Đại Lão Mạt Thế Đang Ở Thập Niên 70!


" Có một con suối nhỏ ở phía bên kia, nhưng tốt nhất là đừng để vết thương của cô tiếp xúc với nước.

"

Anh đứng dậy, đưa cho cô chiếc khăn quàng cổ của mình: " Tôi sẽ dẫn cô đến đó.

Cái này đưa cho cô, nếu cô không phiền, hãy dùng nó để lau người đi, cố gắng đừng để nước dính vào miệng vết thương.

"

Dư Tích vội vàng đứng dậy nhận lấy, cô nhận thấy người này thực sự cao hơn cô rất nhiều.

Cô cao 1m70, nhưng Lâm Chi Hoán còn cao hơn cô một cái đầu.


Lâm Chi Hoán dẫn cô đến nơi anh thường xử lý thú rừng.

Những nội tạng đã bị một con gì đó nhặt đi, trên mặt đất vẫn còn vết liếm.

Sau khi dẫn cô đến đó, Lâm Chi Hoán rời đi và đứng đợi cách đó khoảng một trăm mét.

Dư Tích đầu tiên là mới lạ chơi với nước một lúc, sau đó mới cởi bộ đồ bảo hộ ra, dùng nilon quấn quanh vết thương trên đùi, cả người đứng vào trong nước bắt đầu rửa sạch chính mình.


Cô lấy ra một chiếc gương, dựa vào ánh trăng để chiếu chiếu, sau khi xác định đã rửa sạch, cô lại xịt thêm một lớp thuốc nữa, rồi tìm vải gạc để băng bó vết thương.

Cuối cùng, cô mới mặc một chiếc áo phông rộng màu xám và quần dài màu đen.

Dư Tích có mái tóc dài gần đến eo, lúc tới đây bởi vì áp lực của không gian cắt xen mà trở nên dài ngắn không đồng nhất, còn đặc biệt rối tung, có chút lộn xộn.


Vì thế, cô dứt khoát liền đem tóc chải chuốt lại, cắt bỏ những phần không đều, và biến mái tóc dài thành tóc ngắn ngang cằm.

Vết máu trên mặt đã được rửa sạch, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Dư Tích, toàn bộ con người tỏa ra vẻ trắng trẻo và kiên cường.

" Rửa xong rồi? " Nghe tiếng bước chân phía sau, Lâm Chi Hoán lên tiếng.

Khi quay lại nhìn, anh hơi ngẩn người, nhưng nhanh chóng dời mắt đi.

" Về nghỉ sớm đi, ngày mai chúng ta xuống núi.

" Dư Tích gật đầu, từ từ đi theo phía sau anh.

Lâm Chi Hoán lại cảm thấy tâm trạng mình rối loạn.

Cô đã trải qua những gì trước đây? Tại sao trên cánh tay lại có nhiều lỗ kim đáng sợ như vậy?




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận