“… Tốc Tốc! Tốc Tốc! Em tỉnh lại đi!”
Cơn đau từ ngực lan ra khắp người.
Trong đêm đen vô tận, Tốc Tốc vùng vẫy muốn dậy nhưng lại phát hiện ra không sao mở mắt được, cơ thể cũng không cử động được.
Bên tai là tiếng gọi khẩn thiết của người đàn ông.
Tốc Tốc nghe một lúc lâu mới phản ứng lại, dường như người đó gọi ‘Thư Thư’, không phải ‘Tốc Tốc’.
Phát âm có hơi khác.
Tốc Tốc muốn nói anh nhận nhầm người rồi, nhưng cô phát hiện người đàn ông đang lo lắng kêu gào là Mục Giang Lâm… Anh đang gọi người phụ nữ khác?
Trong đầu Tốc Tốc xuất hiện suy nghĩ này, đột nhiên ngực cô đau nhói, sau đó trước mắt bỗng sáng rực nhưng không phải mắt hồi phục lại thị lực mà giống như đổi cảnh trong mơ hơn.
Cô của hiện tại đang đứng trong một khoảnh sân rất rộng, bên cạnh không xa là vườn hoa, hướng trước mắt có ngôi nhà gỗ nhỏ cao ba tầng, chiếm diện tích rất lớn.
Tốc Tốc vô thức đi vào trong nhà.
Bên trong rộng rãi lộng lẫy, bày trí sang trọng đẹp mắt, mọi thứ ở đây đều rất tốt và vô cùng đắt giá.
Nhưng… quá yên tĩnh, như thể thiếu đi gì đó.
Một sự cô đơn không lời bắt đầu lan tràn trong đáy tim cô.
“Phu nhân.” Có nữ người hầu ở bên cạnh cung kính gọi cô.
Tốc Tốc xoay người, không biết vì sao mà tầm mắt hơi mơ hồ, không nhìn rõ mặt của nữ người hầu: “Chuyện gì?”
“Phu nhân, tiên sinh vừa gọi đến nói chiến sự trước mắt căng thẳng, e là phải tiếp tục lùi ngày về.” Với cô mà nói, chuyện này đã thành quen rồi.
Trước giờ anh đều như vậy, vì việc nước nên không thể không bôn ba khắp nơi, chinh chiến khắp nơi.
Cô thông cảm cho anh nên chỉ gật đầu bảo: “Được, tôi biết rồi.” Giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
Biết rõ anh làm việc nên làm, nhưng cảm giác cô đơn bất lực trong lòng là thế nào?
Cô chậm rãi lên lầu, đi tới phòng ngủ lấy một bức ảnh ra.
Cô không nhìn rõ khuôn mặt của người trong ảnh, chỉ cảm thấy hai người kề sát nhau cười rất vui vẻ.
Cô vô thức lật bức ảnh lại, mặt sau là một dòng chữ: Mục Giang Lâm sẽ mãi mãi ở bên Thẩm Minh Thư.
Nét chữ có lực, rõ ràng là do đàn ông viết.
Nhìn thấy dòng chữ này, trong đầu cô mơ hồ hiện ra một số ký ức nào đó.
Trong khu thương mại, cô mặc đồ kiểu Tây vui vẻ đi dạo, bên cạnh là một bóng dáng cao lớn xách đồ giúp cô.
Bên bờ biển, cô vui vẻ chơi với nước, anh ở phía sau liên tục bảo cô cẩn thận.
Hình ảnh đột nhiên xoay chuyển, biến thành một căn phòng tối đen, cả người cô bị trói, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Không biết qua bao lâu, bóng đen bị xé toạc, anh xông vào, lo lắng gọi ‘Thư Thư’, cầm lấy con dao sắc bén cắt đứt sợi dây thừng trói cô.
Cách đó không xa, người anh dẫn theo trói bọn cướp mặc đồng phục lại, thậm chí còn giương súng.
Xung quanh vô cùng ồn ào, anh bế cô ra khỏi căn phòng tối.
Chẳng bao lâu sau, anh dạy cô làm thế nào để dùng những thứ xung quanh tự cứu lấy mình, làm thế nào để nghĩ cách cởi trói, còn dạy cô biết mở khóa…
Mở khóa?
