Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Làm Cá Mặn


Bạc Nam ra ngoài.Bạc Vị Bình trừng mắt nhìn Bạc Nghi Chân:" Con nghe nó nói kia! Phong thủy cái gì! Đây là thứ người trẻ tuổi nên học à?"
" Có chút sở thích là bình thường, tốt hơn so với thiếu gia nhà họ Lưu, đi bar, bao chỗ, ngủ với nhiều người, đua xe, nghiện hút.

Năm đó con vừa tốt nghiệp chẳng phải cũng muốn ra ngoài tự làm sao? Chúng ta không thể để nó làm nhị thế tổ cả đời, tự nó có bản lĩnh, tốt hơn việc phụ thuộc vào con?"
Bạc Vị Bình nghe được nửa đầu thấy rất có lý, nghe đến nửa sau lại trợn mắt:" Con là anh nó! Con là anh nó.

"Bạc Nghi Chân thản nhiên nói:" Con lớn hơn nó mười tuổi, sau này có tám phần mười khả năng sẽ chết trước nó, lẽ nào nó tiếp tục ăn cơm của con trai con gái con? Dù sao lòng người cách lớp da bụng, ai nói chắc chắn được điều gì?"
" Sau này tiền xây khu nghỉ dưỡng sẽ trừ vào lợi nhuận phân cho nó, xây xong thì giao nó quản lý.

"Bạc Nghi Chân đưa ra lời khuyên:" Bạc Nam muốn vươn lên, đó là chuyện tốt, ngăn cần nó làm chi?"
" Tiểu Thanh Sơn ở dưới mí mắt chúng ta, dù nó chịu thiệt cũng không đến nỗi nào, nếu ba không đồng ý, quay đầu lại nó lên chạy đến phương bắc, nơi đó chúng ta không với tay tới..

Đây không phải chuyện nó không thể làm ra.
Bạc Vị Bình hiểu rõ thiệt hơn trong đó, nhưng vẫn do dự:" Sau này nó không ở nhà nữa thì
sao!"
" Lúc lên đại học nó ở ký túc, tốt nghiệp xong đi khắp nơi chơi bời, vậy chẳng phải cũng như không ở nhà? Nó nói không thường xuyên ở lại chứ không phải không quay về nữa, để nó về nhà vào thứ bảy chủ nhật cũng như nhau thôi.

"
Bạc Vị Bình yên lặng một hồi, bỗng duỗi tay vỗ vỗ vai Bạc Nghi Chân:" Vẫn là con bớt lo hơn, ít nhất khi ấy con không có suy nghĩ chuyển ra ngoài.

"
Bạc Nghi Chân đứng dậy khoác áo choàng tắm, cười đáp: "..

Đó là vì ba thường vằng nhà đi công tác, nếu con muốn chuyển ra ngoài thì phải mang theo quý nhỏ kia, mang theo quý nhỏ thì phải mang cả ekip người làm, chuyển hay không chuyến ra ngoài cũng thế?"

Trả lời anh là chiếc khăn lông được ném tới từ phía sau, Bạc Nghĩ Chân như có mắt đằng sau vươn tay tiếp được khăn, đầu cũng không quay lại vẫy vẫy tay với ba mình:" Lão ba, ngâm đủ rồi thì ra ngoài, ngâm lâu quả cần thận lại bị váng đầu chóng mặt."
Bạc Vị Bình nhìn theo bóng lưng anh, thì thầm:"..

Mẹ nó đứa lớn cũng là một nhãi con! Lan Quân à, sao con chúng ta đứa nào cũng giỏi tuyệt chiêu chọc người tức chết!"
Không cần biết thế nào, chuyện khu nghỉ dưỡng xem như đã được định.
Bạc Nam ở ngoài cửa, thấy Bạc Nghĩ Chân đi ra, vô thức thò đầu nhìn vào trong:" Lão ba không có chuyện gì chứ?"
"Không việc gì.

"Bạc Nghi Chân ngừng một lát:" Xây khu nghỉ dưỡng ít nhất phải mất hơn nữa
năm, thời gian này mày định làm thế nào? "
Bạc Nam cười híp mắt:" Em ra ngoài ở, thứ bảy chủ nhật quay về, vừa hay cần xử lý ít chuyện.
"Được.

"Bạc Nghi Chân nói:" Chú ý an toàn.

"
" Anh, anh yên tâm.

"
Bạc Nghi Chân gật đầu, đi được hai bước mới nhận ra Bạc Nam vẫn theo sau:" Còn chuyện gì Bạc Nam tha thiết mong chờ nhìn anh:" Anh..

lia cho em tí đạn, em thật sự rất nghèo.

"
" Nằm mơ!"Bạc Nghi Chân tức giận nói.

Sau khi anh quay người rời đi, một tấm thẻ bị ném vào ngực Bạc Nam.
Bạc Nam tâm trạng vui vẻ, trên mặt viết dòng chữ chói sáng "Ta là kẻ ngốc lại nhiều tiền" khiến chủ sạp trước mắt cười đến vô cùng lịch sự ôn hòa, dáng vẻ ngây thơ của một tấm chiếu mới không sai vào đâu.
Chủ sạp biết kiếm tiền, nhưng hắn chắc chắn biết kiếm hơn người ta, mọi người đều hài lòng, như vậy rất tốt.
Không sai, Bạc Nam đến để kiếm hời.
Tuy anh trai là đại gia, nhưng Bạc Nam đã quen với việc tiết kiệm được chừng nào hay chừng đó, so với những pháp khí niêm yết giá rõ ràng trên đường, hẳn càng thích đến chợ đồ cổ trao đổi mua bán hơn.

Hắn thừa nhận sở thích này hơi không thượng lưu, nhưng có thể mua được pháp khí đỉnh cấp với giá hời, ai nỡ chối từ?
Ngay cả lúc bị đuổi giết phải lang thang như chó hoang trong kiếp trước, hắn vẫn nắm chặt cơ hội trốn đến chợ đồ cổ làm người học việc.

Đáng tiếc đám người đuổi giết hắn biết điều này, mỗi lần theo đến đều lục soát chợ đồ cổ trước tiên, khiến khoảng thời gian sau đó hắn không thể thỏa mãn hứng thú nho nhỏ này của mình.
Nói ra thì, pháp khí đầu tiên của hắn là mua được ở chợ đồ cổ với giá hai trăm tệ, nó đã cứu hắn nhiều lần, hắn lại có sở trường luyện chế pháp khí, mỗi khi nó sắp hỏng thì sửa chữa một chút vẫn có thể chắp vá mà dùng.

Đến phút cuối hắn mới đem chôn trong một cách cục phong thủy để tu bổ, rốt cuộc không nỡ bỏ lại mang theo nó đến Côn Luân Sơn.
Kiếp này có cơ hội rồi, hiển nhiên phải tận dụng đi dạo chợ một chút.
Trong mắt các chủ sạp, biểu cảm hưng phấn của Bạc Nam chẳng khác nào ma mới không rành "nghiệp vụ".
Phải biết chỉ cần là người hơi có mắt nhìn đến chỗ bọn họ, hoặc là ra vẻ ghét bỏ hàng rong bày trên sạp, hoặc là dửng dưng lướt qua, có lẽ vài người có thể khống chế biểu cảm của mình, nhưng vẫn không giấu nổi sự khinh thường toát ra từ trong xương cốt.
Người trước mắt này lại khác, hắn nhìn mỗi một thứ trên sạp, mắt sáng như đèn pha!
Xem quần áo mặc trên người - dê béo! Sắp lời to rồi!
Không phải Bạc Nam cố ý, chỉ là hắn không ngờ tùy tiện dạo qua một gian hàng đã phát hiện được vài thứ hay ho, không chỉ một cái, ít nhất có bốn năm mặt hàng trông rất thú vị.
Hắn vô thức sờ sờ khóe mắt, lẽ nào những thứ này đều được đào lên từ cùng một nơi, sau đó chủ sạp đóng gói mua về?
Cũng không phải không có khả năng.
Phần lớn khí trong trời đất này đều ảm đạm, yếu ớt, đặc biệt là thành phẩm cơ khí hóa hoặc được sản xuất dây chuyền trong những năm gần đây, gần như không chứa khí tràng.


Người chế tác không dồn hết tâm huyết vào thành phẩm lại thêm khuyết thiếu kinh nghiệm, đương nhiên sản phẩm làm ra không có biểu hiện gì xuất sắc.
Ân, hiển nhiên cũng có ngoại lệ - nhân dân tệ thì không giống vậy, dù vừa được in ấn xuất xưởng không lâu, chỉ cần nó được lưu thông trên thị trường thì khí tràng đó đều thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Nhưng trong thời đại mọi người đều dùng điện thoại để thanh toán, không ai sẽ cầm theo nhiều tiền mặt ra đường, mà mấy món đồ trước mắt đối với Bạc Nam mà nói lại giống như bóng đèn sáng chói hấp dẫn người nhìn.
"Thế nào hả, em trai, nhìn trúng thứ gì rồi? Tôi lấy cho cậu?" Chủ sạp tươi cười với vẻ nhiệt tình hiếu khách, nói xong còn đưa ghế cho Bạc Nam: "Đến đây, ngồi xuống từ từ xem! Có mua hay không không quan trọng!"
Bạc Nam nghe lời ngồi xuống, nói tiếng cảm ơn, tùy ý chỉ vào một lư hương: "Cái này bán thế nào?"
"Cái này? Cái này rất quý." Chủ sạp vươn tay cầm lư hương lớn bằng bàn tay đầy vết gỉ sét, ba một cái đặt xuống trước mặt Bạc Nam, âm thanh đó hùng hậu khí khái đến mức ngay cả Bạc Nam cũng sửng sốt: "Lư hương khắc hoa từng được Võ để thời Đường sử dụng, không lấy cậu quá nhiều, năm mươi nghìn tệ, tiền trao cháo múc!"
Đối với học sinh sinh viên thì giá này tạm ổn, ra giá cắt cổ sẽ dọa người chạy mất, không bằng nói ra một con số mức trung bình, lại trả giá một hồi, dù bán với giá mười nghìn tệ cũng xem như kiếm được một khoản, không lỗ!
Bạc Nam đợi khi tay người kia rời khỏi lư hương mới cầm nó lên xem xét kỹ càng, thời Đường gì đó rõ ràng là nói bậy, niên đại của vật này không lâu đến vậy, nhưng hẳn đến đây không phải để mua đồ cổ.
Khí tràng của lư hương có thể ngưng tụ, tuy không nhiều nhưng vô cùng ổn định, có màu trắng sữa, pha lẫn một tia khí màu xanh, trông không hề yêu mị mà là sắc xanh của sự chính trực ngay thẳng.

Tia khí tràng hình dạng uốn lượn như đường núi với mười tám khúc quanh, toát lên vẻ thanh nhã.

Là loại pháp khí khá thích hợp để bày cục giúp điều dưỡng nguyên khí, tăng cường sức khỏe cho những người như giáo sư hoặc nhà nghiên cứu đã về hưu.
Đặt vào tay người biết nhìn hàng, ít cũng phải bỏ ra mấy trăm ngàn tệ mới tậu về được.
Bạc Nam nghĩ vậy, đây là pháp khí rất có triển vọng, chỉ cần qua tay hắn xử lý một phen, điều chỉnh tia khí xanh uốn lượn cho thẳng lại, lấy khí tràng trắng sữa tượng trưng cho bầu trời.

Như vậy, ý tưởng về bố cục "vươn tới trời xanh" đã hình thành, rất phù hợp với gia đình theo con đường chính trị hoặc học thuật.
Chỉnh sửa như thế, không có hàng chục tới trăm nghìn tệ trong tay thì không mua nổi lư hương này, nếu gặp trường hợp cần dùng gấp, giá trị có thể lên tới tám con số.
Đây là phương pháp kiếm tiền rất tốt.
"Hai trăm năm mươi tệ?" Bạc Nam mở miệng hỏi.
Theo quy tắc ở thành phố S, khi mặc cả trước tiên là bớt một số không, rồi giảm một nửa, không lừa già dối trẻ.
Chủ sạp đầy ẩn ý nhìn Bạc Nam: "Em trai, cậu đang đùa sao?"
Bạc Nam nghiêng đầu: "Số này nghe có vẻ không hay ....!vậy đổi thành hai trăm? Hai trăm một cái, bán được thì tôi bao cả sạp."
Chủ sạp lập tức cảnh giác nhìn Bạc Nam, bao sạp? Ý gì đây? Thanh niên này nhìn ra hàng gì tốt lẫn trong mớ hỗn độn ở sạp của hẳn?
Bạc Nam oán giận nói: "Ôi không còn cách nào, không thể lên giá nữa, học phí đã nhiều như vậy..

Trường học em trai tôi tổ chức cái gì mà bán đồ cổ làm từ thiện, anh nói xem nhà ai có nhiều đồ cổ lại đem đi bán hàng từ thiện? Bồ Tát hạ phàm à? Đầu năm nay trường học chẳng lo làm việc chính đáng, chỉ biết bày vẽ mấy chuyện linh tinh lộn xộn khiến phụ huynh chạy đôn chạy đáo.."
Hắn nói xong, đặt lại lư hương lên thảm lót, còn ghét bỏ niết niết ngón tay, muốn làm sạch bụi vừa dính lên.

Nghi ngờ trong mắt chủ sạp giảm đi chút ít, một câu nói của Bạc Nam đã khơi dậy sự đồng cảm trong hẳn, hẳn vỗ đùi cái đét: "Đúng vậy! Đầu năm nay không tranh thủ thời gian dạy học cho tốt, chỉ biết bày chuyện không đâu dẫn vặt phụ huynh! Cậu không biết đâu, lớp học của con gái tôi tổ chức vẽ họa báo gì đó, yêu cầu học sinh tham gia, đứa trẻ mới bằng hạt đậu nửa chữ bẻ đôi không biết, họa báo cái gì, cuối cùng chẳng phải đến tay phụ huynh sao?"
"Gì mà quyên góp tiền mua cái này cái kia! Không thấy mất mặt à!"
"Chứ gì nữa! Thời chúng ta làm gì có mấy chuyện đó, thầy cô nhiều lắm chỉ yêu cầu đóng ít tiền mua đề cương ôn tập!" Bạc Nam tiện tay cầm một quả cầu nhỏ bằng đồng lên ước chừng trọng lượng: "Con gái nhà anh bao tuổi rồi? Ôi không đúng, cái này anh có bán không? Nếu không bán tôi sang hàng khác, hôm nay nhiều việc, phải mua đủ thứ trên trời dưới đất!"
"Con gái tôi mới sáu tuổi..

không nhắc đến nữa! Bán! Tôi gói cho cậu!" Chủ sạp nhanh chóng lấy ra giấy báo cùng bọc ni lông từ phía sau đưa cho Bác Nam: "Cậu tự bọc đi! Vừa mắt cái gì thì gói lại!..

Mấy thứ này không được."
Chủ sạp mang ra vài món hàng, Bạc Nam đánh giá chúng, đây thực sự là đồ cổ, dù niên đại không lớn, nhưng tốt xấu gì cũng là hàng thật..

Kỳ lạ thay, hắn cảm giác được nghiên mực kia dường như có chút đặc biệt.
Trước tiên khoan đề cập đến điều này, Bạc Nam nhanh tay nhanh mắt nhét hết mười mấy thứ mình vừa ý vào trong túi, lại vơ đại thêm vài thứ khác, nói: "Đừng gói nữa, chỉ dùng một lần rồi bỏ, phỏng chừng quay về còn phải tiêu độc cho nó..

Phí công sức?"
Chủ sạp nâng mắt nhìn Bạc Nam: "Sao, nhìn trúng rồi? Mấy cái này rất quý."
Bạc Nam cười cười: "Kiểm đồ tốt một chút để em trai có thể diện với người ta."
"Vậy thì không đáng." Chủ sạp cười nói: "Hôm nay trò chuyện với cậu xem như có duyên, mấy thứ này đều quý giá, về phần nghiên mực kia..

chốt giá hai mươi ngàn tệ, đây là nghiên Thao vào thời Dân quốc, lấy được nó cũng không dễ dàng, dù không phải từ thời Dân quốc, thì loại nghiên này ngay cả cái mới được làm ra vào hôm qua cũng không chỉ có giá hai mươi nghìn tệ!"
"Thế sao anh bán rẻ vậy?"
"Này không phải do bị mẻ một miếng sao! Chủ sạp xoay nghiên mực lại, quả nhiên phần rìa phía sau bị thiếu mất một góc, thêm vết nứt lớn chạy dài ra cả mặt sau, giống như bị kiếm chém trúng.
Bạc Nam nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói:" Hai ngàn? Giá cả hợp lý tôi lấy luôn, không được thì đành chịu.

"
" Giá này không ổn.

"Chủ sạp phất phất tay, cầm một hòn đá gỗ lên nghiên mực, âm thanh trong trẻo như vàng ngọc va chạm phát ra, hằn tiếp lời:" Cậu xem chất liệu này đã rất lâu năm! Nếu không phải bị sứt một miếng, giá trị ít nhất phải thêm một số không! "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận