Đại Lão Mạt Thế Đang Ở Thập Niên 70!


Nhưng đồng dạng, khi xác định rằng người này vẫn còn sống, anh cũng làm không được thấy chết mà không cứu.

Lâm Chi Hoán mím môi, rồi thấy cô gái tóc xõa dài và trên mặt đầy máu bắt đầu mở to mắt, đôi mắt càng lúc càng mở lớn, như thể nếu không cứu cô thì ngay giây tiếp theo cô sẽ chết không nhắm mắt.

" ......!" Trong lòng Lâm Chi Hoán lộp bộp.

Không thể chờ lâu hơn nữa.

Đều sắp có dấu hiệu hồi quang phản chiếu, anh cũng không làm được để cho một sinh mệnh sống động tắt lịm ở trước mặt mình.



Lâm Chi Hoán vứt sọt đựng đồ trên lưng xuống, một tay đưa qua nhẹ nhàng nâng cơ thể Dư Tích lên, mượn lực trở mình, tay kia kẹp lấy khuỷu tay cô gái và trực tiếp bế cô lên khỏi mặt đất.

Hành động rất nhanh và nhẹ nhàng, nhưng Dư Tích vẫn không nhịn được rên rỉ vài tiếng.

Lâm Chi Hoán dừng tay một chút, theo phản xạ hỏi: " Xin lỗi, làm đau cô rồi sao? "

" Chờ một chút tôi trước đi tìm một cái sơn động đem cô buông xuống, sau đó lại đi tìm một ít thảo dược cho cô chữa thương.

"

Lâm Chi Hoán học về dược lý từ ông nội, và gia đình anh có người từng làm thầy thuốc trong cung đình.


Ông nội của anh rất coi trọng truyền thống, nhưng cha anh lại tin rằng họ nên kết hợp ưu điểm của y học phương Tây với y học Trung Quốc.

Vì vậy, hai người đã cãi nhau một trận, cha anh ra nước ngoài học tập, kết hôn với mẹ anh cũng đang du học ở bên đó và sinh ra anh.

Chẳng qua anh ở mười lăm tuổi sau khi hoàn thành trung học sớm, anh lại trở về quê hương và học y học Trung Quốc bốn năm với ông nội.

Cha mẹ anh rất ít khi trở về, vẫn là nhà cậu mợ đã giúp đỡ chiếu cố bọn họ, hiện giờ ông bà nội xuống nông thôn đã là năm thứ ba, mà anh cũng đã hai năm.

Lâm Chi Hoán đưa Dư Tích đến cái hang núi mà anh thường trú mưa.

Hang không sâu và cửa hang cũng không lớn.

Sau khi an toàn đặt cô xuống, anh dùng một ít cỏ khô dài để chắn cửa hang rồi ra ngoài tìm kiếm thảo dược.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận