Edit&Beta: VyVy
...!
Đã 29 tuổi rồi, sắp hết tết rồi.
.
Chuyên trang đọc truyện ~ TRÙMTRU YỆN.
m e ~
Phương Chu Diêu biết Dư Phiêu Phiêu mơ một đêm không tốt, hôm nay tâm tình cũng sẽ không tốt.
Vì vậy, sau khi ăn sáng, anh đã sẵn sàng để đưa cô ra ngoài và đi dạo.
Vào mùa đông, gió ngoài trời rất lạnh, khi lướt qua da, cắt khuôn mặt nhỏ như một con dao.
Tuy nhiên, vẫn còn rất nhiều người đi bộ qua lại ngoài trời.
Dư Phiêu Phiêu cùng Phương Chu Diêu đi đến chỗ tiểu khu, hai người chơi trong chốc lát bập bênh.
Ngồi đối diện bập bênh, nhìn nhau, trên một chút, mỗi người một câu tán gẫu.
Phương Chu Diêu hỏi Dư Phiêu Phiêu: "Không phải cậu nói về mang quà cho tôi sao? Sao hôm qua cậu không đưa quà cho tôi?"
Dư Phiêu Phiêu cười nói: "Mang theo đặc sản, còn ở trong vali, đợi lát nữa trở về là có thể ăn."
Phương Chu Diêu hình như có chút không hài lòng với món quà này, bĩu môi, "Chỉ có đặc sản a..."
Đặc sản không tốt, không thể bảo quản, ăn hết.
Phương Chu Diêu vẫn muốn nhận được loại quà tặng có ý nghĩa kỷ niệm, anh muốn giữ lại.
"Đúng rồi..." Phương Chu Diêu đột nhiên hỏi cô, "Sinh nhật của cậu khi nào? Sao tôi không nghe cậu nói về sinh nhật anh cậu?"
Dư Phiêu Phiêu sửng sốt một chút, suy nghĩ một hồi mới nói, "Đã qua rồi, tháng mười hai.
Ở thành phố S, ngày đó ăn một bát mì và trứng."
"Cậu như thế nào qua cũng không nói với tôi a!" Phương Chu Diêu nhíu mày, "Lần sau cậu phải nói với tôi! Không, cậu phải nói với tôi ngay bây giờ!"
Dư Phiêu Phiêu cười nói: "Ngày 25 tháng 12."
Phương Chu Diêu vội vàng nhỏ giọng lặng lẽ đọc đi nhiều lần, đem ngày này ghi nhớ trong đầu.
Hơn nữa trong đầu tự nhủ, tuy rằng anh không tổ chức sinh nhật cho cô, nhưng quà sinh nhật nợ cô nhất định phải bổ sung.
Bởi vì sinh nhật anh năm nay, Dư Phiêu Phiêu đưa cho anh một cái laptop, lần này anh cũng phải lấy ra toàn bộ tiền mừng tuổi tặng cô một cái tốt.
Bất quá, anh còn không nghĩ tới tặng cái gì...!
Lúc này, đột nhiên có hai đứa trẻ tay trong tay đi tới bên cạnh Dư Phiêu Phiêu, cô bé lấy hết dũng khí hỏi: "Chị cả có thể cho chúng em chơi một lát không?"
Hóa ra là hai đứa trẻ muốn chơi bập bênh.
"Có thể a." Dư Phiêu Phiêu lập tức từ trên bập bênh đi xuống, bởi vì không nói với Phương Chu Diêu, cho nên bên kia anh trực tiếp đặt mông xuống, sợ tới mức kêu to một tiếng, chọc cho hai đứa nhỏ cùng Dư Phiêu Phiêu đều nở nụ cười.
Bập bênh nhường lại cho hai đứa trẻ, Dư Phiêu Phiêu và Phương Chu Diêu lại ở trong công viên tìm cơ sở vật chất khác chơi.
Trên cát đằng kia, có mấy đứa trẻ đang chơi cát, bởi vì thời tiết ẩm ướt gần đây, cát mang theo độ ẩm, rất dễ bóp ra hình dạng.
Những đứa trẻ nặn ra một vài bát nhỏ, đang chơi trò chơi rượu gia đình, đóng vai chồng, vợ, con cái.
Dư Phiêu Phiêu cũng đi tới trên cát, Phương Chu Diêu muốn đi theo nàng tới đây, hai người trẻ con chưa kịp chơi cát.
Mặc dù chơi hai tay bẩn thỉu, nhưng nặn ra từng hình dạng cát, kỳ thật cũng rất thú vị.
Dư Phiêu Phiêu nhéo một căn phòng nho nhỏ đi ra, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Chu Diêu, "Cậu xem, căn nhà độc lập này."
Phương Chu Diêu nhéo một chiếc máy bay đi ra, nhìn thoáng qua tác phẩm của cô, anh cười, "Cậu thích nhà à?"
Dư Phiêu Phiêu cũng cười nói: "Đúng vậy, nhà đại diện cho gia đình, nhà đại diện cho nơi trú ẩn an toàn.
”
Phương Chu Diêu ngẩng đầu nhìn cô, liền cho rằng cô nhất định là nhớ người nhà.
Cô thường mơ về gia đình mình, khóc rất buồn.
Điều đó có nghĩa là cô ấy thường nghĩ về gia đình cô ấy...!
Trong lòng Phương Chu Diêu cũng càng xác định được thứ anh muốn cho cô.
Sau đó, anh chắc chắn sẽ cho cô một ngôi nhà ấm áp và an toàn!
"Được, tôi cũng nặn cho cậu một căn nhà." Phương Chu Diêu xắn tay áo lên, chí khí bừng bừng tháo máy bay anh nặn, tính toán nặn một căn phòng lớn cho cô.
Dư Phiêu Phiêu thấy vẻ mặt nghiêm túc chơi bùn đất, cảm thấy anh vô cùng đáng yêu.
Chỉ chốc lát sau, anh nặn ra một cái phòng i1 rất xa hoa ra, hơn nữa còn không chỉ có một cái, liền nặn một vòng lớn.
Dư Phiêu Phiêu ở một bên cũng sắp ngủ, thẳng đến khi anh cảm thấy mỹ mãn hoàn thành kế hoạch chi tiết của hắn, lúc này mới vỗ vỗ bàn tay đầy bùn đất nói, "Cậu xem, tôi nặn cho cậu một tòa thành."
"Đẹp mắt." Dư Phiêu Phiêu cổ vũ vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé.
"Sau này cậu chính là thành chủ phu nhân!" Phương Chu Diêu dương dương đắc ý nói, "Tôi hạ quyển tiểu thuyết chuẩn bị viết cổ ngôn, viết một câu chuyện của thành chủ cùng thành chủ phu nhân.
Cậu xem, nếu không tòa thành này gọi là Cô Thành."
Dư Phiêu Phiêu khẽ nhíu mày, "Vì sao có thành chủ cùng thành chủ phu nhân? Còn gọi là Cô Thành? Cô Thành không có nghĩa là cô đơn sao?"
Phương Chu Diêu giải thích cho cô nghe, "Trước khi cưới được phu nhân thành chủ, tòa thành này gọi là Cô Thành.
Chờ thành chủ cưới được thành chủ phu nhân sau đó, có lẽ có thể cân nhắc đổi tên cho tòa thành này.
Phải không, phu nhân thành chủ?"
Anh hỏi như vậy, còn dùng khuỷu tay đâm Dư Phiêu Phiêu, giống như là đang ám chỉ cái gì đó.
Dư Phiêu Phiêu lập tức nở nụ cười, lại hỏi anh, "Cậu nhập diễn nhanh như vậy sao?"
Bởi vì một vài đứa trẻ bên cạnh đang chơi nhà, chồng và vợ gọi rất thân mật...!
Đại khái bầu không khí diễn xuất bên kia cũng hiện ra đến đây, Phương Chu Diêu Gật đầu nói thẳng, "Đúng vậy, chờ cậu lớn lên, cưới cậu vào toàn thành."
Dư Phiêu Phiêu trực tiếp cười ra tiếng, "Vậy trước khi bị cậu cưới vào thành, tôi ở đâu đây?"
Phương Chu Diêu cười trả lời, "Cậu ở trong rừng sâu núi thẳm, là một thôn cô nhỏ."
Dư Phiêu Phiêu khí vỗ anh hai cái, "Đi của cậu! Cậu làm thành chủ, tôi làm thôn cô! Nào có thiết lập không công bằng như vậy!"
Phương Chu Diêu nói, "Vậy tôi viết chính là văn bản thị giác của nam sinh mà, khẳng định phải thiết lập cho nam chủ một chút lợi hại."
Dư Phiêu Phiêu nói, "Vậy tôi không làm thành chủ phu nhân! Tôi không muốn làm cô thôn!"
"Tốt được được, tôi sửa lại thiết lập ~" Phương Chu Diêu vội vàng mở ra đầu óc, lại suy nghĩ một hồi, "Như vậy đi, cậu là công chúa của nước láng giềng gặp nạn.
Bởi vì nguyên nhân quốc gia tan cửa nát nhà, cho nên lưu lạc đến thâm sơn ẩn cư, nhưng kỳ thật một thân kỹ năng, ôn nhu thiện lương.
Sau đó đã bị tôi cưới về làm thành chủ phu nhân."
Dư Phiêu Phiêu bĩu môi, "Cái này cũng không sai biệt lắm, loại thiết lập này đặt vào chỗ chết rồi sau đó coi như có điểm nhìn."
Khuỷu tay Phương Chu Diêu đâm cô, "Thành chủ phu nhân ~
Dư Phiêu Phiêu cười trả lời, "Làm gì, thành chủ."
Tiểu Cửu Cửu trong lòng Phương Châu Diêu triệt để bị kích phát, anh cười, "Phu nhân ~"
Dư Phiêu Phiêu nói: "Làm gì?"
Phương Chu Diêu đắc ý vênh váo kêu lên: "Phu nhân ~~~"
(Khoái khoái, chảy nước miếng, chảy nước miếng ~)
Dư Phiêu Phiêu cười nói: "Cậu phát âm cũng không chính xác, cậu là đang gọi phụ nhân hay là đang gọi phu nhân?"
Phương Châu Diêu: "..."
Như thế, hai người cười đùa, ở bên ngoài chơi trò chơi ngây thơ cả buổi sáng.
Bất quá trò chơi tuy rằng ấu trĩ, nhưng tâm tình hai bên quả thật đều rất tốt.
...!
Sẽ sớm đến tuổi 30.
Trong khu dân cư, dần dần bắt đầu có hương vị của năm.
Dư Phiêu Phiêu cuối cùng cũng phải đón năm mới với Phương Chu Diêu...!
Kiếp trước, hai người bọn họ chưa từng cùng nhau trải qua một lần xuyên tết.
Trong giấc mộng kiếp trước của Dư Phiêu Phiêu, đêm giao thừa, Phương Chu Diêu kiếp trước đã từng sống cùng Phương Viện Viện, hai mẹ con bọn họ không vui vẻ lắm, cũng rất vắng vẻ.
Bất quá hiện tại, cô cùng Phương Chu Diêu, Dư Hàng cùng nhau qua, cũng mời Phương Viện Viện đến nhà cùng nhau đón năm mới.
Bốn người cùng nhau, tin rằng sẽ có một năm mới hạnh phúc.
....