ, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt tràn đầy trong đôi mắt như sắp rơi ra ngoài, khỏi phải nói nhìn rất là đau lòng.
An Nhiễm vừa vào cửa liền cởi áo khoác bị nước mưa làm ướt, lúc đầu cũng không ướt đến mức như vậy.
Nhưng lúc đi trên đường, Tả Quý Phi dẫn đường ở phía trước, bước đi rất nhanh, làm cho cô rất mệt mỏi mới đuổi kịp.
Tả Quý Phi có sáu cung nữ đội mưa để che ô cho cô ấy, không hề bị ướt.
Nhưng cô thì rất thảm, không nói tới việc áo khoác bị mưa thổi tới mức ướt nhẹp, tóc cũng ướt một mảng lớn.
Lúc này, Tả Quý Phi nhìn rất duyên dáng, trang điểm xinh đẹp.
Còn cô thì, tóc ướt dính hết lên mặt, môi bị lạnh đến mức tím xanh, không cần soi gương cũng biết chắc chắc không còn xinh đẹp như trước nữa.
Không có cô gái nào không yêu cái đẹp, cô tranh thủ lúc treo quần áo lên, lặng lẽ chỉnh tóc ở trên trán, đang muốn lau hết nước đọng ở trên mặt, một bàn tay lớn ấm áp bóp cằm của cô.
“Sao lại bị ướt như thế này?” Kỳ Diêm nắm mặt của cô, tay của anh rất lớn, gần như che kín cả khuôn mặt của cô.
Sắc mặt của anh nặng nề, cũng không chú ý cái gì, trực tiếp lấy tay lau cho cô.
An Nhiễm cảm thấy không có chuyện gì, nói rất nghiêm túc:
“Chắc là do tôi thiếu một chiếc ô có thể chứa đủ ba người.” Cô không cần một chiếc ô cho sáu người, chiếc ô kia không phải một chiếc ô thực sự, cô không nâng nổi nó một mình được.
Nói xong, cô liền ngoan ngoãn đứng ở đấy, tuỳ ý để cho hoàng thượng lau mặt không được nhẹ nhàng lắm.
Hai người ngày càng hiểu rõ nhau, lúc ở chung cũng dần dần thoải mái hơn, không quá e dè.
Cảnh tượng tự nhiên như vậy, rơi vào trong mắt của Tả Quý Phi, lại là một kiểu thân mật khác.
Cô ta gần như siết chặt tay của mình ngay lập tức, đến mức móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay cũng không hề biết, nhìn họ như một người đứng ngoài cuộc.
Chỉ là vài giọt mưa phùn, mưa mùa đông cũng không lớn, bị ướt cũng sẽ không bị gì, sao hoàng thượng lại phải lo lắng như vậy chứ? Còn tự lau mặt cho An Mỹ Nhân nữa chứ, anh là hoàng thượng, tại sao lại phải làm những chuyện nhỏ nhặt này chứ?
Động tác của anh cũng không thành thạo, lau rất cứng đờ, nhìn một bên mặt rất căng thẳng.
Toàn bộ quá trình cũng không nói gì, cũng không có thể hiện ra là rất đau lòng.
Nhưng Tả Quý Phi cảm nhận được, hoàng thượng......!Đang đau lòng và tức giận.
Làm đến mức này, đã không còn đơn giản là sự sủng ái.
Hoàng thượng thật sự rất quan tâm đến An Mỹ Nhân.