Edit&Beta: VyVy
...!
Dư Phiêu Phiêu sáng sớm hôm sau tỉnh lại, tâm tình cũng lâm vào cảnh bi thương vô biên.
Vé máy bay buổi chiều trở lại, cô đã không làm việc vào buổi sáng.
Lặng lẽ thu dọn vali, sau đó ngồi ngẩn người trong phòng.
Trong mộng, trải qua chuyện cắt cổ tay, giữa mẹ con Phương Viện Viện và Phương Chu Diêu có thêm chút ôn nhu.
Phương Viện Viện rốt cục chú ý tới vấn đề tâm lý của Phương Chu Diêu, cùng với sự chán ghét của Dương Văn.
Chuyện này rất nghiêm trọng, nhưng cũng khiến cho người lớn cảnh giác, từ phương diện nào đó mà nói, coi như là cơ hội.
Dư Phiêu Phiêu ngồi ở phòng khách suy nghĩ cả buổi sáng, vẫn luôn suy nghĩ, Phương Chu Diêu có thể đến nhà cô hay không?
Cô có đúng hay sai khi ngăn chặn điều này xảy ra?
Nếu điều này không xảy ra, liệu những gì sẽ mang lại phản ứng dây chuyền* trong tương lai?
*Thành ngữ TQ, có nghĩa là sự thay đổi của một thứ sẽ kéo theo một loạt những thứ liên quan cũng thay đổi theo.
Dư Phiêu Phiêu có quá nhiều nghi hoặc, quá nhiều điểm không chắc chắn, quá nhiều...!
Bởi vậy, cô rất bất an, cũng rất sợ hãi, sợ cô bảo vệ chàng trai của cô không tốt.
Trong lòng, lo sợ bất an.
...!
Cùng lúc đó, Phương Chu Diêu bên kia còn ở Ôn Châu sáng sớm bị tiếng ồn ào trong phòng khách quấy nhiễu đánh thức.
Đi ra khỏi phòng, anh phát hiện Dương Văn cùng một đám người lớn anh không quen biết ở nhà anh ồn ào, nói muốn chuẩn bị bí mật cầu hôn cho Phương Viện Viện.
Phương Chu Diêu nhìn Dương Văn khó chịu, anh bày ra sắc mặt rất thối, cầm bánh mì cùng nước trở về phòng, tự nhốt mình trong phòng.
Bánh mì và nước, đặt trên bàn học, nhưng anh không có ý định ăn.
Mở máy tính ra, Phương Chu Diêu mở word ra, mặt không chút thay đổi bắt đầu viết tiểu thuyết của anh, buộc mình phải đắm chìm trong câu chuyện, giả vờ không nghe được tiếng hỗn loạn bên ngoài phòng.
Vài giờ sau, Phương Chu Diêu viết bản thảo 4000 từ, ngồi mỏi cả vai.
Nhìn thời gian, đã là 11:30 trưa.
"Đón nhóc con!" Phương Chu Diêu chợt nhớ tới hôm nay Dư Phiêu Phiêu trở về, cô nói muốn nhìn thấy anh ở nhà cô.
Vội vàng đứng dậy, cầm lấy ví tiền, Phương Chu 6 nhanh chóng đi ra khỏi phòng, lại trong nháy mắt mở cửa phòng, nhìn thấy một đống người ngồi trong phòng khách.
Toàn bộ ngôi nhà, hoa rực rỡ, đầy bóng bay, hoa, hình ảnh, búp bê nhỏ, mặt đất vẫn còn rải rác một cuộn đèn màu...!
Chướng khí mù mịt!
Phương Chu Diêu hít sâu một hơi, ánh mắt ào ào nhìn đám người trước mắt này.
Tương tự như vậy, nhóm người lớn đang vây quanh ăn cá hấp cũng quay đầu, nhìn anh.
Một người đàn ông vẫy tay chào Hòm, "Nhóc con, lại đây ăn cơm cùng nhau, lại đây."
"Đừng chào hỏi lung tung, thằng bé không ăn được cay." Dương Văn ngắt lời người đàn ông, quay đầu lại cùng Phương Chu Diêu nói: "Chú cho cháu chút mì sườn a, còn chưa đưa đến.
Chờ đến lúc nữa sẽ gọi cháu."
"Còn không ăn cay, vậy sau này cậu muốn kết hôn với bạn gái, khẩu vị này của cậu là phải tùy hai mẹ con cô ấy?" Người đàn ông hỏi Dương Văn.
Dương Văn khuỷu tay đụng vào người đàn ông, tươi cười đắc ý, "Tùy cô ấy, làm sao vậy, vấn đề không ăn cay cũng không lớn a! Tốt xấu gì tôi cũng cưới được Viện Viện nha!"
"Chậc chậc chậc, anh bạn, cậu vì hôn nhân mà hy sinh quá lớn.
Chỉ có thể chúc cậu cầu hôn thành công tối nay" Người đàn ông vỗ vai Dương Văn cổ vũ.
Hình ảnh trước mắt, tình hình lúc này, ngăn cản bước chân rời khỏi nhà của Phương Chu Diêu...!
Anh tại chỗ đình trệ trong chốc lát, chợt, lại xoay người trở về phòng!
Tiếp tục đóng cửa lại, tiếp tục nhốt mình trong phòng, tiếp tục giả vờ chết ở nhà này...!
Hôm nay, anh không muốn đi đâu cả.
Cho dù có lỗi với Dư Phiêu Phiêu, cho dù nuốt lời với cô, cũng không có biện pháp...!
Anh chỉ muốn ở nhà.
Cho dù có ghê tởm, cũng vẫn muốn tận mắt nhìn thấy mẹ anh đối mặt với trận cầu hôn kinh hỉ này sẽ có phản ứng gì?
Lúc này, tâm tình Phương Chu Diêu rất kém cỏi, trên mặt thiếu niên kia không hề có biểu tình, mặt mày mất mát căn bản không cách nào che dấu.
Anh đang nghĩ, nếu tối nay, Phương Viện Viện đồng ý cầu hôn, anh sẽ rất thất vọng...!
Rất thất vọng...!
...!
Buổi chiều, Dư Phiêu Phiêu đáp máy bay trở về.
Trong suốt hành trình, cô vẫn đang suy nghĩ sâu sắc, cô can thiệp vào cơ hội tối nay như vậy, có thể khiến hai mẹ con họ thiếu đi một cơ hội tâm sự và coi trọng hay không?
Cô có đúng không?
Thế nhưng, cô lại không thể không nhúng tay vào.
Muốn cô biết rõ hắn sẽ cắt mạch tự hại mình, còn không ra tay ngăn cản, cô sẽ nghẹn điên, sẽ hận chết chính mình.
Dư Phiêu Phiêu thở dài thật sâu...!
Nhưng mà, chờ cô chân chính xuống máy bay, bị Dư Hàng nhận được, lại phát hiện, Phương Chu Diêu hôm nay căn bản không có đi tìm Dư Hàng!
Cô không thể tin rằng anh nuốt lời với cô...!
Dư Phiêu Phiêu vì xác nhận, còn nhiều lần hỏi Dư Hàng: "Cậu ấy thật sự không tới tìm ba sao? Thậm chí không gọi cho ba à? Không có một thông báo?"
Dư Hàng đang lái xe, lúc này là thái độ một hỏi ba không biết, "Không có a.
Tại sao nó lại đến tìm ba? Hai người đã hẹn xong chưa? Tại sao ba không biết?"
Được rồi, được rồi.
Thái độ của Dư Hàng, cũng làm cho Dư Phiêu Phiêu hiểu được, tối hôm qua đối Phương Chu Diêu nhiều lần dặn dò cũng vô dụng.
Anh không nghe lời cô, anh không đón cô.
Cô chắc chắn rằng anh đã ở nhà.
Dư Phiêu Phiêu mang theo tâm lý thấp thỏm hoảng hốt, một đường bất an về đến nhà.
Vào thời điểm đó, đã là năm giờ rưỡi tối.
Xe của Dư Hàng dừng lại trong tiểu khu, Dư Hàng xuống xe đi cốp xe lấy vali của cô, Dư Phiêu Phiêu vừa xuống xe liền chạy tới nói với Dư Hàng: "Ba, ba giúp con xách vali lên lầu, con đi tìm Chu Diêu."
"A?" Dư Hàng vừa quay đầu, nhìn thấy chính là bóng dáng Dư Phiêu Phiêu chạy xa.
Ông mở to hai mắt, "Con gái, vậy cơm tối con có về ăn hay không?"
Cô không quay đầu lại.
Dư Phiêu Phiêu nhanh chóng chạy đến nhà Phương Chu Diêu, toàn bộ hành trình không dừng lại một bước, khi đứng trước cửa nhà anh, cô thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Cô gõ cửa và nghe thấy một tiếng hoảng loạn phát ra từ phòng...!
"Nhanh như vậy đã trở lại sao?" Không phải nói hiện tại mới xuất phát trở về sao?"
"Tôi, đèn của tôi vẫn chưa được dán tốt!"
"Văn ca, cậu đã chuẩn bị tốt chưa!"
Bên trong những tiếng ồn ào này, Dư Phiêu Phiêu nghe đến, liền biết bọn họ hiểu lầm cô là Phương Viện Viện.
Cô thở hổn hển, cũng may mắn, may mắn là chưa bắt đầu cầu hôn...!
"Chu Diêu! Mở cửa ra!"
Dư Phiêu Phiêu chợt lên tiếng, cô lên tiếng hô Phương Chu Diêu, cũng là cho người bên trong một tin tức, nói cho cô không phải Phương Viện Viện.
Lúc này, người bên trong mở cửa cho cô, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của một đám nam nhân rơi vào trên người Dư Phiêu Phiêu, người đàn ông mở cửa là Dương Văn.
Dư Phiêu Phiêu ra vẻ trấn định, mở môi nói: "Tôi là bạn học của Chu Diêu, tôi tìm cậu ấy có việc."
Dương Văn theo bản năng muốn nói, Phương Chu Diêu không có ở nhà, bảo cô lần sau lại đến...!
Thế nhưng, trước khi anh tìm lý do thốt ra, Dư Phiêu Phiêu liền nói trước một câu: "Tôi biết cậu ấy ở nhà, phiền toái cho tôi đi vào."
Dương Văn 'khụ' một tiếng, đành phải nhường đường cho cô, bất quá vẫn nhắc nhở một câu: "Em gái nhỏ, sau khi đi vào, trong vòng một giờ đừng ra ngoài a!"
Dư Phiêu Phiêu không để ý tới hắn, trực tiếp đi về phía phòng Phương Chu Diêu.
Cô gõ gõ cửa phòng Phương Chu Diêu, khẽ gọi, "Chu Diêu, tôi tới tìm cậu."
Trong phòng, Phương Chu Diêu vốn giống như xác chết, không hề có sinh cơ ngồi bên cửa, cúi đầu thất thần.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm của cô, giống như một đạo linh khí quán thâu mà đến, khiến anh bỗng nhiên cả người tràn ngập khí lực, nhào vài cái, liền đứng lên...!
Phương Chu Diêu nhanh chóng mở cửa, hít sâu một hơi, khi nhìn thấy Dư Phiêu Phiêu ở cửa, trái tim anh đập thình thịch một chút.
Ở cửa, con ngươi đen như nho của Dư Phiêu Phiêu nhìn chằm chằm anh, đem chút bối rối cùng khổ sở trên mặt chàng trai, tất cả đều nhìn thấy ở trong mắt.
Chắc chắn, anh cũng giống như trong giấc mơ...!
Khi cô nhìn anh trong mộng, kêu không nghe, không thể chạm vào, khóc tê tâm liệt phế anh cũng không cảm giác được.
Trong giấc mơ, cô rất luống cuống...!
May mắn thay, bây giờ cô đang ở đây.
Cô có thể, làm ấm chàng trai của mình.
....