Ngoài việc cảm thấy vô lý và đầy nghi ngờ về Chương Diệc Bạch, lúc này Hạ Anh Nam còn cảm thấy buồn bã.
Cô cũng tầm tuổi mười bảy, mười tám, đang độ tuổi thanh xuân, rung động.
Chương Diệc Bạch tuy không quá đẹp trai nhưng anh ta lại có khí chất nho nhã mà những công tử nhà giàu xung quanh cô không có, tạo cảm giác văn nghệ thư sinh cho người khác.
Anh ta còn trẻ và từng du học, mở mang tầm mắt bên ngoài, nói tiếng Nhật và tiếng Anh giỏi hơn đa số người khác.
Quan trọng nhất là anh ta viết văn rất hay, có thành tựu nhất định với thơ bạch thoại.
Những bức thư tình anh ta viết cho Từ Khả Chân khiến các cô gái không liên quan như họ cũng động lòng, cảm giác như được viết cho chính mình.
Một người đa tài và giàu tình cảm như vậy, nhưng chỉ vì sự xuất hiện của Tống Nhạn Tây, lớp kính lọc mà Hạ Anh Nam dành cho anh ta bỗng chốc sụp đổ.
Cô cũng chợt nhận ra rằng tình yêu giữa Chương Diệc Bạch và Từ Khả Chân không còn lãng mạn nữa, mà lại có phần nhỏ nhen.
Không phải vì Tống Nhạn Tây không phải là bà nội trợ cổ hủ như anh ta nói, mà là lần đầu tiên Hạ Anh Nam nhận ra, một người đàn ông nói về tự do trong tình yêu, giải phóng hôn nhân như anh ta, nếu đã không yêu, vậy tại sao lại cưới vợ chi vậy?
Thơ đã viết là có thể vì tình yêu mà hi sinh tính mạng, vậy sao ban đầu không từ chối cuộc hôn nhân này? Trong đầu Hạ Anh Nam chợt hiện lên câu nói mà mẹ cô thường mắng những cô gái trong công ty điện ảnh mà bố cô qua lại.
"Làm đĩ còn muốn lập đền thờ trinh tiết."
Hơn nữa, anh ta còn lấy đồ của Tống Nhạn Tây để tặng cho người phụ nữ khác, điều này không phải là hành động của một người quân tử thực thụ.
Cô có chút tức giận, lại có chút đồng cảm với Tống Nhạn Tây, muốn làm gì đó cho cô.
Không đợi mẹ mở lời, cô nói: "Cô Tống, cô là người có ân cứu mạng với em trai tôi." Cô nói đến đây, liếc nhìn mẹ mình, “Cô muốn gì, tôi đều ủng hộ, giúp cô!” Giọng nói đầy kiên định.
Dù ba mẹ cô có phản đối.
Tống Nhạn Tây không ngờ Hạ Anh Nam lại là người yêu ghét rõ ràng, cũng hơi bất ngờ, khẽ gật đầu với cô, không từ chối thiện ý của cô.
“Cảm ơn cô Hạ.”
Dường như nghe thấy lời con gái, mẹ Hạ cũng lấy lại bình tĩnh từ sự kinh ngạc, không chút do dự mà hùa theo: “Cô Tống, cô muốn chồng tôi làm gì, cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ làm hết sức.” Lời này của bà cũng cam đoan với Tống Nhạn Tây rằng bà là người quyết định trong nhà, bao gồm cả hành vi cử chỉ của ông Hạ.
Tống Nhạn Tây sớm đã nghe nói ông Hạ mắc "viêm khí quản", vì vậy không nữ minh tinh nào trong công ty điện ảnh của ông có thể trèo lên cao được.
Cô lấy ra hai tờ giấy vay nợ từ trong túi, lần lượt là bản sao giấy vay đồ cổ và bạc của nhà họ Chương.
Hai mẹ con Hạ cầm lấy xem, lại thêm lần nữa kinh ngạc, Hạ Anh Nam không kiềm chế nổi mà buột miệng chửi, “Nhà họ Chương thật là không biết xấu hổ!”
Lúc này thấy Tống Nhạn Tây với vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chuyện nhà tôi, tôi nghĩ phu nhân cũng có nghe qua đôi chút.
Cuộc hôn nhân là do hai nhà định từ thời ông nội, sau khi cha tôi qua đời, tôi luôn nghe lời mẹ dạy dỗ.
Bà ấy quả thực là người mẹ truyền thống, mỗi ngày dạy bảo khiến tôi cũng xác định cuộc hôn nhân này và đặt nhiều hy vọng vào phía nhà họ Chương.
Thêm nữa, tôi vừa tròn tuổi cập kê thì nhà họ Chương liền chính thức đến cầu hôn, khiến tôi nghĩ rằng anh Chương cũng có cùng suy nghĩ với tôi, cùng đầy kỳ vọng về ngôi nhà nhỏ trong tương lai.”