Trong lòng Tốc Tốc chấn động, chợt nhớ ra gì đó.
Cô còn chưa kịp hiểu thì hình ảnh trước mặt thay đổi, lại quay về căn nhà gỗ nhỏ của họ, chỉ có điều lần này anh và cô ở bên nhau.
Cô nhìn thấy bóng dáng khả nghi lướt qua, gọi một tiếng ‘Giang Lâm’, vô thức chắn phía trước anh.
Sau đó ngực cô đau đớn, đạn bắn vào cơ thể, máu chảy thành vũng…
Cơn đau này lan tràn khắp người cô.
Tốc Tốc khó mà chịu được, cổ họng bật tiếng rên, đột nhiên vùng vẫy dữ dội.
Sau đó bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc: “Em cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Là Mục Giang Lâm.
Lúc này, giọng anh hoàn toàn mất đi sự điềm tĩnh và bình thản thường này, thay vào đó là lo lắng và khẩn thiết.
Tốc Tốc từ từ mở mắt ra, có một thoáng cô không phân biệt được đây là hiện thực hay vẫn đang trong ‘giấc mơ’ trước đó.
Cho đến khi nhìn thấy nội thất xe quen thuộc, cô mới ý thức mình ‘về’ rồi, vẫn đang ở trong chiếc xe từ tiệc sinh nhật lái về nhà.
Tốc Tốc mất một lúc mới tìm được ký ức mình thuộc về: “Hai người Lương Hâm đâu?”
Vừa rồi hình như Lương Hâm và chàng trai trẻ đeo kính kia đến tìm họ.
“Anh bảo họ đi rồi.” Mục Giang Lâm nói: “Em khó chịu chỗ nào? Ngất lâu như vậy.”
Tốc Tốc nhận ra xe không đi theo hướng về nhà: “Đang đi đâu vậy?”
“Bệnh viện.”
“Không cần không cần, tôi không có gì khó chịu cả.”
Rõ ràng giọng Mục Giang Lâm không vui: “Đã ngất mấy phút rồi còn bảo không sao? Kiểm tra đã rồi nói sau.”
Dưới sự kiên quyết của anh, cuối cùng Tốc Tốc đến bệnh viện, kiểm tra hàng loạt.
Bác sĩ cũng nói cô không sao.
Nhưng Mục Giang Lâm vẫn không yên tâm, mở một phòng bệnh đơn chuyên dụng để Tốc Tốc ở lại một đêm.
Anh cũng ở lại nhưng chỉ ngồi bên giường mà không hề nghỉ ngơi, cứ mãi nhìn cô, sợ cô xảy ra chuyện.
Đêm về khuya, Tốc Tốc trằn trọc hồi lâu, không nhịn được ngồi dậy nói với anh: “Anh nghỉ ngơi một lát đi.”
Trong phòng có bố trí một chiếc giường nhỏ cho người nhà bệnh nhân, dùng để nghỉ ngơi tạm thời.
Nhưng anh cứ canh ở bên giường không rời nửa bước.
“Không sao, em ngủ đi, anh ngồi một lát rồi nghỉ.” Mục Giang Lâm nói xong thì đỡ cô nằm xuống, dém chăn cho cô xong mới ngồi lại ghế.
Không biết tại sao, Tốc Tốc chợt hiểu ra, anh đang dỗ cô.
Thực ra anh hoàn toàn không định nghỉ ngơi, anh chỉ muốn ở bên cô thôi.
Giây phút này, Tốc Tốc đột nhiên thấy lòng xót xa.
Sau khi trải qua ‘giấc mơ’ vừa rồi, xem như cô đã hiểu ra.
Vì cứu Mục Giang Lâm, Thẩm Minh Thư đỡ đạn thay anh nên chết, vì vậy Mục Giang Lâm rất sợ cô xảy ra chuyện.
Thực ra Tốc Tốc có hỏi không hiểu, cảnh ‘nhóc dễ thương’ lúc đầu cô mơ thấy là Đường Tô lần đầu cô xuyên đến.
Cảnh tượng lần này mơ thấy lại là Thẩm Minh Thư lần thứ ba cô xuyên tới, thiếu mất La Tố Tố của lần thứ hai.
Đến tận bây giờ cô vẫn không có bất cứ ký ức gì về La Tố Tố, tại sao lại vậy?
Tốc Tốc lắc đầu, tạm thời dằn những ngờ vực này trong lòng, nắm tay Mục Giang Lâm, khuyên anh: “Anh đi nghỉ đi, ngay mai tôi muốn đi thăm anh trai, anh đi với tôi.”
Lúc ngón tay hai người chạm vào nhau, Tốc Tốc cảm nhận rõ ràng được cơ thể Mục Giang Lâm cứng đờ.
Nhưng ngay sau đó anh đã phản ứng lại, trở tay nắm lấy tay cô.
Đây là lần đầu tiên Tốc Tốc nghiêm túc chủ động gần gũi với anh.
“Anh không mệt.” Vì quá kích động nên giọng Mục Giang Lâm hơi gấp và khô khan: “Anh thật sự không mệt, em ngủ là được rồi.”
Tốc Tốc biết tính người này, cô dứt khoát ngồi dậy, khoanh chân ngồi đó bất động như núi: “Được, anh không nằm thì tôi cũng không nằm, chúng ta cùng ngồi.”
Mục Giang Lâm đứng bật dậy: “Em thế này là…”
“Tôi làm sao? Tôi cả ngày rảnh rỗi chẳng việc gì làm, không ngủ cũng được.
Anh cả ngày bận rộn như vậy, cả đêm không ngủ có trụ nổi không? Đừng nói với tôi là anh không sao, anh cũng không phải làm bằng sắt, nằm xuống cho tôi!”
Nếu người khác có thái độ trái với ý của Mục Giang Lâm thế này thì anh đã sớm nổi giận rồi, nhưng đây là Tốc Tốc.
Anh biết tính nha đầu này còn bướng hơn cả anh, nếu anh không chịu thỏa hiệp mà cố chấp đến cùng thì cũng không còn đường cho anh quay lại nữa.
Mục Giang Lâm siết chặt nắm đấm, cuối cùng bó tay thở dài, đi tới bên chiếc giường nhỏ.
“Anh muốn bên em nhiều hơn.” Mục Giang Lâm cúi đầu nhìn giường: “Anh chỉ muốn ở bên em nhiều hơn mà thôi.”
Tốc Tốc nghe xong thì sững người, anh đang giải thích với cô?
Nghĩ đến cảm giác cô đơn lúc Thẩm Minh Thư một mình ở trong căn nhà gỗ, Tốc Tốc hiểu ra Mục Giang Lâm đang kiên trì vì điều gì.
“Ở cũng một phòng là được rồi.” Tốc Tốc chậm rãi nằm xuống: “Anh ở gần tôi tôi còn không ngủ được đấy.”
“Không ngủ được?” Mục Giang Lâm ngạc nhiên nhìn sang.
“Đúng vậy.” Tốc Tốc nhìn anh: “Anh nghĩ mà xem, anh đàn ông đàn ang ở bên giường tôi, một cô gái như tôi sao mà ngủ được!”
Mục Giang Lâm sững sờ: “Chẳng phải chúng ta là vợ chồng à?”
“Hữu danh vô thực thôi, hơn nữa tôi…”
Mục Giang Lâm: “Hơn nữa gì?” Anh hỏi rất khẩn thiết, trong giọng nói lộ vẻ lo lắng.
Thực ra, điều Tốc Tốc muốn nói là, hơn nữa tôi còn định ly hôn với anh.
Nhưng đối diện với Mục Giang Lâm quan tâm đến cô như vậy, cô nhất thời không thốt ra được những lời như vậy.
Cuối cùng Tốc Tốc ngập ngừng, chỉ mím môi nói: “Hơn nữa tướng ngủ của tôi không đẹp, không muốn để anh thấy.”
Sau đó cô lời lẽ hùng hồn, lớn giọng nói: “Sao? Không được à? Anh mau nằm xuống cho tôi.”
Mục Giang Lâm thấp giọng cười, cuối cùng nghe lời cô, nằm xuống chiếc giường nhỏ..