Sở Phùng Nguyệt đeo ba lô lên, nói với người bên cạnh: “Đi thôi, Nại ca.”
Tân Nại lập tức chạy theo.
Diệp Thao cũng phản ứng kịp, đứng dậy đuổi theo.
Màn hình chuyển cảnh, dừng lại ở bãi đất trống bên ngoài ổ lợn rừng.
“Ngọa tào! Ta vừa thấy gì thế này?!”
Tân Nại cũng trố mắt: "Đống này, trông giống như một đồi hạt dại?!"
Không thể nào, chẳng lẽ con lợn rừng đêm qua thực sự đi kiếm?
Lợn rừng...!có thể hiểu được tiếng người sao?
Làn đạn bình luận chạy kín màn hình, cư dân mạng phải tắt đi mới nhìn rõ hình ảnh.
“Tôi có lấy không đây?” Tân Nại nuốt nước miếng, hỏi Sở Phùng Nguyệt.
“Lấy một chút đi.” Sở Phùng Nguyệt dẫn đầu bước tới, mở ba lô ra: “Đừng lấy nhiều quá, nặng lắm, chúng ta không thiếu ăn mà.”
“Ha ha ha, nghe câu này của Sở tỷ kìa! Lần đầu tiên có người trong show sinh tồn nói ‘không thiếu ăn’ (biểu cảm mặt cười), quả nhiên là một người tự tin!”
“Sở tỷ đúng là có chút gì đó huyền bí.”
Nhìn thấy Sở Phùng Nguyệt và Tân Nại đang nhặt hạt dại, Tiểu Vu khựng lại một chút, sau đó phản ứng kịp: “Đây là quà của lợn rừng cho Sở tiểu thư.
Theo quy định, đồ ăn quay cùng khách mời thì họ có thể giữ.
Cho nên Tân Nại nhặt bỏ vào ba lô cũng không vi phạm.”
Nhìn thấy họ nhặt cả đống hạt dại, Tiểu Vu không khỏi có chút thèm thuồng.
Diệp Thao trực tiếp hỏi: "Ta có thể lấy một chút không?"
“Ôi chao, nhìn kìa! Cuối cùng đệ đệ cao quý lạnh lùng cũng chủ động mở miệng rồi, không phải do Sở tỷ ép hắn đâu.”
"Tùy ngươi." Sở Phùng Nguyệt không bận tâm đến chuyện nhỏ này, nhặt vài hạt dại rồi ngừng tay.
Cô nhặt một cành cây lên, ngắm nghía trong tay.
Cây ná đã được cô cất vào ba lô, còn cần câu tự chế thì cắm gọn gàng vào khe hở của ba lô.
Tân Nại hỏi: "Chúng ta đi chứ?"
"Ừ, ở đây một đêm là đủ rồi." Cô nhìn xung quanh địa hình.
Nơi này chỉ là một trận phong thủy nhỏ, vì đây là một long mạch mới sinh.
Dãy núi phía xa có hình dáng tròn trịa, không nhọn, giúp chắn gió mạnh thổi về phía này.
Các phong thủy sư tin rằng những nơi tàng phong tụ khí, bị nước bao quanh, là đất lành phong thủy.
Khí là cội nguồn của mọi vật, kỵ gió thích nước.
Nếu thuận gió thì khí sẽ tản, còn gặp nước sẽ bị chặn lại.
Trong phong thủy, nước là quan trọng nhất, tàng phong đứng thứ hai.
Nơi này tàng phong tụ khí, là chỗ tốt để xây tổ, nhưng cũng không phải là nơi đỉnh cao cuối cùng.
Đàn lợn rừng có lẽ chỉ muốn mượn chút vận may từ khí của nơi này, nên mới bắt chước con người bày ra trận tam dương khai thái chẳng ra đâu vào đâu.
Dù đêm qua đàn lợn rừng không quay lại, nhưng chỉ cần đoán thôi cũng biết chúng sinh sản rất tốt.
Không để ý đến hai người đang nhặt hạt dại, Sở Phùng Nguyệt đi đến gần nguồn nước để rửa mặt.
“Ôi trời, Sở tỷ đúng là có hệ thống định vị gì đó rồi!”
Nhìn thấy con suối nhỏ uốn lượn trước mặt, cư dân mạng không khỏi kinh ngạc.
Lão đạo trưởng nhíu mày, nơi này chắc chắn có chân long, không nghi ngờ gì nữa.
Ông chỉ muốn xem vị đạo hữu này có ra tay điểm huyệt hay không.
Sở Phùng Nguyệt ngồi xổm xuống bên dòng suối.
Nước trong veo, nhìn thấu đáy, dòng chảy nhẹ nhàng không xiết.
Cô thò tay vào nước, cảm giác không quá nóng cũng không quá lạnh, đây là dòng cát thủy.
Rửa mặt, súc miệng xong, cô ra hiệu cho Tân Nại đưa máy quay cho mình: “Ngươi cũng rửa đi.”
Nhớ lại tối qua đạo diễn qua tai nghe đã hét lên rằng không cần đưa máy cho cô, Tân Nại do dự một lúc nhưng rồi vẫn đưa ra.
“Ha ha ha, ta cười muốn chết.
Tân Nại đi theo Sở tỷ, có khi trở thành người quay phim sạch sẽ nhất lịch sử luôn ấy!”
Trước đây, máy quay thường phải theo chân khách mời đi khắp núi rừng, làm gì có điều kiện nào mà rửa mặt mỗi ngày như thế này.
Khi mùa thu đầu tiên của chương trình kết thúc, khách mời toàn thân đều dơ bẩn, râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù, trông chẳng khác gì dã nhân.