Đại Lão Mạt Thế Đang Ở Thập Niên 70!


Dư Tích ở tận thế là không có quyền lựa chọn, nhưng hiện tại đi tới nơi này liền đối với ăn uống ở đây sinh ra tò mò.

Đáng tiếc là cô không có tiền.

Cô chưa bao giờ có tiền.

Dư Tích đá đá chăn, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc trong không gian.

Rất nhiều đồ dùng dùng một lần, còn có các loại chế phẩm hóa học.

Cô phân loại những thứ dùng cho sinh hoạt và những thứ dùng cho việc khác rồi không quan tâm nữa.

Sau đó, liền nhìn chằm chằm vào mấy cái hộp mà Dư Nhân đã bảo cô thu vào trong không gian trước khi đến đây.

Ở đây tuy rằng không có người, nhưng vẫn không tiện cho cô lấy đồ ra kiểm tra, vì cô sợ rằng khi mình đang xem dở thì lại có người đi vào.



Dư Tích nhìn trần nhà trắng xóa, cảm thấy thật lâu rồi chưa có cảm giác yên tĩnh như vậy, còn thấy hơi không quen.

" Cốc cốc— " Có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.

" Là tôi, có tiện vào không? " Giọng nói của Lâm Chi Hoán truyền vào.

Dư Tích trở mình nhìn về phía cạnh cửa, vừa định nói chuyện thì đụng phải dục vọng muốn ngáp, trực tiếp hô "Vào đi".

Ngoài cửa, Lâm Chi Hoán ngón tay hơi dừng lại một chút, nhìn vào những gì mình đang cầm, rồi bình tĩnh mở cửa bước vào.

Anh đi vào liền thấy cô gái nhỏ cả người bọc thành nhộng tằm, chỉ còn cái đầu là lộ ra bên ngoài, tóc tai xù ra như tổ quạ, một vài sợi tóc còn dựng đứng ở trên đầu.

" Khụ! Tôi có mang bánh rán dầu đây, cô có muốn ăn không? " Lâm Chi Hoán mượn động tác ho khan để đè ép khóe miệng đang cười, hỏi.


Ánh mắt Dư Tích nháy mắt lóe lên.

Cô ngồi dậy, lấy ra hai chai sữa, nói: " Tôi đổi với anh! "


Lâm Chi Hoán đưa bánh rán còn nóng hổi cho cô, vừa định nhắc nhở cô cẩn thận nóng, thì thấy Dư Tích đã há miệng cắn vào bánh rán.

Tức thời, Dư Tích bị nóng đến mức vừa thổi vừa kêu lên.

" Ăn nóng quá không tốt cho thực quản.

Cô để nguội một chút rồi hẵng ăn.

" Lâm Chi Hoán nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Nào biết khi anh vừa mới dứt lời, trong phòng bệnh bỗng dưng có một cơn gió lạ thổi qua.

Chẳng bao lâu sau, Dư Tích đã há miệng cắn một miếng to, thoạt nhìn là tuyệt không ngại nóng nữa.

" ......!"

Quấy rầy.

Là anh lắm mồm.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận