Đại Lão Mạt Thế Đang Ở Thập Niên 70!


Dư Tích đã sống thu mình trong căn phòng thí nghiệm cùng với Dư Nhân suốt mười hai năm.

Khi cảm thấy chán nản, cô thường ra ngoài để đánh những con xác sống nhằm cung cấp nguyên liệu thí nghiệm cho cô giáo.

Nhưng đáng tiếc, Dư Nhân cuối cùng vẫn không thể hoàn thành nghiên cứu, vì họ đã bị một tiểu đội trùng kiến đất nước sau thảm họa phát hiện được bằng máy thăm dò sự sống và dị năng.

Họ buộc phải rời khỏi.

Hầu hết tài liệu và thành phẩm của Dư Nhân đều đã được lưu trữ trong không gian của Dư Tích.

Nhưng những thiết bị quý giá của cô giáo vẫn còn ở ngoài, cùng với cỗ máy thời gian khổng lồ đen ngòm — tất nhiên, đó chỉ là cái tên của nó mà thôi.


Hai người bị phát hiện và đã được tiểu đội đó mang trở về căn cứ.


Theo yêu cầu của Dư Nhân, họ được viện nghiên cứu tiếp nhận, trong khi Dư Tích chỉ là một nhân viên làm một số công việc phụ.


Chưa đầy một năm sau, Dư Nhân đột ngột yêu cầu rời khỏi căn cứ.

Dư Tích đã lén lút sử dùng dị năng của mình để di chuyển tức thời đưa Dư Nhân ra ngoài.

Và điều này cũng làm cho người trong căn cứ phát hiện được dị năng đặc thù của Dư Tích.


Dị năng không gian mà họ thức tỉnh chỉ có chức năng lưu trữ tầm thường, trong khi dị năng của Dư Tích không chỉ có khả năng di chuyển tức thời mà còn có sức tấn công khủng khiếp.


Hơn nữa, vì thường xuyên phải đánh xác sống nên cấp độ của cô cũng không thấp, chỉ có điều Dư Nhân là một người bình thường.

Vì vậy, dưới sự bao vây của vô số người có dị năng trong căn cứ, Dư Nhân không may bị bắt giữ.


Dư Tích đã chứng kiến sự thay đổi của cô giáo từ một lòng nhiệt huyết sang thù hận khi nghe tin viện nghiên cứu có kế hoạch nghiên cứu Dư Tích như một đối tượng thí nghiệm sống.

Dư Tích không muốn điều đó xảy ra, vậy nên, cô đã đồng ý trở thành đối tượng thí nghiệm sống của họ, nhưng với điều kiện là Dư Nhân phải được đưa trở lại phòng thí nghiệm của cô ấy và được bảo vệ tốt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận