Nam Nhiễm thấp giọng.
"Con không muốn mẹ phải đau đớn, vì thế con sẽ ra tay nhanh một chút."
Lúc này hình xăm ở mắt cá chân của Nam Nhiễm bỗng phát ra màu xanh nhạt.
Nhưng cô không hề để tâm, ngón tay vẫn đặt trên bụng mẹ kế, nhỏ giọng thì thầm.
"Mẹ có muốn trải nghiệm cảm giác bị mổ bụng dẫn đến mất máu quá nhiều mà chết không?"
Giọng nói của cô mang theo vài phần bướng bỉnh.
Tiểu Hắc Long nhìn tình hình này.
Hiển nhiên hệ thống đã bắt đầu trừng phạt ký chủ.
Nhưng ký chủ hoàn toàn không có ý định ngừng lại.
Đến khi.
'Phanh.'
Cửa lớn lại bị ra một lần nữa.
Ánh sáng nhanh chóng lẻn vào chiếu sáng từng góc phòng, bao phủ lên cả người Nam Nhiễm và mẹ kế.
Mí mắt Nam Nhiễm vì bị chói mà hơi rũ xuống.
Hắc ám quanh người càng thêm dày đặc.
Ban đầu, Nam Nhiễm cứ tưởng người bên ngoài phát hiện động tĩnh ở bên trong nên xông vào.
Nào ngờ, thứ Nam Nhiễm đợi được lại là âm thanh quen thuộc.
Giọng nói lạnh băng mang theo tia hờ hững cùng tự phụ chỉ thuộc về một người duy nhất.
"Đang làm gì vậy?"
Thời điểm anh vừa dứt lời, cánh cửa phía sau liền đóng lại.
Cả căn phòng lại lần nữa chìm trong bóng tối.
Nam Nhiễm ngẩng đầu, nhìn về phía Bạc Phong.
Còn Bạc Phong thì đi về phía Nam Nhiễm.
Cả người cô lúc này toàn là máu, trong mắt phủ đầy lệ khí dường như bất cứ khi nào cũng có thể bộc phát.
Bạc Phong khom lưng, muốn kéo Nam Nhiễm tới trước mặt mình.
Nhưng Nam Nhiễm lại quay đầu, thoát khỏi tay anh.
Hai mày cô nhíu lại, giọng nói đầy bất mãn.
"Chờ lát nữa hãy đụng vào người em."
Bạc Phong nghe vậy, đứng im một chỗ, không nhúc nhích.
Qua hồi lâu.
Anh mới mở miệng nói.
"Em muốn tự đi hay muốn anh ôm đi."
Nam Nhiễm cảm thấy viên dạ minh châu này thật phiền phức.
Sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?
Nghĩ như vậy.
Hai mày Nam Nhiễm càng lúc càng nhíu chặt.
Đợi nửa ngày sau.
Cô mới chịu đứng dậy.
Cởi áo khoác của mình ra.
Cúi đầu, dùng áo khoác lau sạch vết máu trên tay mình.
Tiểu Hắc Long càng nhìn hai mắt càng trừng lớn.
Từ lúc Bạc Phong xuất hiện.
Giá trị hắc ám trong cơ thể ký chủ liền biến mất.
Trừng phạt đối với ký chủ cũng kết thúc.
Ông trời ơi, dạ minh châu còn có tác dụng này?
Bạc Phong không chút để ý.
Duỗi tay, nắm lấy cánh tay Nam Nhiễm.
Kéo người vào trong lòng mình.
Lúc này, hai mày Nam Nhiễm lại nhíu chặt hơn, động tác trên tay mỗi lúc một nhanh hơn.
Cô cúi đầu nhìn cả người mình hiện giờ, quần áo thì dính đầy máu, chân tay lại lấm lem bùn đất, trông vô cùng bẩn thỉu.
Rồi nhìn về phía Bạc Phong.
Toàn thân sạch sẽ.
Nam Nhiễm lập tức theo bản năng đẩy anh ra.
Dạ minh châu phải luôn sạch sẽ không được dính chút bụi trần nào.
Nhưng không để Nam Nhiễm thực hiện được ý đồ, Bạc Phong đã ôm chặt lấy cô, không nhúc nhích.
Nam Nhiễm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt Bạc Phong.
Đối diện với ánh mắt mang theo vài phần tàn bạo của cô, Bạc Phong mở miệng.
"Không nóng?"
Lời này vừa ra, Nam Nhiễm liền có phản ứng.
Đúng là có hơi nóng một chút.
Cô gật đầu.
"Nóng."
Anh lại nói.
"Không muốn ôm anh?"
Nam Nhiễm không trả lời ngay mà trầm tư suy nghĩ.
Nhiệt độ trên người hắn rất thấp, xác thật muốn ôm hắn một lát.
Cô lại gật đầu.
"Muốn."
Thế là, Nam Nhiễm liền từ bỏ ý nghĩ phản kháng không kiên nhẫn lúc trước.
Duỗi tay, ôm chầm lấy Bạc Phong.
Lệ khí cùng hắc ám trên người theo động tác của cô mà nhanh chóng tiêu tan.
Nhưng trong đầu Nam Nhiễm vẫn còn một loạt vấn đề chưa được giải đáp.
Nếu dạ minh châu bị ô uế thì phải làm sao?
A, nếu rửa sạch thì hắn có thể trắng sáng lại như ban đầu không?
Tiểu Hắc Long ở một bên quan sát tình hình, hai mắt đã trừng lớn hết cỡ.
Đột nhiên phát hiện được dạ minh châu có tác dụng vô cùng lớn.
Không chỉ có thể hạ nhiệt độ.
Còn có thể giúp ký chủ điều chỉnh cảm xúc.
Trong lòng Tiểu Hắc Long càng thêm sùng bái Bạc Phong.
Bạc Phong cúi đầu.
"Vì sao lại gọi anh là dạ minh châu?"
"Anh có thể phát sáng." Lý do rất đơn giản.
Bạc Phong lại hỏi.
"Tại sao em lại thích dạ minh châu?"
Nam Nhiễm suy nghĩ thật lâu.
Tại sao cô thích dạ minh châu?
"Bởi vì em thích những thứ có thể phát sáng."
Bạc Phong trầm ngâm.
"Anh là đồ vật?"
Nam Nhiễm lắc đầu.
"Anh là dạ minh châu."
Ngoại trừ dạ minh châu tất cả mọi thứ đều là đồ vật.