Đó là một địa phương rất khó phát hiện.
Bởi vì thời gian dài không ai sử dụng.
Cho nên khóa sắt đã bị rỉ.
Hơn nữa còn nằm trong góc gara.
Vừa âm u, vừa bụi bẩn.
Mọi người trong Nam gia đều quên đi căn phòng rách nát này.
Ngoại trừ Nam Nhiễm và người đang bị nhốt bên trong.
Nam Nhiễm nhai kẹo cao su.
Lâu lâu thổi ra một quả bong bóng.
Chơi đi chơi lại hình như không thấy chán.
Mà Tả Hàm đang đứng bên cạnh lại ôm chặt cánh tay Nam Nhiễm, vẻ mặt khẩn trương.
"Ân nhân, chúng ta tới đây làm gì?"
Nam Nhiễm nhún vai.
"Không biết!"
Rồi nhìn một đống vệ sĩ động tác nhất trí đứng nghiêm ở phía trước.
Cửa phòng tối được mở ra.
Có hai người vệ sĩ mặc áo đen nâng một nữ sinh từ bên trong đi ra.
Hai tay hai chân của nữ sinh không bị trói.
Cả người cũng không có vết thương nào.
Chỉ là nữ sinh kia suy yếu đến mức không có sức để đứng thẳng, chỉ biết ngồi bệt dưới đất.
Cắn chặt môi, khóc vô cùng thương tâm nhưng không dám phát ra tiếng vì sợ kinh động người khác.
Toàn thân nữ sinh bẩn thỉu, tóc tai rối bời, đôi môi tái nhợt.
Tả Hàm ở một bên nhìn thôi cũng bị dọa sợ nhắm chặt hai mắt.
Dính chặt vào người Nam Nhiễm giống keo dính chuột.
"Ân nhân, ân nhân, thật đáng sợ!"
Nam Nhiễm duỗi tay, vỗ vỗ vài cái lên mu bàn tay của Tả Hàm, không nặng không nhẹ lên tiếng.
"Ừ, có hơi dọa người một chút."
Trình Văn Hoắc đứng chung một chỗ với Bạc Phong.
Nhưng hai hàng lông mày của hắn cũng đã nhíu chặt thành một hàng thẳng sắp có thể kẹp chết một con ruồi rồi.
"Cô ấy làm?"
Cái tên Bạc Phong này, nên nói như thế nào nhỉ?
Hiếm khi để lộ cảm xúc.
Là một người lạnh nhạt đến mức nhàm chán!
Có rất ít thứ có thể khiến hắn chú ý.
Chuyện cứu người cứu đời gì đó, càng không có quan hệ với hắn.
Ngoại trừ những thứ liên quan đến cô gái kia.
Hắn thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể để Bạc Phong đích thân ra trận.
Xem đi.
Bạc Phong không nói lời nào, chính là cam chịu.
Chuyện này là do cô gái kia làm.
Thật sự khiến người khác bất ngờ.
Trình Văn Hoắc nhíu chặt mày.
"Cô ấy muốn làm gì? Giết người diệt khẩu?"
Một tay Bạc Phong đút trong túi, tay kia tùy ý để bên ngoài.
Hờ hững mở miệng.
"Tìm bạn gái cho tôi."
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Bạc Phong hơi thay đổi.
Tầm mắt liền đảo qua hai người đang dựa vào đầu xe ở phía xa.
Xác nhận bản thân có nghe lầm không.
Tìm bạn gái cho Bạc Phong???
Đây là muốn giết bạn gái hắn thì có!
Trình Văn Hoắc đưa tay ôm chặt ngực.
Nhìn nữ sinh đang nằm trên mặt đất, nhịn không được mở miệng hỏi.
"Cậu không có gì để nói sao?"
Bạc Phong chỉ phun ra đúng ba chữ.
"Thiếu dạy dỗ."
Trình Văn Hoắc bỏ hết hình tượng, gật đầu như giã tỏi.
Chờ Bạc Phong tiếp tục.
Bất quá, đợi gần nửa ngày, cũng không nghe được giọng nói như băng sương của ai kia.
"Hết rồi!"
Bạc Phong.
"Bằng không?"
"Nếu lần sau còn phát sinh chuyện..."
"Tuyệt không có lần sau."
Đến lúc này, cuộc đối thoại của hai người mới kết thúc.
Bạc Phong kéo Nam Nhiễm rời đi.
Còn Trình Văn Hoắc lại phụ trách đưa Tả Hàm về nhà.
Trước khi đi, Tả Hàm còn lưu luyến không muốn xa Nam Nhiễm.
So sánh giữa ân nhân và Trình Văn Hoắc, cô càng muốn ở cạnh ân nhân hơn.
Ân nhận tốt như vậy.
Ở chung nhất định sẽ rất thoải mái!
Nhưng, hiện tại ân nhân của cô không có thời gian rảnh để quan tâm đến cô, Nam Nhiễm vẫn còn ở một bên cố gắng chống lại sức dụ hoặc của dạ minh châu.
Vừa vào xe, câu đầu tiên Bạc Phong nói chính là.
"Có chuyện, em phải biết."
Nam Nhiễm nghi hoặc.
"Chuyện gì?"
"Nếu anh có bạn gái, em không thể ôm anh cũng không thể hôn anh. Hơn nữa ý tưởng muốn anh làm lạnh chăn cho em cũng không thể thực hiện."
Ánh mắt Nam Nhiễm vì những lời này mà co rụt lại.
Chuyện này đúng thật là cô chưa từng nghĩ qua.
Phiền toái như vậy?
Mấy vạn năm nay, chưa lần nào Nam Nhiễm suy nghĩ một cách nghiêm túc như lúc này.
Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?
Nam Nhiễm thử hỏi.
"Bạn gái của anh sẽ không đồng ý?"
Bạc Phong rũ mắt nhìn cô.
"Không đồng ý."
"Không thể thỏa thuận?"
"Không thể."
Chậc.
Nam Nhiễm cảm thấy viên dạ minh châu này quá phiền toái.
Con mẹ nó.
Không có.