[nghèo làm tôi thức sớm đó"]
[Lão đại cô bớt giỡn lại đi, cô nghèo, mà tài sản của chúng anh em bọn tôi cộng lại cũng không bằng lão đại cô đâu.
Cô còn than chính mình nghèo,vậy toàn thế giới không có mấy kẻ giàu vậy rồi!]
【 thôi bỏ đi, mở họp nào, chiều này tôi còn có chuyện.
】
Sở Từ thường hay than thở với mấy tên cấp dưới rằng chính cô rất nghèo, hi vọng bọ họ có chút lương tâm mà cho cô ít đồ, phòng ở, xe cộ cô cũng không chê bai đâu.
Nhưng khổ nổi đám huynh đệ này chẳng ai thèo để ý lời than vãn này mà.
Sở TừT trong mắt đám cấp dưới là như vầy: tùy tiện cái quyên góp từ thiện mấy chục triệu, hở cái là góp học bỏng cho học sinh khó khăn, sức vốn khủng để thành lập công ty y dược, công ty có ra thuốc mới sẽ đem tặng miễn phí cho bệnh nhân.
Một người vậy mà tối ngày cứ than nghèo, đám cấp dưới tin mới lạ.
Mà cô lại không thể nói thẳng ra lí do được, như vậy thì không tính bọ họ tự nguyện tặng cho cô, sẽ bị hệ thống giám định phạm quy.
12 giờ trưa Sở Từ xuống lầu, người làm đã chuẩn bị sẵn những món ngon bài trên bàn rồi.
Sở Hàm đã ngồi vào chỗ, một bàn thức ăn lớn vậy mà chỉ có 2 người, cô và Sở Hàm.
Hôm nay là ngày đầu tiên Sở Từ về nhà,những người trong nhà này cũng không thấy ai đi ra chào đón Sở Từ cả.
Cho tới bây giờ, căn nhà này, cô chỉ gặp được đứa em trai này cùng với ông nội đang bệnh nằm trên lầu.
Sở Hàm tuy rằng không có nhiều tình cảm với Sở Từ, nhưng cũng biết tình huống trong nhà bây giờ sẽ khiến cho cô ngại ngùng, nên bèn giả thích
"Ba mẹ đã đi công tác mấy bửa trước rồi,có chuyện quan trọng xử lí, chị đợi thêm vài ngày nữa họ về rồi sẽ gặp được họ thôi".
"Ừ" Sở từ lãnh đạm mà trả lời.
So với việc đi gặp mặt người trong nhà, cô chỉ quan tâm hôm nay đồ ăn có ngon hay không mới là việc quan trọng nhất.
Về việc người nhà không mấy hoan nghênh, Sở Từ cũng không hề tỏ ra giận dỗi, đều này làm cho trong lòng Sở Hàm có tia khó chịu.
Thà là chị ấy oán giận hai ba câu, chí ít cậu còn thấy dể chịu hơn.
Đối với bọ họ mấy món ăn đó đều rất bình thường trong nhà,mà cô lại thỏa mãn như vậy, cậu cảm thấy có chút áy náy.
Những năm nay chị ấy ruốt cuộc đã sống cực khổ đến cỡ nào.
Lúc này Mạnh Ngữ Hâm cũng đi tới bàn ăn trước.
Hôm nay là cuối tuần cả hai chị em họ cũng không cần phải đi học.
Mạnh Ngữ Hâm ngồi xuống hỏi Sở Hàm: “Tiểu hàm, năm nay chị em bao nhiêu tuổi rồi, giờ đang học ở đâu vậy?”
Vấn đề này có chút làm khó Sở Hàm.
Theo hồ sơ mà ông nội đưa, cậu chỉ biết chị cậu lớn hơn cậu hai tuổi.
Nhưng không biết Sở Từ đang đi học trường nào, nên quay sang hỏi" Chị đang học ở trường nào vậy?"
"Tôi không có đi học" Sở từ chỉ lo ăn, lực chú ý đều chuyển sang mấy món trên bàn.
.
Bửa trưa hôm nay là món tây, đặt ở đầu bàn là món gà sốt bơ, nước súp hầm từ đuôi bò, cá tuyết chiên, mà món chính là gan gỗng nấu kiểu pháp, tiếp đến là món tráng miệng có salad và báng ngọt.
Sở từ vừa nói xong, sắc mặc Sở Hàm liền thay đổi, nhưng suy nghỉ kỹ lại cậu cảm thấy cũng hợp lý.
Cô sinh sống ở khu dân cư nghèo, không ai chăm lo,nên không có điều kiện đến trường là bình thường.
Trên tài liệu có ghi lại, Sở Từvừa chào đời có một thángliền bịđưa chocô nhi viện, khi được một tuổi được đôi vợ chồng không con nhận nuôi.
Cho đến khi cô được 6 tuổi, mẹ nuôi mang thai sinh được cậu bé trai, từ đó cuộc sống trong nhà ba mẹ nuôi trở nên có chút khó khăn.
Ba năm trước, ba mẹ nuôi cùng cậu con trai ruột chuyển sang nước ngoài sinh sống, để cô một thân một mình không nơi nương tựa.
.