Đại Lão Mạt Thế Đang Ở Thập Niên 70!


===========

Sáng sớm, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, hòa cùng sương mai và tiếng côn trùng kêu vang.

Dư Tích mới sáng ra bị một con côn trùng nhỏ bay đến gần mũi làm cho hơi nhột mà tỉnh dậy.

Cô thoải mái vươn vai một cái.


Ra khỏi hang, đống lửa bên ngoài đã tắt từ lâu, không còn hơi ấm, cũng không thấy bóng dáng của Lâm Chi Hoán.


Dư Tích tìm một tảng đá ngồi xuống, cầm bình nước súc miệng đơn giản, cảm thấy không quá đói nên chỉ uống một chai sữa bò, ôm đầu gối và nhấm nháp từng ngụm nhỏ.

Lúc Lâm Chi Hoán trở về chính là nhìn thấy cảnh tượng này.

Anh đặt những loại thảo dược trong tay xuống và gật đầu với cô, nói: " Đây là một số loại thảo dược có thể giúp tăng tốc độ vết thương khép lại.

Cô chỉ cần đắp chúng lên thì vết thương sẽ nhanh khỏi hơn.


"

Dư Tích không từ chối sự giúp đỡ của anh, mà từ trong không gian lấy ra một chai sữa bò và một gói bánh bao đưa cho anh.

Lâm Chi Hoan nhận lấy và cảm ơn, Dư Tích còn chưa uống hết sữa, anh đã nhanh chóng ăn xong phần bánh bao của mình.

Anh nhìn cô gái nhỏ từng ngụm từng ngụm uống sữa, sau đó đem hộp đè bẹp và ngậm ống hút treo ở ngoài miệng, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.

Anh giơ tay ra: " Đưa cho tôi.

"

Dư Tích đưa hộp rỗng cho anh, và thấy anh dùng diêm châm lửa, đốt sạch rác rồi dẫm nát tro tàn.

Khi Lâm Chi Hoan làm xong tất cả, anh nghiêm túc nói với cô:

" Hiện tại, sữa bò vẫn còn đong trong chai thủy tinh.

Khi xuống núi cô tốt nhất không nên thường xuyên mang những thứ này ra dùng.

"


Nhìn thấy đôi mắt cô gái nhỏ đột nhiên mở to, anh mỉm cười và thay đổi cách nói: " Ăn vụng thì không sao.

"

Dư Tích bật cười, cánh môi hồng nhạt nhếch lên, lộ ra hàm răng chỉnh tề và hai cái răng cửa ngắn.

Nhìn qua trông thật dễ thương.


" Biết rồi, biết rồi.

"

" Chúng ta đi đâu tiếp theo? "

Lâm Chi Hoan nghe vậy chỉ về phía dưới chân núi, nói: " Hướng đó, bên này nhìn hẳn là có thể nhìn thấy khói bếp.

" Giờ phút này trời đã sáng choang, rất nhiều nông dân đã ăn xong bữa sáng và đi làm.

Anh tối hôm qua không có trở về, phỏng chừng đại đội trưởng khả năng đã dẫn người đi tìm anh.

Thời buổi này, có nhiều thanh niên trí thức không chịu nổi khổ cực và lén lút muốn bỏ trốn.

Lâm Chi Hoán mi mắt buông xuống, che giấu những cảm xúc tiêu cực trong lòng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận