Đại Lão Cũng Không Quỳ Bàn Phím


Sắc mặt Khúc Tố giống như muốn chửi "đậu má", thu tay lại, "Ha ha."
Cô xoa mi tâm, ngữ khí bình đạm hỏi, "Anh là chuyện như thế nào?"
Nhìn qua không có oán khí, âm khí cũng không nặng, hẳn là không phải lệ quỷ, nhưng đến gần cô như vậy cũng không có ảnh hưởng gì...!
Cô đã từng gặp lệ quỷ...!Cho dù oán khí tận trời cũng đều chỉ dám nhìn âm khí trên người cô mà chảy nước miếng, đến gần cũng không chịu nổi mà quỳ.

Càng đừng nói trên người anh ta hầu như không có âm khí, cũng không có nhiều tiểu quỷ ít đạo hạnh.

Cái, cái gì đang xảy ra vậy??
Cảm giác được hơi thở rời xa, lực chú ý của Cảnh Vương gia hoàn toàn không ở trên vấn đề cô hỏi, mở mắt ra đã thấy cô lùi lại, kéo ra nụ cười rụt rè, ôn nhuận như ngọc, giống như hơi ngây thơ, "Không, không đến sao?"
Khúc Tố: "..."
Khúc Tố cảm thấy hình như mình không ổn.

Loại tình huống này còn muốn nói chuyện với anh ta??
Tư duy của hai người hoàn toàn không ở trên cùng một mặt bằng.

Đầu ngón tay cô xuất hiện một tia máu, đang chuẩn bị văng ra,...!Khúc ca luôn tin tưởng cái này có thể đánh phục bất kì chuyện gì.

Người đàn ông như là cảm nhận được cái gì, đứng đắn lại trong tức khắc, "Tôi là Cảnh Ngọc, vừa mới tỉnh lại, không có kí ức khi còn sống, bởi vì hơi thở ở đây làm tôi rất thoải mái..."
...!Trên thực tế, lúc anh có nhận thức đã phát hiện mình xuất hiện ở chỗ này, cũng không biết mình xuất hiện như thế nào.

Tính theo thời điểm mặt trời mọc và lặn, anh đã xuất hiện ở đây một tuần.

Đồ vật ở nơi này anh đều cảm thấy xa lạ, dù là thứ gọi là xe mà người nhà này ngồi vào hay là máy tính, tivi bọn họ nói, thậm chí là ngôi nhà này.

Anh không cho phép mình mất kiểm soát với xung quanh, ngay từ khi có phản ứng đã bắt đầu chủ động phân tích tìm hiểu nơi này từ đối thoại của chủ nhà, từ môi trường xung quanh, từ mọi thứ ở đây.

Một câu này nghe đơn giản nhưng lại làm sáng tỏ tất cả lo lắng của Khúc Tố.

Vừa tỉnh lại, là quỷ mới.

Không có kí ức khi còn sống, không cần lo lắng đến trả thù.

Hơi thở rất thoải mái nên mới đến đây, không có người sai khiến...!
Quả thật, quỷ vừa mới tỉnh lại, lệ quỷ còn có oán khí và hận ý, mà đây không phải lệ quỷ, một nửa khả năng là đã quên đi quá khứ, giống như một đứa trẻ.


Khúc ca "ừ" một tiếng, yên lòng, thuận miệng hỏi, "...!Hơi thở gì?"
"Tại sao tôi phải nói cho cô..." Cảnh Ngọc hỏi.

Đầu ngón tay Khúc ca xuất hiện một tia máu, "Anh nói đi..."
"Được rồi." Cảnh Ngọc như là thỏa hiệp, chỉ chỉ trước ngực cô, sắc mặt đứng đắn, "Chính là hơi thở trên người của cô."
...!Giống hệt như trong giấc mơ đêm qua của anh,
Nhàn nhạt, còn có chút ngọt.

Khúc Tố nhìn ngón tay người đàn ông tiến đến trước ngực cô, kéo môi, "...!Chơi lưu manh?"
Nam quỷ dừng lại, ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt, "Lưu manh là cái gì?"
Anh là quỷ mới, hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.

Hai người nhìn nhau một hồi, Khúc Tố cười một tiếng, ánh mắt nhìn xuống dưới thân anh, "...!Tốt nhất là không phải."
Hai chân Cảnh Ngọc bình tĩnh khép chặt, trên mặt lại lại mảy may không thiếu sót.

Khúc Tố không phản ứng anh, nghĩ nghĩ, nâng cánh tay lên trước mặt anh, "Như thế này?"
"Đúng vậy." Trên mặt Cảnh Ngọc tươi cười nhìn không ra sơ hở, một câu hai ý nghĩa, "Cảm giác ăn rất ngon."
Nhất định ngọt ngào...!Giống trong mơ, cắn còn mềm mềm, đàn hồi...!
Ưm...!
Gương mặt này của anh khi không nói lời nào rất có tính lừa gạt, ôn nhuận như ngọc, nhìn qua vô cùng ngay thẳng.

"...!Ăn không?" Khúc Tố trầm ngâm,
Có lẽ là âm khí trên người cô chọc họa.

...!Lệ quỷ có thể ăn những quỷ khác hoặc là âm khí để tăng tu vi, nên âm khí trên người cô đối với lệ quỷ mà nói là rất bổ, khi còn nhỏ cô ngửi thấy, muốn ăn thật không ít.

Tuy rằng sau đó lại bởi vì những hậu quả của quỷ, biến thành nhìn thấy cô là né xa ba thước.

"Tố Tố, tôi có thể ăn một chút không?" Cảnh Ngọc dò hỏi, mặt mày đơn thuần, giọng nói nhỏ nhẹ, "Chỉ một chút..."
Khúc Tố liếc anh, "Không được."
Trên mặt Cảnh Ngọc đầy tiếc nuối, "...!Tại sao?"
"Không thân với anh."
Trên người cô quá nhiều âm khí, mỗi một khắc đều hấp thu nên cho anh một chút cũng không ảnh hưởng gì đến cô.


Nhưng bọn họ không thân, cho dù tự thoát ra, anh cũng không trực tiếp hấp thu được.

"Sau này sẽ được à?" Cảnh Ngọc hỏi rất tự nhiên.

"...!Ừ." Khúc ca lười nói với anh, nghe thấy dưới lầu kêu ăn cơm, gật đầu, "Tôi đi xuống ăn cơm, anh đừng chạy loạn."
Sau này là bạn...!Cũng không phải không thể.

"Ba tháng đủ không?" Cảnh Ngọc hỏi.

Khúc Tố thuận miệng "ừ" một tiếng.

"Được." Cảnh Ngọc bay ở trên giường, gật đầu.

Nhìn người rời đi, thu lại nét mặt đơn thuần, trong ánh mắt đều là ý cười, nói lời giữ lời nha!
...!Cái gì anh cũng không hiểu, nhưng anh là đàn ông.

*****
"Khúc ca! Cậu nghĩ cái gì vậy! Ăn cơm đi!"
Lưu béo quơ quơ trước mắt cô.

Khúc Tố lấy lại tinh thần, mặt không đổi sắc, "Không có gì."
Không hiểu sao cô lại nhớ đến giấc mơ vào nửa đêm hai ngày trước.

Đồ ăn được chuẩn bị tỉ mỉ.

Tuy rằng Khúc Tố hai ba tháng mới về một lần nhưng người Lưu gia đều biết khẩu vị của cô, làm đồ ăn tất nhiên cũng hợp ý cô.

Mẹ Lưu luôn cảm thấy cô đi ra ngoài một chuyến trở về lại gầy đi nên mỗi lần cô đến Lưu gia, đồ ăn trên bàn luôn phá lệ nhiều hơn, càng đừng nói hôm nay là sinh nhật bố Lưu, đồ ăn trực tiếp xếp đầy hai cái bàn.

Lưu béo vừa ăn vừa trêu chọc, "Khúc ca, tôi đây là hưởng ké ánh sáng của cậu, bình thường tôi nhờ mẹ tôi làm chân giò mật ong này bà ấy đều không làm."
Mẹ Lưu cười ha ha bưng một bát canh gà, liếc anh một cái, "Nếu mày không béo như vậy, mỗi ngày mẹ đều làm cho mày."
Thịt trên bụng kia cũng đã thành phao bơi, còn đòi ăn chân giò mật ong, uống gió Tây Bắc đi thôi.


Mẹ Lưu thật sự không hiểu, tại sao sinh đứa con trai không thừa hưởng được một chút ưu điểm nào của bà, thật sự là một chút cũng không có, đã béo mắt còn nhỏ, quả thật là một cái khuôn mẫu từ bố nó khắc ra.

Còn chọn được "ưu điểm" của bố anh.

Khúc Tố dùng đũa gắp chân giò, vừa lòng nheo mắt, nuốt xuống, "Cho nên cậu tỏ vẻ cái gì?"
Lưu béo không phản ứng cho đến khi nhìn thấy đôi mắt cô mới nheo mắt lại, những lời này là đáp lại câu "tôi hưởng ké ánh sáng của cậu" của anh.

Lưu béo: "..."
Không phải...!Khúc ca của anh vào đạo quan này, chẳng lẽ tu luyện pháp thuật là da mặt sao?
Thật sự không biết xấu hổ mà dõng dạc thừa nhận?
Mẹ Lưu nhìn bộ dáng nghẹn ngào của Lưu béo mỉm cười, đứng về phía Khúc Tố cùng kẻ thù, "Đúng vậy, chỉ nói không thì tính làm gì?"
"Ừm...!Mẹ nhớ rõ mấy ngày trước con còn mua một cái mô hình mới?"
Sắc mặt Lưu béo lập tức biến đổi, khóc không ra nước mắt, quả thực hận không thể quỳ rạp trên mặt đất khóc rống, đây thật đúng là...!Mẹ ruột...!
...!Mô hình kia là anh nhờ rất nhiều người, qua nhiều trình tự mới mua được, mô phỏng hoàn mỹ, những phú nhị đại khác muốn mua cũng chưa mua được, vây quanh anh bao nhiêu lần anh cũng chưa bỏ ra cho họ nhìn một cái.

Nhìn anh đau đớn như vậy, Khúc Tố cảm thấy rất hứng thú, khóe miệng nhếch lên, "Được nha."
Địa vị trong nhà của anh...!hình như chỉ là ngọn cỏ.

***
Cơm nước xong, Khúc Tố cùng một nhà Lưu gia ngồi ở sô pha xem tivi một lúc, vừa xem tivi vừa nói chuyện, tất nhiên chuyện nhỏ như làm đạo sĩ không cần nhắc tới.

Tuy rằng bây giờ đạo sĩ cũng là một loại nghề nghiệp, thậm chí muốn vào đạo quan lớn như vậy còn cần bằng tốt nghiệp đại học, không phải 985, 211, đại học quá bình thường người nhà còn chướng mắt.

Nhưng ở trong mắt nhà trường, làm đạo sĩ thật sự không thể làm cho họ yên lòng công tác.

Khúc Tố nghĩ ngợi, lấy ra vài tấm bùa, "Mấy ngày trước lên núi chơi, vừa khéo xin cho mọi người bùa bình an."
Lưu béo nhìn cô, chớp chớp mắt, xin?
Khúc Tố không phản ứng.

Thật sự là bùa bình an, chẳng qua không phải xin mà là hôm qua cô lấy ở đạo quan, tuy rằng người Trung Mao Sơn không giỏi làm phù chú, nhưng là bùa bình an, bùa thanh tâm, bùa an thần hoặc mấy phù chú thông thường vẫn không ít.

Bố mẹ Lưu nhận lấy, "Con đứa nhỏ này, đi chơi thì đi thôi còn xin bùa cái gì, lãng phí thời gian."
Ngoài miệng nói như vậy nhưng mặt mày lại hớn hở.

Tin hay không là một chuyện nhưng phần tâm ý này lại là chuyện khác, sau đó liền mang bên người.

Hôm nay Khúc Tố cũng không định ở lại nơi này, đến thời gian liền nói phải đi về.

Vốn chuẩn bị ở lại nhưng nghĩ lại nên quên đi.


Dù sao khoảng cách lần trước cô ở lại đây ngắn hơn bình thường một chút.

Trên tầng đã dẫn đến một con, âm khí còn chưa tan hết, nếu đêm nay cô còn ở đây có khả năng lại đưa đến thêm một ít cô hồn dã quỷ gì đó.

Bố mẹ Lưu khuyên cũng vô dụng, cuối cùng cũng không ép cô, vội kêu Lưu béo ra ngoài lái xe đưa cô về.

Khúc Tố nhớ ra cái gì đó, "À tôi còn có cái gì đó ở trên tầng..."
Cô phải đưa con quỷ kia đi.

*****
Lại nói con quỷ ở bên này.

Cảnh Ngọc lười biếng ngồi trên đèn trùm, hai chân dài buông thõng tự nhiên, lông mi đen, sườn mặt dịu dàng, vai rộng eo hẹp, dáng người thon dài, chỉ ngồi im nhưng lại có sự thong dong giống như giang sơn ở chắc trong tay.

Đợi lâu không thấy người về, quỷ trên đèn trùm giật giật, chậm rãi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Từ trên tầng nhìn xuống.

Lúc này Khúc Tố đang nói chuyện với nhà họ Lưu, cũng không để ý trên tivi đang diễn cái gì, nhưng Cảnh Ngọc lại cảm thấy âm nhạc này rất quen thuộc, quay đầu nhìn thấy hình ảnh quen thuộc kia, đột nhiên hứng thú vuốt cằm cong môi...!
...!Chẳng lẽ như vậy mới hấp dẫn người??
Trên màn hình nam chính đang đè nữ chính trên tường, nâng mặt cô lên, giọng điệu tà tứ, ánh mắt trầm giận, "Cô thích như vậy?!"
Loại đàn ông vô năng này có gì tốt?!
"Anh buông tôi ra!" Cô gái nghiêng đầu, né tránh nụ hôn của anh ta, giãy giụa.

Giọng nói trong tivi không ngừng truyền ra...!
Dưới lầu bốn người ấm áp trò chuyện, trên lầu có một con quỷ đang bay ánh mắt tỏa sáng, bừng tỉnh đại ngộ...!
...!Muốn tập luyện trước một chút không?
Vì thế khi Khúc Tố từ dưới lầu đi lên, vừa mở cửa đã thấy...!
Ở trên tường...!
Người đàn ông khí chất dịu dàng từ từ nhắm hai mắt, hai tay giống như bị người khác đè trên đỉnh đầu trên tường, vẻ mặt khuất nhục, thân thể dán trên tường không ngừng vặn vẹo, giãy giụa nức nở, "...!A...!Không cần!"
"Buông tôi ra! Không được chạm vào chỗ đó..."
"Hu hu hu anh cái đồ lưu manh!"
Khúc Tố: "..."
Một tiếng răng rắc, Khúc ca bẻ gãy then cửa trong tay.

Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Ngọc: Nói lời phải giữ lấy lời....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận