Rõ ràng cô ấy đều đã cho bọn họ tiền ngay tại chỗ, cũng không phải cô ấy muốn bọn họ làm......!Vậy họ dựa vào cái gì nói cô ấy như vậy?
Trần Thanh Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, bắt đầu mơ hồ hối hận vì đã không nghe lời cha mà kiên quyết đi xuống vùng quê này.
Đến lúc này, bất kể là sách gì, cô ấy cũng không còn tâm trạng để đọc nữa.
Trần Thanh Ngọc muốn dời đi lực chú ý, liền đem ánh mắt hướng về phía cách đó không xa chậm rãi tiến tới một chiếc xe bò.
Mà vừa nhìn lại càng hoảng sợ!
Đây! Đây không phải là… Dư Tích!
Dư Tích một đường đi tới đều là chú ý đến cảnh vật xung quanh.
Đó là phong cảnh cô chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.
Những người phụ nữ cuộn gấu quần đi dọc theo cánh đồng ruộng, vai vác gánh hàng, còn thường thường hát những bài dân ca quen thuộc, và một người phụ nữ khác đi bên cạnh sẽ tiếp lời.
Nhìn một cảnh tượng đầy sức sống và hòa bình trước mắt, trong lòng cô vui vẻ vô cùng.
Dư Tích ngồi nghiêng trên xe bò, thỉnh thoảng đung đưa chân.
Ánh nắng nóng bỏng chiếu trên mặt cô, làm cho cô càng toát thêm vẻ rực rỡ xinh đẹp.
" Dư Tích cháu gái, phía trước sắp đến nơi rồi.
Một lát nữa cháu đi theo bà nhé! "
Dư Tích đáp "Ừ" một tiếng, ánh mắt nhìn khắp nơi.
Những người đang lén lút nhìn cô khi thấy cô nhìn qua, vội vàng cúi đầu chăm chỉ làm việc, như thể cách này có thể che giấu sự hiện diện của họ vậy.
Lưu Đại Quyên cùng người đánh xe bò chào hỏi, nói cám ơn liền dẫn theo Dư Tích hướng về nhà bà đi tới.
Trong lòng bà ấy nghĩ ông lão kia không biết lúc này có ở nhà hay không, bà ấy phải nhanh chóng giúp Dư Tích làm thủ tục cư trú, kẻo cô gái nhỏ này đến lúc đó ngay cả cơm cũng không ăn được.
Bà ấy cũng không tiện mãi giúp đỡ, bằng không hai đứa con dâu trong nhà bà ấy cũng sẽ làm ầm ĩ cho coi.
Nhà trưởng làng thuộc loại giàu có nhất trong làng.
Nhà được xây bằng gạch xanh, sân lớn, rộng rãi và sáng sủa.
Những người đàn ông trong gia đình chưa thấy mặt, mà con dâu của con trai thứ hai đang ở nhà trông trẻ.
Một đứa bé bụ bẫm, bước đi chập chững chơi đùa trong sân.
Con dâu đang ngồi bên cạnh, giặt tã cho bé.
Khi thấy bà nội dẫn một cô gái trở về, cô con dâu vội vã chào hỏi: " Bà nội! Bà đã về rồi, bà đã ăn gì chưa? Trong nồi còn cháo nóng, nếu bà chưa ăn thì để con hâm lại cho bà! "
" Chưa ăn đâu, Phương à, con trông chừng Tiểu Hiên đừng để bé bị ngã.
Ông con có ở nhà không? "
Con dâu Thi Vân Phương hơi bất ngờ, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ôi ôi một tiếng, nói: " Thiếu chút nữa con quên mất! Em trai về rồi, hiện giờ cậu ấy đang đưa ông về bằng xe đạp ạ! "