Edit&Beta: VyVy
...!
Khoảng tám giờ rưỡi, Phương Viện Viện mời bạn bè và Dương Văn đi, bà mới gọi hai đứa nhỏ vào phòng khách, làm nóng thức ăn bà đóng gói từ bên ngoài cho hai đứa nhỏ.
Phương Chu Diêu vốn không muốn đi ra ngoài ăn, nhưng Dư Phiêu Phiêu kéo anh đi ra ngoài, anh cũng theo cô đi ra ngoài.
Phương Viện Viện đem hoa hồng cắm vào bình hoa, xoay người mà đến, cười tủm tỉm đi về phía hai đứa nhỏ trong phòng khách, vừa nói: "Ăn cơm muộn như vậy, nhất định là đói chứ?"
Dư Phiêu phiêu phiêu hướng về phía cơm của Phương Chu Diêu gắp sườn, biết Phương Chu Diêu không muốn để ý tới Phương Viện Viện, cô liền ngẩng đầu nhu thuận trả lời: "Không đói, vừa rồi chúng con ăn bánh ngọt dì cho."
Lúc trước trong phòng khách có rất nhiều bạn bè ở đây, Phương Viện Viện lo lắng hai đứa nhỏ sợ, liền không gọi hai người bọn họ ra ngoài ăn cơm, đem bánh ngọt cùng đồ ăn vặt bà mua ở bên ngoài hôm nay đưa vào cho hai người bọn họ ăn trước.
"Ngon không?" Phương Viện Viện hỏi.
"Ngon lắm.
Chúng con thích bánh dâu tây." Dư Phiêu Phiêu nhu thuận trả lời.
Bên cạnh, Phương Chu Diêu im lặng không lên tiếng ăn cơm, nhét rất nhiều cơm vào miệng, rất nhiều món ăn, một chút cũng không muốn gia nhập đề tài của hai người bọn họ.
Chuẩn xác mà nói, anh không muốn nói chuyện với Phương Viện Viện, nếu chỉ có Dư Phiêu Phiêu, anh sẽ không có thái độ như vậy.
"Phiêu Phiêu hôm nay làm sao lại tới tìm Chu Diêu đây?" Phương Viện Viện lại lấy cho hai đứa nhỏ hai lon sữa vượng tử, ngồi xuống sô pha bên cạnh, tốt giọng hỏi thăm.
"Con vừa từ nơi khác trở về, cho nên muốn tìm cậu ấy chơi." Dư Phiêu Phiêu cười.
Thừa dịp bầu không khí tốt lúc này, Dư Phiêu Phiêu lêu liệt nói ra một câu, "Dì, hôm nay có thể cho Chu Diêu đến nhà con ở không? Con mang cho cậu ấy một món quà và muốn chia sẻ nó với cậu ấy vào ban đêm."
(Quà gì ban đêm tỷ tỷ,(・∀・))
Lời này vừa nói ra, Phương Chu Diêu hai bên má đựng đầy cơm ngẩng đầu, đôi mắt to nhìn thẳng vào cô.
Anh phát hiện ra rằng cô thực sự hiểu anh.
Cô thường có thể nói những lời cảm động anh, có thể làm những điều cảm động anh, có thể biết nội tâm của anh, có thể nói ra những gì anh không dám nói.
Tối nay anh thực sự không muốn ở nhà...!
Phương Viện Viện tâm tình tốt, cười tủm tỉm nhìn về phía Phương Chu Diêu, "Con muốn đến chỗ ba ba sao?"
Phương Chu Diêu gật đầu.
Phương Viện Viện cười nói: "Được, vậy thì đi đi.
Đi ở vài ngày cũng được, mẹ thấy con trong khoảng thời gian này rất nhớ nhung Phiêu Phiêu."
Trong khoảng thời gian nghỉ đông, bởi vì Dương Văn, Phương Viện Viện thường xuyên tìm Phương Chu Diêu để tâm sự, muốn đứa nhỏ tiếp nhận Dương Văn.
Nhưng hai người ở đề tài này, vĩnh viễn không nói chuyện cùng nhau, thường xuyên nói chuyện liền cãi nhau.
Phương Viện Viện cũng biết, đứa nhỏ Phương Chu Diêu thời gian gần đây tâm tình đều không tốt lắm.
Anh mỗi ngày đều niệm, nếu không phải Dư Phiêu Phiêu không có ở đây, anh khẳng định đi ở chỗ Dư Hàng kia.
Trước mắt, thấy Dư Phiêu Phiêu cũng trở về.
Phương Viện Viện thuận thế từ Phương Chu Diêu, bảo anh đến nhà Dư Hàng ở vài ngày.
Hai mẹ con tách ra vài ngày, làm chậm lại quan hệ mẹ con, thuận tiện cũng để Dư Hàng cùng Dư Phiêu Phiêu khuyên nhủ anh, coi như một hòn đá nhiều chim đi.
"Cảm ơn dì!" Dư Phiêu Phiêu hai mắt cong cong nở nụ cười, quay đầu đối Phương Chu Diêu nói: "Cậu có thể đến chỗ tôi ở thêm vài ngày!"
Quai hàm của Phương Chu Diêu vừa động một cái, gật đầu đáp ứng cô: "Ừm."
Phương Viện Viện thở dài một tiếng, "Mẹ cũng mệt mỏi, đi gội đầu tắm rửa trước.
Các con đợi lát nữa ăn xong bát đặt, mẹ sẽ thu.
Chu Diêu, con tắm chưa?"
Phương Chu Diêu lắc đầu.
Phương Viện Viện nói: "Được rồi, vậy mẹ sẽ lấy quần áo của con ra trước, đến chỗ ba con tắm rửa là được rồi."
Đứng dậy, Phương Viện Viện đi vào phòng Phương Chu Diêu, đi sửa sang lại đồ giặt cho anh..
...!
Chín giờ, Phương Chu Diêu mang theo cặp sách và túi máy tính đến nhà Dư Hàng.
Lúc hai người bọn họ trở về, Dư Phiêu Phiêu phát hiện hộp mì tôm trong thùng rác, bắt được Dư Hàng chính là một trận chỉ trích.
Đem Dư Hàng chỉ trích vùi đầu vào phòng vệ sinh, không dám đối mặt với cô.
Dư Phiêu Phiêu ngẫm lại liền sợ hãi...!
Sợ cô không có ở đây trong kỳ nghỉ đông này, Dư Hàng ngày nào cũng ăn mì tôm, lát nữa ăn hỏng dạ dày, chẳng phải là muốn lặp lại vết xe đổ của kiếp trước sao!
Dư Hàng trốn trong phòng vệ sinh một hồi, nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh, lại qua một lát mới dám đi ra ngoài.
Lúc ông đi ra, Dư Phiêu Phiêu cùng Phương Chu Diêu đã ở thư phòng chơi máy tính.
Dư Hàng cẩn thận đi lên, cái đầu thò ra nửa nhìn chằm chằm vào hai đứa nhỏ, hơn nữa còn nhìn chằm chằm Dư Phiêu Phiêu, "Con gái, ba thề, số lần ba ăn mì gói trong kỳ nghỉ đông này không vượt quá một bàn tay."
Dư Phiêu Phiêu liếc ông một cái, bĩu môi nói: "Ba chỉ thiếu người quản! Hãy nhanh chóng tìm một người vợ khác! Con không thể quản lý na mỗi ngày!"
Dư Hàng cười cười, "Tội lỗi quá, làm sao ba có thể mỗi ngày đều muốn một đứa nhỏ như con quản.
Vì vậy, con không quan tâm đến ba!"
Dư Phiêu Phiêu hừ nói: "Gọi ba tái hôn cũng không vui, bảo ba tìm vợ cũng không nghe.
Vừa rồi, dì Phương đều bị cầu hôn.
Cũng không biết ba đang suy nghĩ cái gì, tư vị độc thân liền tốt như vậy sao?"
Nghe được chuyện Phương Viện Viện bị cầu hôn, trong nháy mắt, biểu tình Dư Hàng ngưng đọng lại.
Nhưng rất nhanh đã hồi phục, giả vờ như không có gì xảy ra, nói: "Độc thân rất tốt, thực sự tốt, ba đi xem TV ha."
Dứt lời, ông xoay người rời đi.
Dư Phiêu Phiêu quay đầu nhìn về phía Phương Chu Diêu, trong lòng rất lo lắng cho anh, vì thế cô đột nhiên nói: "Buổi tối tôi có thể đến phòng cậu
không?"
"A?!" Phương Chu Diêu đang ngồi ở phía bên kia bàn chơi máy tính xách tay mở to mắt, bị cô dọa sợ.
"Tôi muốn nói chuyện phiếm với cậu, có rất nhiều chuyện muốn nói, có thể ở trong phòng cậu làm lát sàn không?"
Dư Phiêu Phiêu hỏi.
Thật ra, cô lo lắng anh một mình.
Bởi vì trong giấc mơ của cô, đêm trước, anh thực sự quá khó khăn...!
Cô muốn đi cùng anh ấy.
Phương Chu Diêu không khỏi đỏ mặt, khẩn trương nuốt, "Cái này, chuyện này không ổn chứ?"
Dư Phiêu Phiêu nói: "Chỉ là lát sàn mà thôi, chúng ta có thể mở cửa phòng, không sao.
Cậu không đồng ý sao?"
Phương Chu Diêu đối với quan hệ nam nữ, có quy củ cùng trong sạch.
Trước đó, ngay cả phòng nữ sinh cũng không dám vào.
Thế nhưng, giờ phút này, anh lại không muốn cự tuyệt cô...!
Cho nên, sau một thời gian dài rối rắm trong lòng, Phương Chu Diêu thỏa hiệp nói: "Tôi, tôi đi phòng cậu làm lát sàn đi..."
Dư Phiêu Phiêu cười gật đầu, "Được.
Vào ban đêm, chúng ta ngủ mở cửa, không quan trọng.
Tôi tin cậu là chính nhân quân tử."
"Cậu cậu cậu..." Sắc mặt Phương Chu Diêu càng đỏ lên, "Cậu biết là tốt rồi, đừng nói ra!"
Loại đề tài này không thể rõ ràng, xấu hổ chết rồi!
Dư Phiêu Phiêu nhìn anh, nở nụ cười.
Nụ cười ngọt ngào như vậy, xinh đẹp đến cực điểm, Phương Chu Diêu nhìn chằm chằm vào cô, trái tim không tự chủ được tăng nhanh, nhảy lung tung...!
Phương Chu Diêu "phanh" một chút, phủ máy tính xách tay, hít một hơi thật sâu, thở ra: "Tôi đến chỗ ba tôi ngồi một lát, xem TV một lát."
Sau đó, anh liền đồng thủ đồng cước rời đi, đi tới phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Dư Hàng.
Khi hai cha con mới ngồi cùng nhau, vẫn còn một chút lúng túng...!
Một lát sau, Phương Chu Diêu mới lớn mật mở miệng hỏi Dư Hàng.
"Ba, ba cảm thấy Phiêu Phiêu, có kỳ quái gì không?" Phương Chu Diêu hỏi.
Dư Hàng nghi hoặc: "Cái gì kỳ quái?"
Phương Chu Diêu nhỏ giọng hỏi, "Cậu ấy luôn luôn, nhìn chằm chằm vào con khóc..."
Dư Hàng nhíu mày: "Vì cái gì? Con bắt nạt con bé à?"
Phương Chu Diêu: "Không! Làm thế nào con có thể bắt nạt cậu ấy!"
Dư Hàng: "Đó là vì cái gì?"
Phương Chu Diêu nói: "Không biết a, cậu ấy còn đặc biệt tốt với con! Tốt đến mức biến dạng!"
Dư Hàng: "Vì cái g"
Phương Chu Diêu: "Không biết a..."
Dư Hàng suy nghĩ một chút, vuốt cằm nói: "Con gái không phải..."
Phương Chu Diêu mở to hai mắt nhìn Chằm chằm Dư Hàng...!
Anh cảm thấy, Dư Hàng hẳn là cũng đã nhìn ra...!
Nhìn ra Dư Phiêu Phiêu thích anh!
Anh chờ Dư Hàng nói ra đáp án này!
"Ồ!"
Dư Hàng quay đầu nhìn chằm chằm Phương Chu Diêu, trợn to hai mắt, "Con bé không phải..."
Phương Chu Diêu chờ mong vẻ mặt.
Dư Hàng nói: "Coi con như em trai!"
Phương Chu Diêu: "???"
...!
VyVy: Hình như hôm qua Vy quên up chương đk??.