Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Nam Nhiễm không chút để ý.

"Hỏi lại lần nữa."

Tiểu Hắc Long lập tức nói.

[ký chủ, ngài nguyện ý làm ba việc tốt, hoàn thành nhiệm vụ sao?]

Nam nhiễm không chần chừ.

"Không muốn!"

Tiểu Hắc Long: [...]

Ân?

Chuyện này không giống trong tưởng tượng của nó???

Tiểu Hắc Long không cam lòng, vẫn muốn thử câu thông với ký chủ một lần nữa.

[ký chủ, ngài....]

Nó còn chưa nói xong đã bị ký chủ chặn đứng.

"Ừ!"

[chính là]

"Ân."

Tiểu Hắc Long nghe ký chủ nói, cảm thấy thật mờ mịt, ký chủ 'ân' cái gì nha~?

[ký chủ, ta...]

"Ta sẽ suy xét."

Lời nói không mặn không nhạt từ trong miệng Nam Nhiễm bay ra.

Tiểu Hắc Long còn đang cân nhắc nói như thế nào để thuyết phục ký chủ.

Nó đã chuẩn bị rất nhiều đạo lý, nhưng không nghĩ tới ký chủ nhà nó tự mình nghĩ thông suốt.

Hệ thống lập tức gật đầu.

[ký chủ cứ suy xét thật tốt!]

Nói xong, tiểu Hắc Long không dám tiếp tục quấy rầy ký chủ.

Vạn nhất nó hỏi quá nhiều, khiến ký chủ đổi ý thì làm sao?

Một ngày qua đi.

Hai ngày qua đi.

Ba ngày qua đi.

Thời gian suy xét của ký chủ có phải quá dài hay không?

Ngày thứ tư, Nam Nhiễm tiếp tục xách cặp đến trường.

Giọng nói trẻ con của Tiểu Hắc Long vang lên.

[ký chủ, cô suy xét thế nào rồi?]

Nam Nhiễm không chút để ý.

"Cái gì thế nào?"

[chính là, làm ba việc tốt để hoàn thành nhiệm vụ a~.]

Nam Nhiễm lười biếng nói.

"Nhiệm vụ gì? Có quan hệ gì với ta?"

Tiểu Hắc Long không thể tin tưởng.

[ký chủ, cô nói cô sẽ suy xét mà!!]

"À"

Nam Nhiễm không nhanh không chậm lên tiếng.

Tiểu Hắc Long cảm thấy bản thân bị nghẹn một bụng máu.

Đi thêm vài bước, thời điểm sắp tới cổng trường học.

Một đám nữ sinh mặc đồng phục cao trung Đế Đô, chắn ở trước mặt cô.

Người cầm đầu đánh giá Nam Nhiễm.

"A, mày chính là Nam Nhiễm?"

Người nói chuyện hai tay ôm ngực, mái tóc đen dài, khuôn mặt xinh đẹp.

Nếu không phải hiện tại cô lấy thân phận đại tỷ để xuất hiện.

Thì mọi người đều cảm thấy đây chắc hẳn là một học sinh ngoan ngoãn, xinh đẹp.

Nam Nhiễm dừng lại trước mặt nữ sinh kia.

"Tìm tôi."

Đại tỷ cười lạnh một tiếng, loại người ương ngạnh như này cô ta đã thấy nhiều rồi.

Đại tỷ cúi đầu nhìn móng tay đỏ chói của chính mình.

Tiểu thái muội đứng bên cạnh lập tức cầm một lọ sơn móng tay đưa qua.

Vị đại tỷ kia vừa sơn móng tay vừa mở miệng.

"Trình Văn Hoắc là người của tao, có biết không?"

Tiểu Hắc Long lập tức phát huy công năng của mình.

[ký chủ, Trình Văn Hoắc chính là Trình giáo thảo, là Thiên Đạo chi tử.]

Nam Nhiễm theo lệ lên tiếng.

"Ân."

Lực chú ý của cô đều đặt trên lọ sơn móng tay kia.

Đại tỷ một bên nói chuyện, một bên đem móng tay đã sơn xong nâng lên, để lộ dưới ánh mặt trời.

Móng tay đỏ tươi chói lóa phá lệ thu hút.

Cô ta khinh thường một tiếng.

"Đã biết là người của tao, còn dám mặt dày đưa thơ tình, Nam Nhiễm, tao xem mày không muốn sống nữa."

Giọng nói vừa dứt, một nữ sinh đứng phía sau liền tiến lên.

Giơ tay muốn giáo huấn Nam Nhiễm.

"Đồ đê tiện!"

Lực chú ý của Nam Nhiễm dời từ lọ sơn móng tay kia chuyển lên người nữ sinh.

Nữ sinh kia còn chưa đánh trúng, đã bị Nam Nhiễm đá một cái văng lên tường.

Động tác của cô vừa dứt, toàn trường liền lâm vào yên tĩnh.

Nam Nhiễm nâng bàn tay mình lên.

Nhìn nhìn móng tay của bản thân.

Chưa từng được chăm sóc, hay làm đẹp nên vẫn giữ nguyên màu sắc khỏe mạnh, tươi tắn.

Ân, giống như, móng tay màu đỏ càng đẹp mắt hơn một chút.

Cô kéo cặp sách đi về phía trước.

Tiểu Hắc Long nuốt nuốt nước miếng, mở miệng.

[ký chủ, cô...cô, cô vừa làm gì?]

Thật kỳ quái, rõ ràng đám nữ sinh kia bắt nạt bạn học, là hành vi xấu, nhưng nó lại cảm thấy lo lắng cho đám người đó, là sao??


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui