Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy


Ân Thần lưu luyến ở trước mặt anh, cái đuôi nhỏ do dự chạm vào mắt cá chân của anh, thấy anh không có phản ứng gì liền cảm thấy an tâm, chậm rãi đi theo bắp chân quấn lấy anh, hơi nghiêng người, Diêm La muốn ôm cô, nhưng Ân Thần ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên người anh, cô cau mày đẩy tay anh ra không cho ôm.
Diêm La cũng không ép buộc, cúi người hôn lên trán cô an ủi, nhẹ giọng nói:
“Là lỗi của tôi, đã làm em sợ rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Ân Thần ậm ừ, cảm thấy thái độ của anh khá thành khẩn nên miễn cưỡng hôn anh một cái.
Diêm La biết vật nhỏ nhà mình thích sạch sẽ đến mức nào, đi thẳng tới bờ sông cách đó không xa, vừa đi vừa cởi quần áo, khi Ân Thần quay lại thì thấy anh đang cởi áo lộ ra tấm lưng cường tráng, bờ vai rộng và eo hẹp, đường nét mịn màng rắn chắc.

Máu và mồ hôi chảy ròng ròng từ bắp thịt trên lưng, khuôn mặt của Ân Thần đỏ bừng khi nhìn thấy nó, lúc anh còn muốn cởi xuống tiếp vội vàng quay đầu lại, che mặt đỏ bừng.
Là một con đại hung thú độc thân ngàn năm có tà tâm mà không có gan làm, cô không thể chịu đựng nổi...
Vốn dĩ còn sợ cô trong lòng mang khúc mắc, Quy Tắc lập tức thờ ơ lạnh nhạt.
A, lẽ ra nó sớm nên biết đức hạnh của gia hoả này, tham ăn háo sắc lại lười làm, một người đàn ông như Diêm La, vừa đẹp trai, giỏi giang vừa có trù nghệ tốt lại đủ kiên nhẫn để dụ dỗ cô, liền có thể đem ăn cô sạch sẽ!
Và sự thật đúng như vậy.
Khi Diêm La tắm rửa sạch sẽ trở về, mang linh điểu xanh thơm ngào ngạt đi nướng chín, Ân Thần đã hoàn toàn quên mất những gì vừa xảy ra, nằm trong vòng tay của người đàn ông, đợi anh xé xương và cạo những miếng thịt mềm mỏng manh, bón miếng thịt ấm nóng vào miệng cô.
Cơm đến thì há mồm, đây là cuộc sống thần tiên gì chứ!
Ân Thần vừa ăn vừa nghịch tóc của Diêm La.
Trời thấy còn thương, Diêm La là một người đàn ông, lại làm loại nghề nghiệp nguy hiểm đến tính mạng, tóc ngắn không đến nửa tấc thì cũng xấp xỉ, tuy rằng trên đảo tóc mọc dài hơn chút, nhưng cũng không đủ để cô uốn xoăn.


Lúc chơi, cô không dùng nhiều sức lực, mà kéo đến tê dại cũng là chuyện lạ.
Diêm La kiên nhẫn đợi cô chơi một lúc, nhưng cô càng chơi càng hăng, thấy tóc hôm nay không lấy ra được, Diêm La túm lấy một bó hoa dại bên cạnh, lấy đất ra khỏi rễ rồi nhét nó vào tay cô, giống như trao đổi lấy tóc của mình về.
Ân Thần gãi tay, cảm thấy cảm giác khi sờ hoa dại cũng được, vì thế ngoan ngoãn chơi tiếp.
Sau khi ăn xong năm con linh điểu xanh, trời tối dần, Diêm La đứng dậy thu dọn củi, còn Ân Thần thì lăn lộn trong biển hoa.

Chơi đùa chơi đùa, cô không khỏi nhìn về phía một cái hang khuất ở một bên.

Hang động trông nhỏ nhưng lại vô cùng u ám, tối tăm, thoạt nhìn không khác gì những hang động xung quanh.

Nhưng Ân Thần biết rằng ở đầu kia của hang động, sâu trong hang động lớn hơn, có một gia hoả lợi hại đang ngủ say.
Một kẻ săn mồi đỉnh cấp khổng lồ và đáng sợ hơn cả khủng long bạo chúa, có lẽ là sinh vật mạnh thứ hai trên đảo sau cô.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Người đàn ông chú ý tới cô đang ngẩn ngơ đi tới, nhéo nhéo mặt cô, bị xà yêu đang không vui nghiến răng cắn một miếng.
Người đàn ông không để bụng, ngược lại thuận theo nằm xuống nửa người, một tay gối đầu cười nhẹ:
“Tối nay chúng ta ở đây nhé?”
Ân Thần nhìn anh, được rồi, hiện tại có lẽ tên đó không thể đánh bại anh, hắn chỉ có thể xếp hạng ba mà thôi.

Cô buông tay anh ra lăn lộn trong bụi hoa, đúng lúc lăn vào vòng tay anh, gối đầu trong lồng ngực ấm áp của anh, cái đuôi cũng đặt xuống.

Diêm La chạm vào mái tóc bạch kim mượt mà của cô, trong lòng chợt rung động.

Anh đưa tay ra, nhổ những bông hoa dại xung quanh cùng với cành của chúng, đặt bên cạnh mình, gom lại thành một nắm, nhặt từng bông một rồi bắt đầu bện lại.
Ân Thần tò mò nhìn những ngón tay đan xen qua lại của anh, một lúc sau, anh làm một vòng hoa xinh đẹp đội lên đầu nhỏ của cô:
“Em thích không?”
Ân Thần sờ đầu, chống eo lên nhìn anh, nhìn thấy bộ dạng của chính mình trong mắt anh, ừ, khá là ưa nhìn.
Đây là món quà đầu tiên cô nhận được! Ân Thần quá hạnh phúc, cô thậm chí còn cúi người hôn anh.

Nụ cười của người đàn ông đông cứng lại, thậm chí đồng tử của anh cũng hơi co lại.
Khi Ân Thần nằm xuống một lần nữa, anh chậm rãi đưa tay ra vuốt ve khóe môi nơi cô vừa hôn.
Vật nhỏ này khi ồn ào thì thực sự ồn ào, nhưng khi đáng yêu lên cũng thật sự là...!quá khiến người thương yêu.
Hương vị của lưỡng tình tương duyệt, yêu thích lẫn nhau tuyệt vời hơn nhiều so với tưởng tượng.
Anh cúi đầu nhìn xà yêu nhỏ đang uể oải ngáp dài, mặt mày luôn lạnh lùng bỗng dịu dàng như nước.
Diêm La nhẹ nhàng vuốt xuôi theo mái tóc của cô.

Từ từ thôi.

Đừng sợ.
Tôi đủ kiên nhẫn chờ, cho đến khi em hoàn toàn yêu tôi.
Như tôi vẫn luôn yêu em.
Ngủ ngon, bé cưng.
..................
Một tháng sau.
Hoàng hôn lại buông xuống, họ vừa lúc đến một cái hồ, Diêm La lấy bình nước quân dụng ra, một tay ôm đứa bé to xác Ân Thần, làm việc không mệt mỏi đến hồ để lấy nước.
Có rất ít nước trong nụ hoa, sau khi anh xác nhận rằng cơ thể đã tiến hóa của mình có thể chịu được nước lã trên đảo liền bắt đầu uống nước hồ trực tiếp.
Đây là một cái hồ rất rộng, lớn hơn cái hồ mà Ân Thần thường ở, nước hồ có màu xanh lam trong veo đẹp đẽ, lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, soi bóng cây cối bên hồ.

Hồ có rất nhiều động vật đến uống nước, đa số là động vật ăn cỏ, dịu ngoan vô hại, nhưng cũng có những loài săn mồi dưới dạng hổ, báo, thậm chí là khủng long, tuy chúng ở bên ngoài tranh giành sinh tử nhưng khi ở đây đều không hẹn mà cùng hòa hợp với nhau, chỉ lẳng lặng uống nước, không có giết chóc cũng không có sợ hãi, nó như một quy luật vô hình hạn chế, biến nơi đây như một chốn thần tiên yên tĩnh và xinh đẹp.
Diêm La muốn dùng tay kia hứng nước, Ân Thần lại trượt trên mặt đất đi dạo.

Diêm La đổ đầy nước vào ấm, lấy quần áo trong túi ra giặt sạch, làm xong quay người lại, nhìn thấy Ân Thần đang lười biếng dựa vào một cây đại thụ, trong tay cầm một nắm cỏ cho một con nai con ăn.
Diêm La gạt nước trên tay, sải bước về phía trước.

Nai con quay đầu cảnh giác nhìn anh, đôi tai nhọn đang run rẩy, nhưng khi để ý đến hơi thở của anh, nó cũng từ từ thả lỏng, thậm chí còn tiến lên hai bước, đi đến dựa vào người anh cọ cọ.
Diêm La nhìn xương cựa trên đỉnh đầu cùng đôi mắt to trong veo đen láy của nó, cười nói:
“Trước kia nó không phải rất sợ em sao, thế mà bây giờ lại để em cho ăn cỏ.”
Ân Thần hất đuôi tự hào: bởi vì đây là loại cỏ mềm được cô cẩn thận hái, cái loại ăn ngon nhất ấy.

Quyền lực và sự uy nghiêm của Ân Thần trên đảo là không thể nghi ngờ, đây là con vật đầu tiên Diêm La từng thấy dám đến gần cô.

Anh sờ đầu nai con, nhìn Ân Thần khi cho nai con ăn còn không quên đút hai nhánh vào miệng nếm thử mùi vị, trong mắt hiện lên ý cười sâu xa.
Anh nhìn quá lâu, Ân Thần nhai nước ép cỏ hương vị ngọt ngào, nghi hoặc nhìn anh, nghĩ nghĩ rồi lấy ra hai cây cỏ mềm đưa cho anh.
“Anh không ăn.”
Diêm La sờ đầu cô, lấy từ trong túi ra hai quả màu đỏ, cô cùng nai con mỗi người một quả.
Hai đứa nhỏ ăn một cách thích thú, thậm chí vẻ ngoài đáng yêu với đôi má phồng lên giống hệt nhau! Ăn trái cây xong, đàn hươu cũng uống nước xong, ô ô gọi nai con.

Con nai nhỏ ngoe nguẩy cái đuôi, không ngừng liếm tay Ân Thần và Diêm La, rồi đạp móng nhỏ chạy về phía tộc đàn.
Ân Thần vẫn còn tiếc nuối đuổi theo phía trước, cô còn chưa cho ăn đã ghiền đâu này này này.
Diêm La ôm cô an ủi:
“Được rồi được rồi, lần sau có duyên sẽ gặp lại.”
Anh lấy ra một quả màu xanh khác đưa cho Ân Thần, Ân Thần gặm trái cây mắt trông mong mà nhìn về phía nai con rời đi.

Cái đuôi nhỏ chọc vào chân Diêm La tỏ vẻ không hài lòng, bị anh cầm lên hôn sau đó bế cô lại:
“Được rồi, chúng ta cũng đi thôi, hôm nay tôi sẽ làm món ngon cho em.”
Vừa nghe thấy ba chữ này, Ân Thần lập tức ném nai con ra sau đầu, nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh.
Diêm La xoa mặt cô, cười nhẹ: “Bé tham ăn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận