Cuộc giằng co giữa lợn rừng và Sở Phùng Nguyệt kéo dài gần năm phút.
Cuối cùng, con lợn dùng móng trước cào xuống đất, nhặt một quả hạch đào dại rồi dẫm nát, sau đó xoay người bỏ chạy biến vào màn đêm.
“??? Cứ thế mà chạy à???”
"Sao ánh mắt nhị sư huynh lại trông như đang phản kháng yếu ớt, đầy phẫn uất và ai oán? Chẳng lẽ ta nhìn lầm sao?" (ngạc nhiên)
"Khuyên các ngươi nên đi tìm hiểu về 'tam dương khai thái,' liên quan đến phong thủy đấy.
Lợn rừng là động vật có vú, mà động vật trong núi thường có linh tính.
Nó tìm một nơi phong thủy tốt để xây tổ cho lợn mẹ sinh con, hơn nữa ở đây sẽ không phải lo bị mãnh thú tấn công.
Dù trời đã tối không thấy rõ, ta dám chắc gần đây có nguồn nước, và đó chính là ngọn nguồn của con suối mà Sở tỷ dùng nướng cá hồi chiều."
"Trên lầu phát tán mê tín phong kiến, báo cáo ngay, đừng cảm ơn."
Tiểu đạo sĩ nhìn tài khoản của mình bị khóa, hai tay giơ lên trời: "Sư phụ, bây giờ phải dùng thông tin cá nhân thật mới có thể đăng ký, con không lập được tài khoản nhỏ."
Lão đạo trưởng đi vào phòng, lấy chứng minh nhân dân của mình ra, đập lên bàn: "Dùng của ta!"
"......"
Tiểu đạo sĩ cứng họng, cuối cùng đành ngoan ngoãn làm theo.
Hắn đăng ký một tài khoản mới với cái tên "Trang Sức Của Đại Lão" và vào ngay phòng phát sóng trực tiếp của Sở Phùng Nguyệt.
Vừa vào đã thấy dòng chữ "Phát sóng trực tiếp kết thúc."
"Sư phụ," tiểu đạo sĩ nói với vẻ vô tội, "Lần này thực sự không còn cách nào, phải chờ tới ngày mai thôi."
Lão đạo trưởng hừ lạnh, "Đồ vô dụng." Nói xong, vung tay áo, quay lại phòng ngủ.
"?" Bị sư phụ mắng mấy lần, tiểu đạo sĩ cảm thấy hơi ấm ức.
Sở Phùng Nguyệt và Diệp Thao vừa offline khỏi phòng phát sóng trực tiếp, cộng đồng mạng chạy ùa tới phòng chủ, la hét ầm ĩ.
"A a a! Mau cho ta xem lợn rừng đã quay lại chưa? Đàn lợn rừng đâu? Con heo đực kia sẽ không thực sự đi khắp núi kiếm hạt dại chứ?!"
"Ta đâu thiếu chút lưu lượng này! Mau mở lại phát sóng trực tiếp cho ta, xin ngươi QAQ."
Đội cứu hộ đã chỉ định địa điểm, hỏi Kỳ đạo: "Có cần tiếp tục tìm cách cứu viện không?"
"Khách quý không phát tín hiệu cấp cứu, cứu viện cái gì chứ?" Thở phào nhẹ nhõm, Kỳ đạo nhìn số người trong phòng phát sóng, uống một ngụm trà kỷ tử để thư giãn: "Tiếp tục chờ lệnh thôi."
"......" Đội cứu hộ leo trở lại trực thăng và rời khỏi khu vực này.
Trực thăng không thể đậu lại đây quá lâu.
Diệp Thao trước giờ vẫn im lặng vì quá sợ, giờ mới hoàn hồn.
"Lợn rừng......!Nó sẽ quay lại không?" Anh gian nan hỏi.
"Ta sao biết được, đây là nhà của nó, đâu phải nhà ta." Sở Phùng Nguyệt ăn no, nằm xuống, lấy từ túi đồ một chiếc áo khoác không thấm nước đắp lên người.
Chỉ còn ba người ngồi nhìn nhau.
Tân Nại cảm thấy Sở tiểu thư có chút......!kỳ lạ.
Chiều nay bên con suối, hắn đã thấy không bình thường, rõ ràng chẳng nhìn thấy cá mà lại có con nhảy đúng bên chân nàng, còn là một con cá rất béo.
Giờ nghĩ lại, hắn vẫn còn nuốt nước miếng.
Hắn hỏi Tiểu Vu: “Ngươi còn nhớ chúng ta từng huấn luyện trong rừng cây, thường xuyên gặp mấy người đó không?”
Tiểu Vu chỉ cần suy nghĩ chút là hiểu ngay hắn đang nói về ai.
Những người thường đeo túi xách đen, cầm la bàn, mặc áo vải xanh, lang thang trong núi.
"Ngươi đang nói Sở tiểu thư cũng là...!kiểu người như vậy?" Tiểu Vu hạ giọng.
"Ừ, có khả năng đấy.
Nếu không thì sao có thể tìm nguồn nước chuẩn xác như vậy được."
Tiểu Vu cảm thấy bối rối.
Sở tiểu thư trông chẳng liên quan gì đến đám người đó cả.
Họ nghĩ Diệp Thao không hiểu, nhưng bên ngoài Diệp Thao tỏ ra vô cảm, còn trong lòng thì như sóng nổi bão dâng.
Phong thủy sư à, làm sao hắn lại xa lạ được chứ?
Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh ông nội hắn luôn có vài phong thủy sư, lúc đó hắn còn nghĩ họ chỉ là mấy kẻ giả danh lừa bịp.